Xe chúng tôi lướt qua trong đêm, từ ngoại ô vào nội thành mất khoảng hai mươi phút đi xe.
Lúc đi chúng tôi có băng qua một cây cầu rất lớn để đi từ cổng tây vào.
Đúng thật theo lộ trình thì đi từ cổng đông thì nó sẽ tiết kiệm được thời gian, nhưng vì bên ngoài cổng phía đông không biết mấy ngày nay tại sao tập trung rất nhiều tang thi.
Trong tình thế cấp bách cấp trên đã ra lệnh gấp rút cho dọn dẹp cổng tây để có tiện đường ra vào trong thành phố.
Thành phố Lạc Thành là một trong những thành phố và lâu đời nhất Long Quốc.
Kiến trúc của nó rất cổ xưa, đây chính là điểm nổi bật của thành phố này.
Khi mà ai cũng đỗ xô về đây tham quan, nên nó là nơi tập trung rất nhiều cư dân và khách du lịch.
Và cũng nơi thành lập ra khu an toàn nhanh nhất sau thủ đô L.A.
Chiếc xe quân đội vừa chạy qua khỏi cầu để đi vào Lạc thành thì bỗng nhiên có thứ gì đó trước mắt chặn lại.
Khiến những chiếc xe nối đuôi nhau thắng gấp.
Cậu Vinh người đang lái xe lờ mờ nhìn thấy bóng hình quên thuộc của một cô gái mặc trang phục quân nhân thì nhanh chóng cùng đồng đội mình xuống xe kiếm tra.
Cô gái hoảng hốt chạy ra khỏi một con hẻm sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì ngạc nhiên có một chiếc đang lao về phía mình.
Cô vì quá hoảng sợ không cẩn thận vấp ngã, cô gái đang trong tình trạng hoảng sợ cực độ khi nhìn thấy người bước xuống xe là người quen.
Thì liền túm áo của cậu Vinh giọng rung rẫy nói.
"Nhanh chóng, nhanh chóng rời khỏi đây mau lên..."
Sau đó liền ngất đi trong vòng tay của cậu Vinh, cậu khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy cô gái đưa lên xe.
Tôi ngồi trong xe đang mãi mê ngắm nhìn thành phố cổ một thời giờ đã hoang sơ, liền giật mình vì anh Minh Viễn cho xe thắng gấp.
Cả cái đầu tôi đập vào thành ghế trước dẫn đến đầu ốc quay cuồng, Hinh Nhi ngồi kế bên thấy chị gái mình như vậy cũng không thèm rũ lòng thương hỏi thăm.
Mà chỉ biết ngồi đó ôm chú chó bánh bao cười nghiêng nga.
"Vụ gì vậy anh Minh Viễn?"
Tôi xoa xoa cái chỗ vừa mới đập vào thành ghế, cả cơ thể chồm người lên trước hỏi.
"Hình như chiếc xe quân đội phía trước bỗng nhiên dừng lại!"
Anh đáp lại câu hỏi của tôi, sau đó liền mở xe bước ra ngoài tìm hiểu vụ gì, cả chị Mạn Nhu cũng đi theo.
Tôi cũng vì tính tò mò liền bảo Hinh Nhi ở yên trong xe trước khi bước xuống, bên kia Dương Ninh Nhi cũng nối gót theo sau tôi.
Bỏ một mình Hinh Nhi ở lại trên xe mà bĩu môi.
"Vụ gì thế?"
Câu hỏi của tôi cũng chính là câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều muốn hỏi.
Một người quân nhân tay cầm súng vẫn đang trong tình trạng chiến đấu liền thả lỏng cơ thế liền giải thích.
"Không có gì cả, mọi người liền lên xe chúng ta nhanh chóng xuất phát."
Tôi đưa mặt nhìn cô gái xa lạ gương mặt lấm lem bùn đất, áo quân quân nhân có nhiều chỗ rách.
Đang nằm trong vòng tay của cậu Vinh trong miệng ông chú Tạ kia nói, được cậu ta đưa lên xe.
[Hình như cô gái đó mới trãi qua vụ gì đó rất đáng sợ!)
Chúng tôi tiếp tục lên đường, muốn đến khu căn an toàn, thì chỉ có một con đường duy nhất băng qua trung tâm thành phố Lạc Thành.
Những con xe nối tiếp nhau trên con đường đã được dọn dẹp sẵn, tôi lại đưa mặt quan sát xung quanh.
Nhìn các nhà cao tầng, quán ăn, quán nước khắp con đường.
Lúc đến ngã tư, trên đường giữa hai tòa cao ốc, tôi nhìn thấy một bóng dáng của một người phụ nữ, quần áo tả tơi nhiều vết màu, mái tóc dài rối tung lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chầm chầm vào tôi.
Nhưng chiếc xe lướt qua thật nhanh tôi không biết mình có nhìn nhầm hay không.
"Nè! Hình như em vừa nhìn thấy một ma nữ tóc dài rất đáng sợ."
Câu nói của tôi phát vỡ bầu không khí im lặng trong xe.
Hinh Nhi còn nói với tôi là tôi đừng hù dọa nó nha! Trên đời này ngoài tang thi ra, thứ nó sợ nhất chính là ma đó.
"Em nói gì?"
Chị Mạn Nhu quay đầu xuống, đưa mắt nhìn tôi hỏi.
"Ở giao lộ ngã tư lúc nãy, không biết em có hóa mắt hay không liền nhìn thấy một bóng người phụ nữ đang nhìn chầm chầm vào chúng ta.
