Mạt Thế Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu


Chẳng lẽ cách cô giết thây ma có vấn đề gì sao?
Cố Trì không nói gì, quét sạch tinh hạch trong khu vực này, lúc này toàn bộ tinh hạch trong siêu thị đều đã nằm trong túi đeo ở thắt lưng của anh ta.
Anh dựa vào giá hàng, đối mặt với Trì Anh.
Cố Trì: "..."
Trì Anh: "..."
Cuối cùng anh cũng không nhịn được hỏi: "Tôi giết nhiều thây ma như vậy, trước đây bọn chúng cũng là con người giống như tôi...!Sao cô không sợ?"
Trì Anh mở to mắt: "Sau khi virus thây ma bùng phát, chắc anh đã phải chịu rất nhiều đau khổ, cho nên mới trở nên lạnh lùng như vậy...!Không sao đâu, tôi biết khi anh giết chúng, chắc chắn cũng đau khổ giống như tôi."
Khi nói những lời này, cô mang vẻ mặt "Tôi hiểu." có thể đồng cảm với anh ta.
"..."
Cảm ơn lời mời, anh không có.

Anh vốn dĩ đã lạnh lùng như vậy, bản tính như vậy.
[Giá trị Thánh mẫu tăng một.]
"Đội trưởng, tôi xong rồi."
"Tôi cũng xong rồi."
Lục Vân Phi và Mục Vũ vừa vặn quay lại, cứu vãn bầu không khí ngượng ngùng của hai người.

Trì Anh kinh ngạc nhìn hai người họ.
Không phải nói là đi thu thập vật tư sao? Nhưng tại sao trong tay họ lại chẳng có gì?
[Có lẽ là có dị năng không gian.] Hệ thống lên tiếng trả lời câu hỏi của cô.
Trì Anh trong lòng hỏi: Dị năng không gian? Là cất đồ vào không gian mang theo bên người sao?
[Đúng vậy.]
Trì Anh: Uầy.
[Nhưng dị năng không gian rất hiếm.

Trong sách, trong đội của Cố Trì, chỉ có Mục Vũ có dị năng không gian.

Hơn nữa cô ấy còn là dị năng giả kép, vừa có dị năng không gian vừa có dị năng hệ hỏa.]
Trì Anh nhớ ra, hệ thống đã nói đây là thế giới trong sách, cho nên hẳn là có diễn biến cốt truyện.
Cô hỏi: Vậy Cố Trì là nam chính sao? Dị năng của anh ta có vẻ là mạnh nhất trong số mọi người.
[Không phải, Cố Trì là phản diện cuối cùng trong sách.]
"A." Cô kinh ngạc thốt lên.
Cố Trì và những người khác có chút kỳ lạ nhìn cô.


Nhưng từ khi gặp Trì Anh, họ đã không thấy cô có điểm nào bình thường, vì vậy đều không lấy làm lạ mà thu hồi tầm mắt.
Trì Anh tiếp tục đối thoại với hệ thống trong đầu: Phản diện? Nhưng trông họ không giống vậy...!Cảm giác, còn khá lương thiện.
[Ký chủ, cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với con người, bọn họ rất phức tạp.

Có lẽ ẩn giấu một mặt khác sau lưng họ rất đáng sợ.]
[Vì vậy, ký chủ trước mắt đừng để lộ năng lực của mình ra, nếu không một khi bị phát hiện, tôi cũng không rõ bọn họ sẽ lợi dụng cô làm gì.]
Trì Anh nhíu mày.

Thực ra cô cảm thấy những người này không xấu...
"Cô đi trước đi."
Trì Anh phản ứng vài giây mới xác định Cố Trì đang nói chuyện với cô.

Cô tiến lên vài bước đi trước.
Mục Vũ và Lục Vân Phi đi đầu, còn Cố Trì đi cuối đội.
Bên dưới siêu thị đỗ một chiếc xe địa hình đã được cải tạo, bên ngoài có một lớp vỏ bảo vệ giống như xe bọc thép.
"Vân Phi, cậu lái xe, tôi giải quyết đám thây ma trên đường." Anh ta nhìn về phía Mục Vũ: "Cô ngồi cùng cô ấy ở phía sau, trông chừng cô ấy, có gì bất thường thì báo cáo ngay."
Mục Vũ gật đầu: "Rõ."
Cô ấy nhét Trì Anh vào trước, sau đó mình mới lên xe.
Xe khởi động, Mục Vũ lạnh mặt nhìn chằm chằm vào lưng ghế trước mặt, không chịu quay lại nói một câu với Trì Anh.
Trì Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"...!Đi gặp những người khác trong đội." Mục Vũ nắm chặt tay, có chút bực bội vì sự yếu đuối của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận