Mạt Thế: Ngạo Ngôn Ái Thiên Thành

"Cậu nói Diệp Ngạo Ngôn đang thu mua vũ khí?" 

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, Diệp Thế Minh nhìn thư kí, nhíu mày.

Thư kí Chu gật đầu, đưa xấp tài liệu đã thu thập được cho Diệp Thế Minh.

Nhìn từng hạng mục được thu mua, Diệp Thế Minh càng cau mày càng sâu "Hắn muốn làm gì đây? Thu mua nhiều vũ khí như vậy?"

Diệp Thế Minh giọng nói âm trầm, tuy vẻ ngoài rất tuấn mỹ nhưng không giống như Ngạo Ngôn là vẻ anh tuấn nho nhã, hay Ngạo Phi tuấn mỹ nhẹ nhàng,  mà y là mang vẻ tuấn mỹ tà khí. Khí tức âm u tản ra quanh y, khiến người ta sợ hãi, né tránh.

"Tôi cũng không rõ, tổng giám đốc có cần tôi tìm hiểu thêm?" Thư kí Chu dò hỏi.

"Ừm, không bỏ xót một chi tiết nào cho tôi, càng nhanh càng tốt" Diệp Thế Minh âm hiểm.


Y thật có chút chờ mong. Y muốn biết rốt cuộc trong hồ lô Diệp Ngạo Ngôn chứa thứ gì.

......

"Ưm... buông... buông"

"Rất ngọt"

"Ưm.. đừng.."

Diệp Ngạo Ngôn không ngừng đẩy người đang nằm phía trên hắn ra.

Có đánh chết hắn cũng không ngờ mình đang bị cường hôn. Thật quá mất mặt.


Nụ hôn vẫn đang duy trì. 

Đầu lưỡi của người đàn ông kia đang càn quét khoang miệng của hắn, tuy không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này hắn đang bị cuốn hút.

Vô thức đáp lại nụ hôn nóng bỏng.

Đến khi hô hấp khó khăn, hai người mới tách ra.

"Anh..  đi xuống" Diệp Ngạo Ngôn hổn hển nghiến răng ra lệnh.

Âm thanh tà mị, đầy sức quyến rũ cuốn hút người nghe vang lên bên tai hắn, người kia cố ý kề sát tai hắn cọ sát "Không phải rất thoải mái? Muốn tiếp tục?"

"Cút, thoải mái cái rắm, còn muốn tiếp tục ông đây thiến ngươi" hắn tức giận vùng vẩy quát.

"Vậy sao? Xem ra chưa đủ"

Cười nhẹ, người kia cúi đầu lần nữa chiếm lấy đôi môi phấn hồng của Diệp Ngạo Ngôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận