Mạt Thế: Ngạo Ngôn Ái Thiên Thành

Buổi trưa, đến giờ nghỉ ngơi, Diệp Ngạo Ngôn theo lời đã nói trước đó, đứng đợi Diệp Ngạo Phi cùng đi dùng cơm.

Hắn dựa vào tường, cúi mặt, tùy ý để những lọn tóc mái rũ xuống che đi nữa khuôn mặt, nhìn không ra biểu tình của hắn  Nhìn hắn bây giờ thực hài hòa đẹp mắt, khiến ai đi qua cũng không muốn dời mắt.

Chào hỏi với n người đi qua, rồi lại như cũ cúi đầu, thế nhưng hơn hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa thấy Diệp Ngạo Phi đi ra, Diệp Ngạo Ngôn bắt đầu nghi hoặc, ý định đi đến bộ phận kế toán thì lại gặp ngay người không cần gặp.

"Trưởng phòng Diệp, sao cậu còn chưa đi dùng cơm?" Ân Hiệp Ly- giám đốc bộ phận hành chính, tươi cười hướng Diệp Ngạo Ngôn đi đến. Còn muốn bắt tay với cậu, dù sao họ chung công ty nhưng rất hiếm khi chung đụng.

Tươi cười giả dối kia, Diệp Ngạo Ngôn xem như không thấy, cất dấu ánh mắt sắc lạnh, Diệp Ngạo Ngôn cũng lịch sự bắt tay hữu nghị với Ân Hiệp Ly.: " Giám đốc Ân, hảo, tôi đang đợi người"

Ân Hiệp Ly, năm nay 47 tuổi, là một lão cáo già nha, nếu không có kinh nghiệm đời trước, hắn nghĩ mình sẽ lại lần nữa bị gã lừa.

" À hóa ra là đợi người, tôi còn nghĩ muốn mời cậu dùng cơm đây" gã nói có chút tiếc nuối.

"Cảm ơn ý tốt quá ngài, nhưng chắc phải đợi một dịp khác Diệp mỗ mới theo hầu được" Diệp Ngạo Ngôn không nóng không lạnh nói.

"Không sao, là tôi đường đột" gã cười cho qua.

Diệp Ngạo Ngôn chỉ cười gật nhẹ đầu, cũng không lên tiếng. Thấy không khí có chút quái dị, nhưng Ân Hiệp Ly cũng không tìm ra điểm quái dị ở đâu, gã lại nhìn Diệp Ngạo Ngôn nho nhã phía trước.

" Trưởng phòng Diệp, cậu xem ra cũng đáng tuổi con tôi, tôi có thể gọi cậu Ngạo ngôn hay không? Cứ một tiếng lại một tiếng trưởng phòng Diệp nghe thật xa lạ, mà cậu cũng cứ gọi tôi là chú Ly là tốt rồi"

Chú Ly? Hừ đúng là kiếp trước hắn bị thái độ thân thiết này của gã lừa. Sau đó còn cùng gã qua lại thân càng thêm thân, song sau đó thì sao? Không phải chính là gã đâm hắn một đao, may mà sự tình kia không làm hắn bị mất việc, nhưng ngược lại làm hắn bị mất đi uy tín cùng liên lụy A Phi.

Diệp Ngạo Ngôn vẫn duy trì vẻ gần gũi bên ngoài:"Được chứ, giám đốc.. à không là chú Ly  không ngại đương nhiên Ngạo Ngôn cũng không có ý kiến" hắn gọi thân mật như vậy, một tiếng "chú" cũng hi vọng đổi được cái giá tốt. Diệp Ngạo Ngôn trong lòng đã nảy sinh ý định.

"Tốt, tốt" gã cười to khí sảng, còn vỗ vai hắn. Do gã không chú ý, nên không có nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Diệp Ngạo Ngôn đang nhìn vào bàn tay đặt trên vai hắn của gã kia.

"Vậy...." khi Diệp Ngạo Ngôn muốn lên tiếng rời đi, hắn muốn đi tìm A Phi, cũng quá giờ cơm trưa rồi, mà tên nhóc này còn đang ở đâu. 

"Anh" Diệp Ngạo Phi xuất hiện ngăn lại lời Diệp Ngạo Ngôn định nói.

Diệp Ngạo Phi vừa kết thúc công việc liền đi đến điểm hẹn với anh trai cậu. Thấy anh trai đang cùng ai đó nói chuyện vui vẻ, cậu cũng tâm tình tốt đẹp đi tới.

Quay đầu lại thấy A Phi hướng hắn cười, Diệp Ngạo Ngôn bỏ qua luôn Ân Hiệp Ly ở đây, liền lên tiếng hỏi:"Sao giờ mới ra? Không phải nghỉ giải lao lâu rồi ư?"

"Em xin lỗi, tại em làm nốt phần việc được giao để nộp lại cho trưởng phòng cho kịp" Diệp Ngạo Phi gãi đầu.

"Cháu là em trai của Ngạo Ngôn đi, xin chào, chú là Ân Hiệp Ly, cháu cứ gọi chú là chú Ly là được" Ân Hiệp Ly một bên chen vào, chìa tay niềm nở làm quen với Diệp Ngạo Phi.

Diệp Ngạo Ngôn nheo mắt, hắn nhớ kiếp trước nhìn thấy A Phi, Ân Hiệp Ly sẽ chủ động ly khai, sao giờ lại thành chỉ động hướng A Phi chào hỏi. 

"Dạ, chào Chú, cháu là Diệp Ngạo Phi" Diệp Ngạo Phi từ tốn.

Quả nhiên cũng giống nhau, tuy nhận thấy gã là người có địa vị, nhưng cũng không tỏ thái độ nịnh nọt hay tay bắt mặt mừng, xem ra cũng không tồi, cũng có khí chất giống anh trai hắn. Ân Hiệp Ly trong lòng đánh giá Diệp Ngạo Phi.

"Tốt, a, nhanh như vậy đã qua giờ cơm, thế này đi, giờ cũng trễ rồi, hay là hai đứa đi cùng chú dùng bữa luôn đi" Ân Hiệp Ly  nhìn đồng hồ trên tay rồi đề nghị.

Diệp Ngạo Phi nhìn Diệp Ngạo Ngôn.

"Xin thứ lỗi, chú Ly, chúng cháu hẹn chú buổi tối được không? Giờ cháu có việc phải cùng Ngại Phi đi trước rồi" Diệp Ngạo Ngôn khéo léo từ chối.

"A, vậy được, chú cũng không làm phiền hai đứa, chú đi trước, hẹn tối nay gặp" Ân Hiệp Ly nói xong liền rời đi, trước khi đi cũng không quên dặn:"Nhớ là phải cả hai cùng đi đó"

"Được" Diệp Ngạo Ngôn gật đầu.

Kiếp trước vốn dĩ không có chuyện này xảy ra, mà hơn một cái là cũng không có việc hắn nhận thức gã là địch nhân,  đã vậy, kiếp này, hắn phải nắm lấy thời cơ này mà cùng gã đàm phán cho tốt chuyện về Lữ Hoành.

Lữ Hoành kẻ trong tập hồ sơ của Tô Vân đưa cho hắn, cũng là kẻ kiếp trước hại hắn mất đi tạm thời dị năng, mới khiến hắn không thể cứu Kha Vũ và Hứa Xuyên.

Chán ghét nhìn theo gã, Diệp Ngạo Ngôn quay sang nói với A Phi:"Đi thôi"

"Anh hai, chúng ta đi đâu?"

Đi trước, cũng không quay đầu lại nói:"Đi ăn" 

"Vâng, á, thế sao lúc nãy anh.."

"Không thích, đừng nhiều lời, nhanh đi thôi"

"..." 

... ....

7 giờ tối, trong phòng vip nhà hàng. 

Sau khi dùng bữa tối xong, Diệp Ngạo Phi trở về nhà trước,  mà chính xác là do cậu bị Diệp Ngạo Ngôn "đuổi" về.

Chỉ còn lại hai người, Diệp Ngạo Ngôn ngồi đối diện với Ân Hiệp Ly.

"Chú Ly, sáng nay cháu nhận được hồ sơ do thư kí Tô chuyển tới, cháu cũng đã xem qua" Diệp Ngạo Ngôn ăn xong, cầm lên ly rượu vang, như vô ý nhắc tới.

Ân Hiệp Ly dừng lại động tác, dương mắt nhìn sang, trong lòng gã nghi ngờ. 

Tại sao Diệp Ngạo Ngôn lại nhắc tới chuyện này? Gã vốn còn muốn chờ thêm vài ngày.

