Sáu giờ sáng, Ngày 20 tháng 7
năm X977.
Chúng tôi liền hạ cánh xuống sân bay Nhị Kỳ, Thổ Quốc, để nạp thêm nguyên liệu.
Trong lúc hạ cánh có gặp sự cố một chút nhưng vẫn an toàn đáp xuống đường băng.
Nhóm chúng tôi chia ra làm hai đội, một đội ở lại trên máy bay, đội còn lại sẽ đi vào bên trong tìm nguyên liệu và vật tư.
Tôi đứng gần cửa máy bay nhìn khung cảnh hùng vĩ của Thổ Quốc.
Tôi biết vì sao mà trong sách lịch sử thế giới thường nói Thổ Quốc là một quốc gia khó xâm lược nhất rồi!
"Em gái Đồng Đồng mau xuống đây có thứ rất thú vị nè!"
Tôi đang nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây thì giọng của Tiểu Hầu ở bên dưới vọng lên.
Tôi đưa mắt nhìn xuống thấy cậu đang đứng kế bên ba thùng xốp lớn, đang quơ tay gọi tôi, còn có Chú Châu đang đi đến gần cậu, trên tay chú cũng là thùng xốp.
Tôi chạy xuống, xem thử Tiểu Hầu gọi mình cái gì? Cậu mở nắp thùng xốp ra, mắt tôi tròn xoe thì nhìn vào bên trong.
Tuyệt vời! Đủ loại trái cây từ táo đến thanh long, cam, quýt, xoài,...
"Anh lấy ở đâu ra vậy? Nhìn chúng còn tươi quá nè!"
Tôi vừa hỏi vừa lấy tay sờ vào chúng cảm giác lạnh lạnh truyền vào bàn tay.
Tiểu Hầu vui vẻ khoe chiến tích của mình, anh tự vỗ ngực nói.
"Anh và chú Châu tìm thấy trong kho đông lạnh của sân bay! Nhưng điều anh cứ thắc mắc tại sao nơi này không thấy bóng người hay tang thi nào cả."
Điều Tiểu Hầu nói giờ tôi mới để ý, hình như mọi chuyện có hơi suông sẻ một cách đáng sợ nhĩ! Nhưng cái suy nghĩ đó của tôi liền bị vứt ra sau đầu bởi mấy trái cây thơm ngon này.
Tôi cùng Tiểu Hầu và Chú Châu đưa chúng lên máy báy, không nói cũng biết mọi người trên đó háo hức cỡ nào!
Dì Thu và bác Xuyến cùng nhau lấy mấy quả gọt vỏ, rồi chia ra cho mọi người.
Tôi trên tay cầm một quả táo đỏ mọng, được rửa sạch cắn một cái, vị ngọt xen lẫn chua chua.
Thật sự kích thích vị giác ghê! Tôi không ngần ngại lấy thêm vài quả nữa đưa xuống dưới máy bay cho mọi người, vừa bước xuống liền thấy Mỹ Liên đang nài nỉ Hàn Chấn Phong cái gì đó! Vì không muốn làm phiến hai người nên tôi đành tránh mặt, nhưng anh vừa thấy tôi như vớt được phao cứu sinh.
"Đồng Đồng! Em đi đâu đó?"
Anh chạy lại đứng trước mặt tôi, bỏ lại Mỹ Liên với khuôn mặt vặn vẹo, giậm chân ngúng nguẩy bỏ đi.
Giờ trong đầu cô ta là những hình ảnh thân mật của tôi và Hàn Chấn Phong.
[Không thể tha thứ! Không thể tha thứ!]
"Anh cần quá đáng như vậy không! Dù em không thích chị ta cho lắm nhưng cũng đừng lấy em ra làm bịa đỡ đạn cho anh chứ."
Tôi oán trách anh, cũng tại anh mà lúc nào khi đối mặt với Mỹ Liên tôi đều luôn thấy ánh mắt cay nghiệt của cô ta.
"Em gái phải giúp anh trai chứ!"
"Giúp cái đầu nhà anh ấy! Anh chuẩn bị đợi anh trai em xử lý anh đi."
Tôi bực mình ném cho anh một trái táo, rồi liền rời đi.
Tôi đến gần anh Bách Điền đang kiểm tra trong khoang cơ khí, tôi ló đầu vào nói với anh Bách.
"Anh Bách ơi, nghỉ tay ăn trái cây nè!"
Bách Điềm ngừng hành động của mình lại rồi nhìn tôi mỉm cười từ chối, anh muốn nhanh chóng kiểm tra cho xong để có thể rời khỏi nơi này! Từ khi đáp xuống đây anh cứ thấy mọi chuyện chẳng lành, cứ có cảm giác bất an sao ấy!
Tôi cũng không nói gì, đành ngậm ngùi bỏ trái táo vào trong túi của mình rồi đến chỗ Tiểu Hầu, chú Châu, chú Mã, Anh Kiệt và chị em nhà họ Trương chơi.
Bỗng Lưu Nhất không biết từ đâu trên cao nhảy xuống, trên cổ cậu đang đeo một cái ống nhòm.
Cậu luôn là người bình tĩnh nhất, nhưng giờ trên mặt cậu hoảng hốt tột độ.
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây! Hướng mười giờ có một đoàn tang thi rất đông, tôi không thể thống kê được số lượng."
Tôi nghe vậy liền giật cái ống nhòm của Lưu Nhất.
Tôi nhìn theo hướng cậu chỉ, xuyên qua hàng rào kẽm là một bình đoàn tang thi đang kéo ào ạt về đây.
Tôi liền bỏ cái ống nhòm xuống, giọng có hơi mấp máy.
"Đò..Đó là thủy triều tang thi!"
Câu nói của tôi vừa dứt, một lũ tang thi đang chạy tông vào hàng rào.
Cái hàng rào đó sẽ nhanh chóng hư thôi! Tôi liền khởi động khớp tay, lấy cây rìu đã lấy lúc còn ở sân bay Hoàng Liên, sẵn sàng tư thế xông pha chiến đấu.
"Bách Điền, bên cậu xong chưa!"
Hàn Chấn Phong nghe thấy lời của tôi liền nhíu mày, anh quay qua hỏi Bách Điền.
Bách Điền có hơi luống cuống lắc đầu nói.
"Vẫn chưa xong! Cho tôi ba mươi phút nữa."
Bách Điền nhanh chóng tiếp tục công việc của mình, Hàn Chấn Phong vận dụng dị năng lên tay tiên phong lên phía trước chiến đấu, Trương Hạo bảo chị gái mình lên máy bay, rồi mới đồng hành cùng anh.
Hai dị năng phong, lôi mạnh mẽ khiến cho lũ tang thi chết ngã như rạ.
Tôi cùng Chú Châu dẹp loạt cánh trái, còn cánh phải giao cho Lưu Nhất và Tiểu Hầu.
Còn chú Mã và Anh Kiệt đứng gần máy bay để giết những tang thi mà chúng tôi bỏ sót, hai người nhất quyết không để cho chúng leo lên khoang máy bay.
Dù vậy nhưng với số lượng lớn tang thi như thế này, sức người cũng phải cạn kiệt! Tôi nghiến răng, nếu tôi không đưa ra kế hoạch hạ cánh xuống sân bay Nhị Kỳ thì cũng sẽ không gặp hoàng cảnh như thế này!
"Đồng Đồng cháu rút về đi ở đây để ta xử lý!"
"Sao cháu có thể bỏ chú ở lại được! Bọn tang thi này càng ngày càng đông, nếu giờ có thứ gì cảng chúng lại thì tốt biết mấy."
"RẦM"
Câu tôi vừa dứt thì một cái máy bay được ai đó ném chặn lại đường đi của bọn chúng.
Tiếp đó là thêm mấy chiếc nữa, không cần nhìn tôi cũng biết đó là ai làm, người có dị năng sức mạnh cân tất cả mọi thứ trong đội của Hàn Chấn Phong không ai khác chính là Tiểu Hầu.
Ngày trước còn ở Hoa Quốc, thấy một đấm đánh vào tường nát tan thành từng mảnh là tôi cũng khá nghi ngờ rồi.
Đây gọi là tài năng được bộc phá trong lúc nguy cấp nè!
"Tuyệt vời!"
Tôi vừa vùng rìu vừa giơ ngón cái lên biểu thị tuyệt lắm Tiểu Hầu.
Cậu thấy vậy hít mũi tự đặc, trong thâm tâm đang nghỉ.
[Tính ra ông đây cũng trâu bó đó chứ!"]
Tôi thấy số lượng bên mình ít hơn nên để mặt chú Châu ở lại xử lý, từ từ lui về ló đầu vào khoang cơ khí hỏi anh Bách.
"Anh Bách xong chưa, tụi em sắp không cầm cự được nữa rồi!"
"Cho tôi ba phút nữa! Trong lúc đó mọi người mau lên máy bay đi."
Anh Bách nói, cũng không quên dặn dò tôi thông báo với mọi người.
Tôi gật đầu, hít vào thật sâu lấy hơi, dùng hết sức mà hét lên.
"MỌI NGƯỜI NHANH LÊN MÁY BAY!"
Tôi vừa dứt câu xong liền chạy lại bên cạnh Chú Mã và Anh Kiệt bảo hai người lên trước.
Còn năm người Tiểu Hầu, Lưu Nhất, chú Châu Trương Hạo và Hàn Chấn Phong đã bị bao vây không thể rời đi.
Bọn chúng không những dai sức mà còn lấy số lượng lớn áp đảo năm người, tôi ở bên đây phải xử lý mấy con tính mon men leo vào bên trong.
Tầm khoảng ba phút sau, Anh Bách ló đầu ra từ khoang cơ khí thông báo, sẵn tiện đóng cửa lại luôn.
"Uyển Đồng máy bay có thể khởi hành rồi!"
"Anh vào trong trước đi! Em và mấy người kia sẽ nhanh chóng lên sau."
Tôi chạy đến chỗ Tiểu Hầu, vừa chạy vừa giết con tang thi nào dám lao vào tôi, máu của bọn chúng văng tứ tung dính trên quần áo của tôi.
"Tiểu Hầu, em cần sức mạnh của anh, anh có thể dùng hết sức của mình đấm xuống đất không?"
Tôi và Tiểu Hầu đối lưng vào nhau, một người dùng rìu một người tay không, phối hợp ăn ý giết từng đợt tang thi.
Tiểu Hầu hiểu ý tôi, vận dụng hết dị năng của mình đấm thật mạnh xuống đất.
Tạo ra một vết lỗ thủng vừa sâu vừa dài, tang thi vì sự rung chuyển của mặt đất mà ngã xuống theo hiệu ứng domino.
Không ngừng lại ở đó cậu như nảy ra một ý tưởng.
Đưa tay dựng cái nền bề tông dày mấy chục centimet lên để chặn tang thi.
"Ô! Cũng hiệu quả đó chứ."
[Anh trai à! Tự mãn quá rồi đó ]
Dù sao, nền đường băng này làm từ xi măng nên cậu thỏa sức mà bộc lộ tài năng của mình.
Tôi nhìn mà không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu nhìn Tiểu Hầu điên cuồng phá hoại.
"Mà thôi không sao! Để cho anh ấy xả stress cũng được."
Bên đây thì như thế này, thì bên kia còn ác liệt hơn nữa! Hàn Chấn Phong tạo ra lốc xoáy cuống bay từng đợt tang thi, Trương Hạo thì có hơi yếu thế hơn vì cậu mới thức tỉnh dị năng, nhưng nhìn mấy thân xác ngã đen nằm ở dưới chân chàng thiếu nhiên cũng biết cậu cũng cố hết sức cỡ nào.
Tôi và Tiểu Hầu nhìn nhau, gật đầu liền nhanh chóng chạy lên máy bay, theo sau là Hàn Chấn Phong và Trương Hạo.
Nhưng những thứ mà Tiểu Hầu tạo ra cũng không ngăn cảng được bọn tang thi, bọn chúng lũ lượt đuổi theo sau lưng chúng tôi.
Trên kia Lưu Nhất và chú Châu đã lên máy bay từ trước, không ngừng xả súng đến khi hết đạn thì cũng là lúc bốn người chúng tôi leo được lên máy bay.
Ở trong khoang lái Chú Mã nhận được tín hiệu từ Anh Bách liền cho máy bay lăn bánh rời đi.
Máy bay từ từ di chuyển, bên đây vì không kịp đóng cửa nên có vài con leo lên, chị Lý Trân Trân hoảng hốt buông tay nắm cửa, giật bắn người ngã ra sàn.
Tôi đứng gần chị ấy nhất, nên kéo chị vào trong trước khi con tang thi kéo chân chị ấy xuống.
Lưu Nhất phản ứng kịp vớ lấy cây rìu của tôi chém đứt đầu tang thi đó.
Trương Hạo cũng nhanh ném ba quả cầu lôi điện khiến bọn ngã xuống đất.
Cũng là lúc Chú Châu đóng cửa máy bay lại, những con tang thi đang đeo ngoài cửa không ngừng đập mạnh vào, lực của bọn chúng khiến cánh cửa chắc chắn của máy bay phải móp không ra hình thù.
Khi cánh cửa sắp không chịu nỗi, thì máy bay cất cánh, bay với tốc độ cao khiến bọn chúng vì không có chỗ bám mà bay đi mất.
Mọi người điều thở phào nhẹ nhõm, khi mà không còn âm thanh nào nữa từ cánh cửa.
"Cảm ơn em!"
Lý Trân Trân được tôi đỡ đứng dậy, cảm ơn ríu rít, nếu không có cô bé này thì cô đây đã thành các xác sống như bọn chúng rồi! Tôi mỉm cười an ủi chị ấy một chút cho tinh thần chị ấy thoải mái xong mới nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình.
Ôi thôi! Cái mùi kinh tởm từng máu của tang thi dính lên quần áo.
Tôi phải đi tắm mới được, hên là trên đây có chỗ tắm rửa.
Tôi bước vào phòng tắm, lúc cỡ quần áo bẩn ra tôi đưa mắt nhìn mấy vết thương đã lành lặn hết, không để lại một vết sẹo nào cả! Tôi bắt đầu xả nước xuống cơ thể, chà rửa cơ thể xong tôi tắt vòi nước, lấy cái khăn lau khô cơ thể rồi mới mặc quần áo vào.
Sau đó mới đi ra ngoài, lúc vừa bước ra tôi đụng mặt phải Mỹ Liên, biểu hiện trên khuôn mặt của cô rất mơ ám, thấy tôi giật mình liền giấu tay sau lưng.
Nở nụ cười thân thiện đối đáp hai ba câu lật đật chạy đi, tôi nhìn theo bóng lưng đó mà nhăn mặt.
[Chị ta đang giấu gì đó thì phải!]
Bỗng nhiên Chị Trương Nguyệt xuất hiện sau lưng tôi cùng với đĩa trái cây tươi ngon.
"Uyển Đồng em chắc cũng mệt rồi! Ăn chút trái cây rồi vào phòng chị nghỉ ngơi đi."
"Dạ, em cảm ơn chị!"
Tôi lấy một miếng vừa cắn nhai nuốt, vị ngọt chua của trái cây khiến tinh thần tôi phấn chấn, đi vào phòng ngủ của chị Trương mà đánh một giấc đến trưa.
Lúc tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, nhìn đồng hồ trên tay.
"Mười hai giờ rồi sao?"
Tôi vươn vai khởi động các khớp xong mới xuống giường rời phòng.
Lúc tôi mở cánh cửa ra gặp phải anh Bách đang đi xuống khoang cơ khí kiểm tra.
Anh nói hình như có tiếng động dưới đó nên xuống xem, tôi vui vẻ đi theo anh cũng không quên vớ lấy cây rìu, lưỡi rìu dính máu nay đã khô.
Lúc đi xuống đó, không có một chút ánh sáng nào cả, tôi và anh Bách mỗi người một cái đèn pin để rọi khắp nơi xem xét.
Anh Bách đi đến góc trái mấy cái thùng thì tá hoả, cái đèn pin rớt xuồng sàn, lăn lóc vào một góc.
Thân xác của Bác Kim Xuyến đang bị gặm không ra hình thù.
"ANH BÁCH COI CHỪNG!"
HẾT CHƯƠNG 12.