Kỷ Ninh Tâm: Ha ha, tặng cho anh một ánh mắt khinh bỉ để anh tự trải nghiệm đi!
Nhưng Lộ Đình Phong lại cười lên: “Ừ, cái vẻ này mới giống em, dạo này cứ thấy em cau mày, mặt mày nghiêm trọng…”
Anh ấy buông tay khỏi mặt cô, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô nói: “Yên tâm đi, bất cứ chuyện gì xảy ra, người một nhà ta đều ở bên nhau, anh sẽ bảo vệ em.”
Lộ Đình Phong cũng không đoán được, anh ấy chỉ đơn thuần cảm nhận được cảm xúc của cô.
Kỷ Ninh Tâm ôm lấy anh ấy, chôn mặt ở trên quần áo anh ấy cọ cọ.
Không, là cô......!sẽ bảo vệ tốt bọn họ.
**
Tối hôm đó, Kỷ Ninh Tâm bị kéo vào nhóm bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp cấp ba, bởi vì ai nấy đều chạy tứ phương, cô không gặp lại bạn học cũ.
Trong nhóm đã bắt đầu bàn luận sôi nổi, một nửa là nói về chuyện gặp mặt bạn cũ ngày mai, một nửa là đang thảo luận về thảm họa khí hậu gần đây.
Sau đó cô mới nhớ ra hồi tháng 1, người bạn học cũ kéo cô vào nhóm vào nhóm đã đề cập đến việc tổ chức một buổi gặp mặt các bạn học vào dịp Tết Nguyên Đán.
Lúc đó cô ấy cũng rất mong đợi, đã hỏi người bạn học cũ về tình hình của các bạn học khác, còn cùng đối phương thảo luận nên đi đâu hoạt động.
Tuy nhiên, chỉ trong một nửa thời gian, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác.
So với những người bạn đang trò chuyện sôi nổi trong nhóm, cô bình thản như nước, ngay cả khi phát hiện ra địa điểm tổ chức buổi gặp mặt của họ gần nhà cô, cô cũng hoàn toàn không có ý định đi.
Dương Nhẫm Nhiễm cũng ở trong nhóm cũng bày tỏ mình không đi được.
Mưa bùn trước Tết đã làm đảo lộn lịch trình của rất nhiều người.
Họ không thể về quê trước Tết, mà phải đợi đến sáng hôm nay sau khi mưa bùn ngừng mới khởi hành.
Cô ấy đi có vẻ hơi vội vàng, thậm chí Dương Nhẫm Nhiễm còn không kịp nói với cô trước.
Khi hai người nhắn tin, cô ấy đã ở giữa đường rồi.
Kỷ Ninh Tâm rất lo lắng họ lần này trở về, sẽ gặp tai họa gì, nhưng thông tin liên quan không thể nói ra, cô cũng chỉ có thể nói về ô nhiễm không khí, động đất núi lửa, mưa bùn, để đối phương nhất định phải cẩn thận.
Dương Nhẫm Nhiễm để cho cô yên tâm, cũng tỏ vẻ lúc trước cô cho cô ấy đã mang theo rất nhiều đồ bảo hộ, đặc biệt là chiếc ba lô thoát hiểm.
Vì cô ấy lái xe riêng về nhà, nên cô ấy đã thu dọn và sắp xếp lại, mang theo rất nhiều thứ bên mình.
Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, lúc Dương Nhẫm Nhiễm đi cắm trại đã nghe được rất nhiều câu chuyện về thảm họa, hơn nữa bạn tốt của cô ấy đã mua sắm rất cẩn thận, cô ấy cảm thấy vẫn nên mang theo để an tâm hơn.
Cô ấy thậm chí còn mang theo cả túi quân lương và thanh năng lượng, còn nói rằng mình đã thử một túi quân lương tự sôi[1], là cơm tự sôi vị bò hầm, nó thực sự rất ngon.
[1]自热军粮袋: Món quân lương tự sôi dành cho quân đội Trung Quốc.