Bóng đêm như mực, cái địa phương hoang vắng này nhìn sơ qua còn có chút kỳ quái khiếp người.
Một trận gió lạnh thổi qua, Nguyễn Ninh hai tay cọ cọ vào nhau xoa xoa cánh tay, sau đó chạy nhanh tới bên cạnh đống lửa, lại cho thêm mấy cây củi lửa vào.
Mấy nam nhân đều ở bên cạnh dựng lều trại, Nguyễn Ninh không có chuyện khác làm, liền ngồi ở đống lửa nấu cho mọi người ít nước ấm.
Gần đây thời tiết nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, đặc biệt là buổi tối, nàng xem trên nhiệt kế của thành phố B hiện tại chỉ có một con số, nếu còn tiếp tục hạ xuống, nói không chừng rất mau liền âm độ.
Lúc này Nguyễn Ninh mới phát giác năng lực kháng lạnh của mình tăng lên rất nhiều. Thời tiết rét lạnh như thế này, thế nhưng chỉ cần mặc một kiện áo khoác là được.
Đổi thành trước kia, khẳng định nàng phải mặc nhiều hơn một kiện áo lông mới có thể ra cửa. Bằng không khẳng định sẽ bị đông lạnh run bần bật.
Bất quá gió đêm nay thôi vào, có chút âm lãnh. Cũng không biết có phải hay không hoàn cảnh chung quanh tạo thành tác dụng tâm lý cho nàng.
Ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm đi đại học B, trử bỏ người gác đêm, những người khác sau khi đều chuẩn bị tốt đồ dùng liền sẽ đi ngủ sớm, chuẩn bị tốt tinh thần, dù sao ngày mai còn có một trận đánh ác liệt.
Trong vườn trường đại học quá mức nguy hiểm, buổi tối lại càng nguy hiểm, cho nên tốt nhất là có thể trước trời tối mà tìm thấy nơi ở của Giang Nhất Dương, sau đó từ bên trong mà thoát ra ngoài. Không cần phải ở qua đêm.
Bơi vì trong tiểu đội chỉ có nàng là nữ nhân, cho nên Nguyễn Ninh ngủ ở lều riêng biệt.
Có lẽ là nghĩ đến kế tiếp sẽ có muôn vàn khó khăn, thời điểm 4 giờ sáng Nguyễn Ninh từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, cũng không ngủ lại được nữa.
Nghĩ dù sao cũng tỉnh, còn không bằng ra bên ngoài hít thở không khí.
Nguyễn Ninh kéo khoá kéo của lều trại, mặc áo khoác từ bên trong đi ra.
Bên ngoài qua nhiên trời còn chưa sáng, những toà nhà đang xây dở đều sẽ dùng lưới vây lên, thời điểm đêm qua bọn họ tới đây liền đem lưới chống đỡ kéo ra. Nhưng con tang thi ở bên trong từ trước, bởi vì từ sau khí mạt thế vẫn luôn bị nhốt ở nơi này, thực lực đều không mạnh, cho nên rất mau đã bị bọn họ giải quyết sạch sẽ.
Lều trại ở bên trong công trường toà nhà, ba chiếc xe cũng được đỗ ở bên cạnh lều trại.
Gác đêm lời mỗi ba giờ đổi một lần.
Một giờ trước vừa mới đổi xong, Nguyễn Ninh nghĩ lại một chút, hiện tại người gác đêm hẳn là nam chủ Cố Diệc Thừa. Trên xe cũng có một mình hắn.
Bất quá lấy thực lực của nam chủ mà nói, chỉ một người ở chỗ này gác đêm cũng đủ rồi.
"Anh trai." Sau khi Nguyễn Ninh đến gần, mi mắt cong cong, lộ ra gương mặt tươi cười, mềm mại mà kêu một tiếng.
Thời điểm Cố Diệc Thừa ở được tiếng bước chân, liền giương mắt nhìn qua phía lều trại, nhìn người tới là Nguyễn Ninh, ánh mắt thâm thuý sắc bán mới hơi chút nhu hoà, khoé môi hơi giương lên, tiếng nói trầm thấp giàu từ tính ở trong hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm mang lại cho người ta cảm giác an toàn:"Như thế nào sớm như vậy đã tỉnh, không tiếp tục ngủ nhiều một chút?"
"............ Ngủ không được." Nàng ăn ngay nói thật.
Sáng sớm độ ấm rất thấp, Cố Diệc Thừa thấy nàng mặc một cái áo khoác từ lều trại đi ra, đứng dậy đi qua giúp nàng mở cửa xe cho nàng lên xe ngồi.
"Vì cái gì ngủ không được? Là lo lắng chuyện hôm nay đi đại học B sao?" Cố Diệc Thừa trong giọng nói mang theo một tia quan tâm, nghiễm nhiên một bộ dáng anh trai tốt.
"Có một chút. Cũng không biết hôm nay chúng ta có thể hay không thuận lợi mà ở địa học B tìm được người." Nguyễn Ninh nhấp miệng, giọng nói nhỏ nhẹ.
Nguyễn Ninh là thật sự lo lắng. Muốn ở một nơi nhiều tang thi như vậy dạo một vòng, nói không lo lắng an nguy cho mình đó là gạt người. Bất quá nghĩ bên cạnh có Cố Diệc Thừa, thật ra có thể yên tâm hơn chút. Chỉ cần hôm nay nàng theo sát hắn, hẳn là sẽ không có chuyện gì đi? Tốt xấu gì nàng còn có một cái năng lực bảo mệnh.
Cố Diệc Thừa nhìn Nguyễn Ninh khi cúi đầu lộ ra cổ trắng tinh tế, động tác tuỳ ý lại tự nhiên mà cởi ra áo khoác trên người, khoác lên vai nàng, thần sắc ôn hoà nói:"Hiện tại thời tiết ngày cành lạnh, về sau nhớ rõ buổi sáng mặc nhiều quần áo một chút. Dị năng giả tuy rằng tố chất thân thể so với người bình thường tốt hơn, những vẫn có thể sinh bệnh."
Cố Diệc Thừa sau khi cởi áo khoác, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, vạt áo đều được bỏ ở phía ttong quần, mơ hồ có thể nhìn được hơi gầy nhưng vòng eo rắn chắn cùng cơ bắp.
Người có cấp bậc dị năng càng cao thì càng có thể thích ứng hoàn cảnh biến hoá, chính vì vậy Cố Diệc Thừa so với những người khác càng thêm không sợ lạnh. Ở trong thời tiết lạnh, mặc một kiện áo hay mặc hai kiện áo đối với mà nói cũng không khác nhau quá lớn.
Bên trong xe chỉ có một chiếc đèn nhỏ, vẫn là sau khi nàng lên xe mới mở. Nguyễn Ninh nhìn ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, cúi người tới gần, nhìn người nam nhân ở đây phủ thêm áo khoác cho nàng, mặt mặt tuấn tú ôn hoà, dưới tóc mái là một đôi mắt đen nhánh, giờ phút này đang chuyên chú nhìn tình hình bên ngoài, phát giác nàng đang nhìn hắn, hắn nâng lên mí mắt, đáy mắt hiện lên một tia ý cười không rõ ràng.
Nguyễn Ninh đột nhiên hoảng thần một lát.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thiếu niên kiêu ngạo quái đản bởi vì ngộ nhận nàng là con riêng của ba hắn mà khi dễ nàng, đó là ấn tượng đầu tiên về Cố Diệc Thừa của Nguyễn Ninh. Bất quá nàng biết đó là hắn của rất lâu trước kia.
Lần đầu tiên gặp mặt của chung cư, tuy Cố Diệc Thừa đã thu liễm đi một thân góc cạnh sắc bén trong trí nhớ kia, lệ khí cũng đều bị hắn che dấu rất tốt ở đáy mắt, sau khi trọng sinh cả người hắn nhìn qua ôn hoà không ít, nhưng vẫn cho người ta cảm giác tụa hồ càng nguy hiểm, cũng càng làm cho người không nắm bắt được.
Nguyễn Ninh nhớ rõ lúc ấy, thời điểm hắn nhìn nàng, thái độ nhìn như ôn hoà, nhưng trong mắt càng nhiều hờ hững cùng không thèm để ý. Nguyễn Ninh ngay cả mỗi lần ôm đùi đều kinh hồn tán đản, lúc ấy, vì có thể sống sót tốt ở mạt thế, quả thực là nàng đã dùng cả sinh mạng căng da dầu mà ôm đùi nam chủ.
Không nghĩ tới có một ngày, nàng còn có thể giống như bây giờ, tâm thái bình thản mà cùng nam chủ ngồi ở một chỗ. Còn được hắn quan tâm sức khoẻ.
............
Nguyễn Ninh phát hiện qua đi giai đoạn đầu, sau đó Cố Diệc Thừa lại đối với nàng khá tốt. Mặc kệ hắn có phải thật lòng mà đem nàng trở thành muội muội ruột thịt mà đối đãi, nhìn mấy ngày nay ở chung mà nói, hắn đối với nàng là thiệt tình không tồi, cũng vẫn luôn chiếu cố nàng.
Nguyễn Ninh từ nhỏ tới lớn đều là con gái một trong nhà, nhìn đến trong nhà của các bạn trong nhà đều có anh trai hoặc chị gái, vẫn là rất hâm mộ.
Hiện tại ngẫm lại, nếu bên người có một anh trai như Cố Diệc Thừa, cũng thực không tồi..... Đi.
Nguyễn Ninh ngồi trong xe, kỳ thực cũng ko có cảm giác lạnh, nhưng cũng không cựt tuyệt Cố Diệc Thừa phủ thêm một cái áo khoác, trên mặt thực ngoan ngoãn, một đôi mắt hạnh chớp chớp.
Cùng vị lão đại trước mắt này ở chung, mọi việc chỉ cần theo hắn thì tốt rồi. Đây là tâm đắc của Nguyễn Ninh sau một tháng qua lãnh hội được.
Bất quá quần áo của Cố Diệc Thừa so với nàng lớn hơn nhiều, Nguyễn Ninh đem áo khoác khoác ở trên người, cảm giác giống như tiểu hài tử mặc áo người lớn vậy. Nhìn qua cả ngừi cũng có vẻ càng thêm nhỏ xinh, cùng một khuôn mặt búp bê sứ giống nhau.
Sắc trời mạt thế càng thêm ác liệt, hơn nữa dọc theo đường đi phong trần mệt mỏi, điều kiện cũng không tốt, mỗi ngày đều phải lên đường, buổi tối nửa đêm còn phải lên đường cũng là chuyện thường xuyên. Theo lý thuyết hiện tại nàng đã quen với mắt sống thô ráp này, nếu khuôn mặt vẫn là một khuôn mặt như hoa như ngọc, ngũ quan vẫn là cái ngũ quan kia, trạng thái làn da khẳng định cũng sẽ ở tình trạng tra tấn như vậy mà trở nên kém rất nhiều.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, nàng không hề bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng, làn da đến bây giờ còn giống như trứng gà vậy, thời điểm Nguyễn Ninh sờ lên đều sợ dùng sức quá mức, để lại dấu vết cho chính mình.
Khuôn mặt này đúng là muốn mệnh.
Thời điểm Nguyễn Ninh nhìn vào gương, đều là vừa cao hứng, vừa thở dài.
Bộ dáng này của nàng, hoàn toàn không giống như người sinh hoạt ở mạt thế.
Đồng dạng là người ở trong đội ngũ, cũng qua việc làm và sinh hợt nghỉ ngơi. Nhưng Nguyễn Ninh thấy những người khác trong tiểu đội Thần Hi liền không giống nàng. Tuy rằng bọn họ không đến mức dưới mạt thế trở nên râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, suy sút bất kham, nhưng nàng cũng có thể rõ ràng mà nhìn đến cả người bọn họ vô luận là từ khí chất hay bộ dạng đều trở nên bụi bặm không ít.
Trong số đó, không một chút biến hoá, cũng chỉ có Cố Diệc Thừa bên người nàng.