Không đợi gã lên tiếng hỏi lại, Diệp Ngạo Ngôn đã dành trước lên tiếng, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại thành công làm Ân Hiệp Ly bị đã kích thật sâu:" Cháu đã xem qua hồ sơ của người tên Lữ Hoành, quả thật thành tích trong ngành không tệ, có điều, theo như cháu biết thì người này từng bị công ty T đuổi việc do đánh cắp dữ liệu của công ty bán ra bên ngoài, sau đó ba tháng người này được nhận vào công ty YY, nhưng lần nữa bị đuổi việc, cũng do ăn cắp tài liệu, và đáng nói là cả hai lần y đều may mắn không có bị bắt bỏ tù, à theo cháu nghĩ thì đó hẳn là hai lần gần nhất. Chú nói xem, người như vậy, làm sao cháu dám nhận vào công ty của chúng ta?"

Diệp Ngạo Ngôn hứng thú nhìn Ân Hiệp Ly vẻ mặt chuyển trắng thành đen, những gì hắn nói đều là sự thật mà kiếp trước đã biết, nên hắn hoàn toàn có thể tin tưởng lần này mình nhất định ép gã giao ra thứ hắn cần.

Ân Hiệp Ly cả kinh, song vẫn cố giữ bình tĩnh, bởi những chuyện này, rõ ràng bọn người bên gã đã che dấu rất kĩ, làm sao Diệp Ngạo Ngôn có thể biết được, còn biết trong vòng mấy tiếng đồng hồ. Nhưng nếu hắn biết được những chuyện này liệu còn gì mà hắn chưa biết hay không?

"Ngạo Ngôn, cháu đang nói gì, chú nghe không hiểu?" Gã cố giữ bình tĩnh.

"Tôi biết ông hiểu mà" nhếch mép cười nhẹ.

Im lặng, không khí trong phòng trầm xuống.

"Cậu muốn gì?" Ân Hiệp Ly cuối cùng đành tháo xuống mặt nạ, gã không nghĩ lại phải gỡ nhanh như vậy. Xem ra, Diệp Ngạo Ngôn không đơn giản như bọn họ nghĩ.

Rất khó tin phải không? Ân Hiệp Ly, ông sẽ không thể, không bao giờ biết được lí do vì sao tôi biết được bí mật của Lữ Hoành và các người đâu.

Diệp Ngạo Ngôn âm thầm cười lạnh, hắn hưng thú nhìn gã tháo xuống ngụy trang, từ đầu gặp gã hắn đã rất chán ghét bộ dạng giả dối của gã rồi, tháo xuống đi, nhìn còn thuận mắt hơn.

"À, chú Ly, là đang muốn nói gì nha?" Đến lượt hắn giả vờ, chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.

Tay nắm chặt, lòng tức giận, Ân Hiệp Ly nghiến răng nghiến lợi nói:"Cậu đưng giả vờ nữa, đã nói rõ như vậy, thì hẳn cậu cũng không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa, nói đi cậu muốn gì mới chịu đưa Lữ Hoành vào D.A?"

Thoải mái a! 

"Tại sao ông muốn đưa y vào D.A?" Dseesn lúc này cả hai bên đều ngã bài.

Đây là điều hắn không rõ ở cả hai kiếp.

Một kẻ chuyên ăn cắp thông tin vặt, thường bị phát hiện như vậy, trước ở công ty không lớn có thể thoát được có thể do bọn họ đút lót không tính, mà bây giờ Ân Hiệp Ly lại chịu trả giá đưa y vào D.A, phải biết nếu bị lộ nhất định D.A sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ như vậy, thật ra đằng sau đó có chuyện gì?

"Đây không phải chuyện của cậu!"Ân Hiệp Ly tức giận

"Ông nói không sai, nhưng làm sao bây giờ? Tôi hiện tại rất muốn biết" 

"Mày..." gã có dấu hiệu nổi bão

"Ông đừng tức giận, tôi cũng chỉ đơn thuần muốn biết, dù sao chuyện cần biết cũng đã biết, tôi tin ônh có thể suy xét, chúng ta ngồi đây không đơn thuần là dùng cơm, mà là đàm phán"

Ân Hiệp Ly im lặng chốc lát.

Thản nhiên dựa người vào thành ghế, chờ đợi gã lên tiếng, Diệp Ngạo Ngôn cũng không vội.

" Chỉ là vì tiền thôi" một lúc im lặng, Ân Hiệp Ly cũng đáp. 

Tiền? Quá đơn giản? 

Thấy vẻ mặt của hắn không tin, gã nóng vội khẳng định:" Cậu không tin cũng được, Lữ Hoành thật thụ là một tay ăn cắp dữ liệu chuyên nghiệp, nếu cậu ta đánh cắp dữ liệu D.A thành công, chúng tôi sẽ bán nó cho Tập đoàn NIs" 

"Ý ông là, từ trước đến nay, toàn bộ dữ liệu đều do NIs thu mua?" Diệp Ngạo Ngôn trong lòng chấn động, tin tức này cũng quá kinh người, NIs tập đoàn đối trọng với D.A ở thành phố S, hơn nữa còn lớn mạnh hơn ở thành phố F và B.

"Cậu đừng hiểm lầm, người của NIs không biết đó là dữ liệu ăn cắp" Ân Hiệp Ly giải thích.

"Tôi hiểu" Diệp Ngạo Ngôn trầm tư.

"Tôi đã nói rõ rồi, giờ tới lượt cậu?"

"Khoan,còn một chuyện" 

"Còn gì nữa?" Cáu gắt

"Tôi muốn biết ai giúp Lữ Hoành vượt qua tầm ngắm của cảnh sát? Và ai là người đứng sau lưng ông?" Hắn không ngốc đến mức cho rằng mình Ân Hiệp Ly, một tay che trời.

Hắn muốn biết, vì kiếp trước Lữ Hoành thức tỉnh dị năng điện trường, gã có thể thao túng từ trường của dòng điện, mà gã còn nhiều hơn một việc là bảo vệ cho ai đó. Tuy nhiên, hắn không có thời gian quản, mà tất cả những việc này, lúc hắn chết lại liên quan rất lớn đến "người ấy".

Kiếp này, hắn muốn tra từ từ. Hắn phải nắm rõ tất cả, tốt nhất là trừ khử gã cùng kẻ kia để tránh tai họa về sau.

Diệp Ngạo Ngôn nặng nề tính toán.

"Đủ rồi Diệp Ngạo Ngôn, cậu nên biết dừng lại ở đâu" Ân Hiệp Ly cao giọng.

"Haizz, tôi đã từng hi vọng ông xem tôi là người một "nhà" " Diệp Ngạo Ngôn đột nhiên thay đổi thái độ, vẻ mặt dịu hẳn, giọng nói cũng ôn hòa lại.

Ân Hiệp Ly ngẩn ra.

Qua một lúc, chuyện lại trở vêd điểm chính.

Diệp Ngạo Ngôn cũng không phải người không suy nghĩ, dù sao chuyện gã làm cũng không có ích gì khi mạt thế đến, gã có kiếm nhiều tiền gơn nữa thì sao chứ? Cũng không dùng được, hắn chỉ muốn giải đáp thắc mắc của mình, nhưng nếu tình hình không cho phép, hắn cũng không quản nhiều, nghĩ vậy, Diệp Ngạo Ngôn phá vỡ không khí căng thẳng, hắn chặn đứng lời Ân Hiệp Ly muốn nói:"Còn nữa, hình như tôi chưa nói với ông, thật ra tôi chỉ hứng thú chứ không hề có ý ngăn cản, ông muốn làm gì tôi sẽ không nhúng tay vào,nói vậy hẳn ông nghe hiểu rồi chứ? Bất quá..."

Quả nhiên, Ân Hiệp Ly lại khôi phục vẻ bình tĩnh hằng ngày, mặc dù còn nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, nhưng hắn cũng không cần gã tin.

"Bất quá cái gì? Cậu mau nói?" Gã nôn nóng.

Diệp Ngạo Ngôn cười thầm vì kế hoạch sắp thành:"Tôi muốn ông giúp tôi làm ba chuyện, rất đơn giản nên ông không cần lo, song việc tôi sẽ giúp ông hoàn thành việc ông muốn, sau đó, chúng ta chấm dứt, mạnh ai nấy đi"

Dù bán tính bán nghi, nhưng gã vẫn chọn cách tin tưởng, huống hồ theo như Diệp Ngạo Ngôn suy tính, Ân Hiệp Ly không thể không theo, vì hắn biết bí mật của gã, mặc dù gã có tính đến nước còe trừ khử hắn đi nữa, cũng vô dụng, vì ai biết được chuyện này có mấy người đã biết. Mặt khác, gã nhìn thái độ của Diệp Ngạo Ngôn, cũng phần nào tin hắn nói được làm được, chỉ cần gã hoàn thành ba việc giúp hắn là xong.

"Được, như cậu nói, tôi đồng ý" Ân Hiệp Ly sau ba phút ngẫm nghĩ cũng quyết định gật đầu đáp ứng.

Diệp Ngạo Ngôn nở nụ cười xã giao chuyên dụng, chìa tay phải ra:"Hợp tác vui vẻ!"

"Hợp tác vui vẻ! Bây giờ cậu có thể nói rõ việc cần tôi giúp rồi chứ?"

"Không thành vấn đề, chuyện là ....."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui