"Còn có đường nào khác không?"
Tiểu Hầu hỏi, cậu còn nhớ lúc đó nguy hiểm thế nào! Cậu không muốn gặp lại con quái vật ghê tởm kia đâu.
"Có thì cũng có đấy! Những con đường ra đường băng đều nằm dưới đại sảnh.
Mà mọi người cũng biết dưới đó đông quái vật như thế nào.
Còn con đường dành cho khách vip mấy bữa trước đã bị hư hỏng đang trong thời gian sửa chửa.
Nhưng vì sự việc này xảy ra, khiến cánh cổng không thể mở.
Nếu mọi người muốn tôi có thể sửa nó, nhưng cũng phải mất ba ngày mới xong."
Tôi nghiến răng, tay nắm chặt mép áo, điều tôi lo sợ nhất cũng đã đến! Sao lúc nào, cũng như vậy hết, mỗi lần muốn nhanh chóng đến gặp anh trai đều như có thứ gì đó ngăn chặn tôi.
Qua đêm nay, là ngày hai mươi tháng bảy! Nếu tôi không nhanh chóng đến kịp trước ngày hai mươi lăm thì mọi chuyền sẽ trở về quỹ đạo của nó.
"Vậy chỉ còn cách tiêu diệt con quái vật kia thôi!"
Hàn Chấn Phong nhìn tôi, nhìn cái đầu đen nhỏ nhăn của ai đó đang cúi mặt xuống bàn kia mà nói.
Anh biết giờ mà anh chọn cách đợi thì con bé này sẽ cố trốn ra đó tiêu diệt con quái vật kia một mình!
"Giờ trời đã tối, mọi người cứ nghỉ ngơi! Tôi biết quyết định của tôi rất nguy hiểm, nếu ai có ý định ở lại thì ngày mai không cần đi theo tôi."
Anh nói xong, liền đỡ tôi lại một gốc nhìn có hơi sạch sẽ.
Anh còn chu đáo lót bên dưới áo khoác quân dân của mình, rồi mới cho tôi ngồi xuống.
Anh cận thận lấy túi trên lưng tôi xuống, vừa mở khóa kéo ra thì anh liền chọc ghẹo tôi để phá vỡ bầu không khí.
"Cái tình bừa bãi của em vẫn như xưa ha!"
"Anh nói gì hả!"
Tôi liếc anh, tôi giật chai nước mà anh đã mở sẵn, uống ừng ực như chưa từng được uống.
"Uống chậm thôi! Không ai tranh giành của em."
Anh nhìn tôi mà chỉ biết cười, rồi ngồi xuống kế bên tôi! Anh cũng lấy một chai nước trong túi ra, mở nắm uống một hơi hết chai.
Sau đó liền nhắm mặt ngủ một giấc, tôi còn nghe thấy tiếng thở đều từ anh.
[Người gì đâu mà ngủ nhanh vậy!]
Tôi thở dài, nhìn mọi người xung quanh đã an bài chỗ nghỉ ngơi xong.
Liền lục lội cái điện thoại để trong túi để xem mấy giờ rồi.
Khi cầm trên tay chiếc điện thoại cũ, tôi muốn mở màn hình nhưng nó vẫn đen thui! À đúng rồi, từ sau vụ con tang thi cấp một kia, tôi chưa đụng đến điện thoại, giờ tôi phải sạc pin điện thoại.
Để tôi còn điện thoại báo tin cho anh trai và hỏi tình hình của anh nữa!
"À, chị gái gì đó ơi! Ở đây có điện không ạ."
Tôi chất giọng có hơi lớn, nói với cái chị gái mặc đồng phục tiếp viên hàng không đang đứng trong quầy thức ăn cách tôi mười bước.
Chị gái cảm nhận như có ai đó kêu mình, lập tức ngừng hành động lấy gì đó, ngước lên nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.
Cô nhìn thấy cô bé được Hàn đội trưởng lúc nãy cõng, đang nhìn cô như muốn nói gì đó! Cô không thể nhìn thấy được ngũ quan của cô bé vì đã bị khẩu trang và chiếc nón lưỡi trai che mất rồi! Cô đi lại nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi thăm cô bé.
"Chào em, em cần gì sao?"
"Làm phiền chị rồi! Chị có thể cho em biết ở đây có điện không?"
Chị gái phía trước đúng chất dạng phụ nữ ăn nhẹ nói khẽ, tinh tế và lịch sự với khách hàng.
Không hỗ là tiếp viên hàng không ha!
"Có, em cần gì sao?"
"À, muốn sạc pin điện thoại! Em cần gọi điện thoại cho người nhà mình."
Tôi nói, lấy dây sạc điện thoại màu hồng có dàn nhiều hình thù kỳ quái dị trên đó.
Chị gái không ngừng nhìn tôi, rồi nhìn sợi dây chủ có thể mỉm cười trong bất lực.
Ôi! Trời ơi, muốn tìm cái lỗ nào đó trốn vào quá đi.
Không nghĩ tới hồi trước sao mình có thể mua thể loại này dán vào được nữa! Tôi chỉ biết cười cười, chị gái cũng chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Ổ điện ở đằng kia! Chị thấy chân em đang bị thương nên cứ đưa điện thoại cho chị, để chị sạc pin giúp em."
Tôi vui vẻ đưa cho chị ấy! Nhưng chị ấy chưa kịp chạm vào cái điện thoại, thì Hàn Chấn Phong bỗng nhiên cầm lấy hỏi.
"Ổ điện nằm ở đâu?"
Chị gái có hơi sợ hãi, tay chỉ về phía gốc trái cuối căn phòng, nơi đang để giá đựng đồ.
Anh không nói gì, tiêu sái bước đến đó!
"Hình như em và cậu Hàn có phải quan hệ đó không?"
Chị gái mập mờ hỏi.
"Không phải như chị nghỉ đâu! Em là Mặc Uyển Đồng."
Tôi chỉ có thể biết mỉm cười, bộ hành động của hai đứa tôi dễ khiến mọi người hiểu lầm sao!
"Chị là Lý Trân Trân! Rất vui được gặp em."
Chúng vừa trao đổi tên xong, chị Lý Trân Trân liền rời đi bởi ánh mắt như cá chết của anh nhìn chằm chằm.
Khi anh lại ngồi xuống kế bên tôi liền nói.
"Anh như vậy chừng nào mới lấy được vợ!"
"Chừng nào em lấy chồng anh sẽ cưới vợ."
Anh tiếp tục nhắm mặt lại, thở đều.
Giờ tôi mới biết anh chỉ nhắm để đó tỏ vẻ thôi!
"Hứ, muốn em lấy chồng sao, còn khuya!"
Tôi lè lưởi với anh, sau đó cũng kéo cái túi mình lại, dùng nó làm ngối gác đầu, liền trực tiếp nằm trên nền đất mà ngủ.
Sương mù dày đặt, tiếng đàn du dương.
Tôi! Hình như đang đứng trong rừng trúc quen thuộc.
Ở giữa rừng trúc là một mái hiên nghỉ chân, bên trong là một bóng hình mờ ảo, tà áo bay phất phới, thân cao to cân đối hình như là của một người đàn ông.
Những ngón tay linh hoạt gãy đàn, một khung cảnh tuyệt đẹp!
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Phải mất mấy phút mới điều tiết lại nhịp thở.
[Không nghỉ đến sẽ mơ thấy anh ta!]
Đang suy nghĩ đến giấc mơ lúc nãy! Một bàn tay nhỏ nhắn, chọt vào má tôi.
Tôi nhìn chủ nhân của bàn tay đó! Thì ra là bé Thần Hy đáng yêu, thằng bé đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.
tay trái nắm lấy tay tôi, tay phải viết lên lòng bàn tay.
"Chị có bị sao không?"
"Chị không sao! Chị chỉ mơ thấy điều không tốt thôi!"
Tôi ngồi dậy, xoa đầu thằng bé, lấy tay tháo khẩu trang xuống.
Sau đó nhìn xung quanh, Hàn Chấn Phong ngồi bên cạnh tôi đã đi đâu rồi! Trời còn chưa sáng, chân đã hết đau nhưng đi lại vẫn còn khó khăn.
Không thể đi đến lấy điện thoại được, chỉ đành nhớ Thần Hy lấy giúp.
Thằng bé ngoan ngoãn theo hướng tôi chỉ mà đi lại lấy điện thoại cho tôi, nhưng mà khi thằng bé trở về, cái đầu nhỏ của thằng bé lắc qua qua trái, rồi lại qua phải biểu thị điện thoại của tôi không có ở chỗ đó.
Không lẽ trong lúc tôi ngủ có ai đó đã lấy điện thoại tôi! Nhưng mà ai lấy nó chứ.
Hiện tại có lấy mấy thứ điện tử cũng không bán được! Chắc tôi phải cảnh giác hơn nữa mới được.
Vì không tìm thấy điện thoại, tôi cũng không thể ngủ lại nên đành làm cái gối cho tiểu Thần Hy, thằng bé ngoan ngoãn ngủ trên đùi tôi, tôi còn vuốt ve những lọn tóc xoăn nhẹ và mềm mại của thằng bé.
Cho đến khi bóng hình của Hàn Chấn Phong xuất hiện, hình như vẻ ngoài của anh có hơi khác thì phải.
Mà cái điểm khác giờ tôi chưa có thể nhận ra!
"Sao em không ngủ một chút nữa đi, trời còn chưa sáng!"
Anh vì sợ đánh thức mọi người xung quanh nên nhỏ giọng nói với tôi.
"Em không ngủ được! Anh đi đâu vậy?"
Tôi lắc đầu, dù sao không thể ngủ được thì mình cứ tám chuyện một chúng.
"Anh cũng không ngủ được! Nên ra ngoài đi dạo."
"Đi dạo trong thời điểm nguy hiểm này sao! Tính ra lá gan anh rất lớn đó."
Tôi cười nhẹ chọc ghẹo anh, tôi đưa mắt nhìn đừng người ở đây và ngừng lại trên người Mỹ Liên đang nằm cách đó rất xa.
"Anh với cô gái Mỹ Liên đó có quan hệ gì sao?"
Trong đêm tối, Hàn Chấn Phong ngồi kế bên tôi im lặng không trả lời, vì không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh nên tôi cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Nhưng có lẽ, anh muốn lãng tránh vấn đề này!
"Ngủ đi ngày mai sẽ vất vả lắm!"
Anh nói xong, quay mặt qua hướng ngược lại tránh ánh mặt của tôi, giả vờ nhắm mắt.
Tôi cũng không nói gì, chỉ có thể ngồi đó nhìn Tiểu Thần Hy ngủ ngon giấc đến sáng.
Sáng ngày hôm sau, trong lúc ăn sáng, nhóm chúng tôi đã bàn kế hoạch như sau.
"Chúng ta sẽ di chuyển đến hành lang đó! Khi đến nơi những người không có khả năng chiến đầu cứ trộn tạm ở đây, đợi chờ chúng tôi giải quyết xong con quái vật kia thì hãy ra."
Hàn Chấn Phong vừa nói vừa chỉ tay vào bản đồ, nơi có ô vuông để chữ phòng hành chính, nó cũng là căn phòng đầu tiên bên trong hành lang đó.
Thì ra tối hôm qua anh đi ra ngoài, là tìm cái bản đồ này!
Không để thời gian chậm trễ chúng tôi xuất phát, trên đường đi cũng tiêu diệt vài con tang thi.
Khi gần đến nơi, chúng tôi nghe thấy tiếng động ầm ỉ, liền nhanh chóng chạy vào xem.
Thì thấy một cậu thanh niên trong tay là những tia sấm sét chiến đầu khốc liệt với tang thi hai đầu.
Chỉ nhìn sơ qua tôi cũng biết đây là em trai bị ôm hôm qua của chị Trương Nguyệt.
Nếu em trai chị ấy đang ở đây, thì chắc chắn chị ấy đang trốn ở đâu đó.
Vì không kịp dàn đội hình chiến đầu như kế hoạch, Hàn Chấn Phong chỉ có thể lên phía trước giúp cậu trai kia, cùng nhau chiến đấu với tang thi đột biến.
Bỗng con tang thi đột biến hét lên, gọi đồng đội, lũ tang thi dưới sảnh lũ lượt kéo lên đây.
Tôi chửi thầm trong lòng, Tiểu Hầu nhanh chống bảo những phụ nữ chân yếu tay mềm mau trốn vào trong căn phòng.
Còn cậu cùng với chú Mã và Bách Điền xử lý lũ tang thi này! Chú Châu và Lưu Nhất ở giữ hỗ trợ cho hai bên.
Tôi vừa vào bên trong liền nhìn thấy chị Trương Nguyệt đang trốn ở một góc với một bé gái.
Chị ấy nhìn thấy tôi rất mừng rỡ, bước lại gần tôi cùng với đứa bé gái đó.
"Uyển Đồng là em đó sao?"
Chị ấy hỏi tôi, tôi mỉm cười gật đầu.
Rồi tôi đưa mắt nhìn đứa bé gái đứng kế bên chị.
Chị ấy thấy tôi cứ nhìn chăm chú đứa trẻ này thì liền nói.
"Khi trốn vào đây chị phát hiện ra đứa trẻ này.
Chị không ngờ đến, khi vừa lên đây liền đụng phải con tang thi kinh khủng như vậy."
"Tang thi?"
Tôi giả vờ hỏi, chị ấy tưởng tôi không biết liền nhanh chóng giải thích.
"Hôm qua, chị tìm được trong nhà máy cát sét, mở ra thì chính phủ Hoa Quốc có gửi đến thông điệp đến người dân.
Hiện tại, thế giới đang đối mặt một loại dịch bệnh, truyền nhiễm qua vết cắn hoặc máu của người bị nhiễm.
Những con quái vật điên kia gọi là tang thi, ngoài ra còn một nhóm người xuất hiện khả năng siêu nhiên đặc biệt gọi là dị năng, họ có thể tạo ra lửa, đất, nước, cây cối,....Những người đó gọi là dị năng giả.
Chị chỉ nghe được đến đó thì cái máy mất tín hiệu."
Những thông tin chị Trương Nguyệt giúp ít cho tôi rất nhiều, vì tôi không cần tốn công sức tìm một cái máy cát sét và cũng không cần làm như mình không biết gì nữa rồi!
Tôi vì lo lắng cho tình hình bên ngoài nên hé mở cửa ra nhìn.
Hiện tại, con tang thi đó rất mạnh, dù có đến hai dị năng giả ở đây cũng không thể giữ chân nó huống chi là giết nó! Với lại, dị năng của em trai chị Trương Nguyệt nhìn là biết mới thức tỉnh ngày hôm qua nên chỉ mới sơ cấp, phóng ra chỉ những tia sét nhỏ, không đủ gãi ngứa cho nó nữa! Còn Những người khác cũng đang rất chật vật với lũ tang thi quá đông đúc.
Tôi phải nghỉ cách gì đó, tự nhiên tôi nhớ lại kho vũ khí của mình quá đi, nếu bây giờ có cây thương đó ở đây tôi có thể chiến đấu với nó rồi.
Bỗng một cái đấu thò ra, đứa bé gái nhìn chằm chằm vào con tang thi hai đầu kia! Ánh mắt trìu mến, vui vẻ như nhìn thấy bố mẹ mình.
Đứa bé này phát ra âm thanh mà tôi nghe không hiểu, nhưng tôi biết được âm thanh từ ngữ này là của bọn tang thi giao tiếp với nhau.
Vì kiếp trước, tôi đã gặp một người cũng tương tự như cô bé này!
Trong đầu liền nhảy số, tôi cuối mặt xuống, tay trái đặt lên vai cô bé, tay kia lần mò phía sau, bên trong áo rút con dao gâm mà Hàn Chấn Phong cho tôi, miệng nói.
"Xin lỗi rất nhiều nhé cô bé!".