Diện mạo của hắn thuộc về loại làm người ta không dám bỏ qua, không dám tuỳ tiện trêu chọc, không giống nàng nhìn qua mảnh mai dễ ức hiếp, chính là hướng người trừng mắt cũng một chút lực sát thương đều không có.
Nguyễn Ninh cũng không đi nơi khác, liền cùng Cố Diệc Thừa ngồi trên xe gác đêm.
Qua không bao lâu, sắc trời bên ngoài cũng dần dần sáng lên, sau đó các lều trại khác cũng bắt đầu có động tĩnh. Những người khác đều lục đục mà rời giường.
Bởi vì thời gian hôm nay cấp bách, trời vừa sáng, sau khi giải quyết bữa sáng, tiểu đội Thần Hi liền từ công trường bên này xuất phát.
Xe cùng lều trại đều được Cố Diệc Thừa thu vào không gian.
Nguyễn Ninh đi ở trong đội ngũ, đoàn người bọn họ không trực tiếp tiến vào cổng Tây của đại học B. Mà là tìm một nơi, sau đó trèo tường tiến vào.
Mục tiêu của bọn họ đã được xác định từ trước, chủ yếu là những nơi bọn họ đã bàn từ hôm qua, Nguyễn Ninh đã nhớ kỹ mấy nơi mấu chốt trên bản đồ.
Đằng sau bức tường này, đi thêm vài bước rất mau có thể đến cửa sau của đại học B. Nếu trực tiếp đi vào từ cửa Tây, còn phải đi vòng thêm một đoạn, đi hơn vsif phút mới có thể đi đến nhà ăn.
Trước mạt thế, vài phút lộ trình không có gì nguy hiểm, nhưng hiện tại không giống.
Ở nơi nhiều tang thi, thời gian vài phút ai cũng không biết sẽ gặp nguy hiểm gì.
Nhiều chuyện không bằng thiếu một chuyện, trọng điểm của bọn họ là tìm người không phải giết tang thi. Vì tránh cho gặp nhiều tang thi, bọn họ quyết đoán bỏ qua lựa chọn đơn giản cửa Tây này. Tìm một lối tắt từ tường vây đi vào.
..................
Tường vây đại học B có chút cao.
Người thường nếu muốn tay không trèo lên trên, không phải là đơn giản.
Bất quá trong tiểu đội có Lâm Dương là dị năng giả hệ thổ, vượt qua một cái tường vây đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn không phải việc gì khó. Lâm Dương dùng dị năng không đến một phút thời gian, liền đem đất dựng lên thành một cái cầu thang bằng đất.
Bởi vậy bọn họ rất nhẹ nhàng mà đi sang phía bên kia tường vây, không cần tốn nhiều sức. Cũng không kinh động tới tang thi.
Kỳ thật nếu muốn đem mấy nơi này tìm một lần, phân công hành động mới là nhanh nhất. Nhưng khi suy xét đến đại học B khác vs những nơi khác, tách ra hành động càng thêm nguy hiểm, không bằng cùng nhau hành động mới an toàn.
Người bán bản đồ kia cho bọn họ không có lừa bọn họ, quả nhiên tường vây bên kia chính là nhà ăn của đại học B, đi không đến vài bước liền thấy được một toà nhà ba tầng bên ngoài gạch đỏ.
Sau nhà ăn còn đặt mấy thùng rác.
Rác rưởi bên trong đặt ở nơi này hơn một tháng không ai dọn dẹp, mùi hư thối trong không khí có chút khó ngửi. Bất quá so với những thi thể hư thối mà nói, cái mùi này vẫn còn có thể chịu đựng.
Thời điểm mạt thế bùng nổ là 3 giờ chiều, vừa lúc đã qua giờ ăn trưa, cũng chưa đến thời gian cơm chiều. Tang thi ở nhà ăn này hẳn là so với nơi khác ít hơn nhiều.
Nhà ăn trừ bỏ hai cửa lớn để học sinh ra vào còn có một cái cửa sau. Ngày thường dùng đển vận chuyển nguyên liệu nấu ăn cùng với các rác thải ở trong bếp.
Hiện tại cánh cửa này đang khép hờ.