Với lại từ lúc xe đến thành phố Lạc Thành cứ có cảm giác thứ gì đó đang đang nhìn quan sát chúng ta."
Vừa dứt câu thì xe phía trước bỗng nhiên một lần nữa thắng lại, người trên xe đồng loạt cầm vũ khí đi xuống.
Tôi với linh cảm chẳng lành bảo Hinh Nhi ở yên trên xe đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Tôi cùng anh Minh Viễn và Dương Nhi đồng loạt xuống xe, lên phía trước nhìn có vụ gì.
Phía sau ông chú Kỳ Sơn, ông chú Tạ gì đó và lạc đác vài nhóm người cũng tò mò xuống xem.
Con đường phía trước bị chặng lại bởi rất nhiều xe ô tô, hình như những người trên xe bị tang thi đột kích bất ngờ, vì có rất nhiều xác tang thi ở đây.
Dấu tích của cuộc chiến mới nhất có thể chỉ cách đây vài tiếng thôi, bởi vì vết máu còn rất tươi và nồng đậm.
"Những người đó có thế đã bỏ lại xe mà rời đi rồi!"
Cậu Vinh ngồi khom xuống kiểm tra vết tích vỏ đạn trên đất.
Đây là đạn do cấp trên cung cấp cho quân nhân đi làm nhiệm vụ.
"Chúng ta đành phải đi vòng qua con phố bên kia thôi."
Cậu Vinh đội trường của tiểu đội này liền ra lệnh cho xe đi vòng qua con phố bên kia.
Khi chiếc xe quân nhân của cậu Vinh liền ló đầu ra con phố kế bên thì bị một bóng hình từ trên cao rớt xuống đầu xe.
Đó chính là cơ thể vặn vẹo của một chàng trai, đôi mắt cậu vẫn còn đang mở to dù đã chết, trên người là trang phục quân đội.
"Đó chẳng phải là Phúc, đồng đội của Tiểu La sao?"
Cô gái duy nhất trong tiểu đội cậu Vinh đang chăm sóc cho cô gái Tiểu La, người mà được nhắc tên trong câu nói của cô.
Đang năm bất tỉnh không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.
Trước khi chết hình như cậu ta bị tra tấn rất dã man, cô gái như cô còn không chịu nỗi muốn nôn huống chi là các thanh niên trai tráng trên xe.
Tôi người có đôi mắt tốt nhất ở đây nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng, người rời từ trên cao xuống.
Liền mở kính xe đưa đầu ra nhìn lên, tôi liền thấy người phụ nữ với đôi mắt đỏ nhìn tôi chầm chầm lúc nãy.
(Bà ta là tang thi! Là một con tang thi không hề đơn giản.]
"Em nghỉ chúng ta gặp rắc rối rồi!"
Tôi nói xong liền khom người lấy thanh kiếm ở dưới ghế mà tôi đã lấy được ở ngôi làng ăn thịt người kia.
Ngoài ra, tôi còn tiện tay gom hết tất cả vũ khí ở đó, để có lúc cần dùng thì lấy ra.
"Có một con tang thi cấp cao đang ở đây! Nó đã dẫn dụ chúng ta đi đến con phố kế bên."
Tôi vừa nòi vừa rút kiếm ra quan sát, thanh kiếm này so với thanh kiếm ở trường học coi bộ tốt hơn nhiều.
"Phía sau chúng ta bị tang thi bao vây rồi!"
Anh Minh Viền nói khi đưa mắt nhìn kính chiếu hậu.
"Chết tiệt, tiến cũng không được lùi cũng không xong!"
Tôi mở cửa ra chạy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người phía sau và trong xe.
Trước khi chị Mạn Nhu kịp thời lên tiếng gọi tôi thì tôi chạy lại chiếc xe quân nhân phía trước gõ cửa kính.
Cậu Vinh người còn đang ngỡ ngàng trước cảnh tượng đồng đội chết thảm của mình, thì liền hoàng hồn bởi tiếng gõ cửa, cậu ta nhìn tôi liền cho cửa kính xe hạ xuống.
"Nè nhanh chóng cho xe chạy ra khỏi con đường chật hẹp này đi!"
Tôi không để cậu ta nói bất kỳ câu gì chỉ ra lệnh cho cậu ta nhanh chóng hành động.
Sau đó, tôi liền nhảy lên đầu xe đá văng nam tang thi trước khi nó bổ nhào đến tôi.
Cơ thể của nó ngã vào tòa nhà đối diện làm kính vỡ gây ra tiếng động.
Tôi phóng xuống xe chạy ra đường lớn, nơi mà nữ tang thi đó nhất định phải dẫn dụ chúng tôi đến.
Một cái bẫy thật hoàn hảo không một lỗi thừa nào! Nó khiến tôi phải thâm phục táng dương ấy chứ.
"Tao biết mày hiểu tiếng tao nói đúng không! Nào giờ thì xuất hiện mà đầu tay đôi với tao đi, cái kẻ đã khiến tao phải nằm trên giường xuống mấy ngày liền."
Tôi vừa dứt câu nói thì con tang thi nữ ấy liền xuất hiện, hồi nãy ở xa tôi không nhìn thầy.
Giờ thì đã nhìn rất rõ, sau lưng nó có rất nhiều dây leo xanh, trên đó còn mọc rất nhiều cánh hoa và lá.
"Khi tao ở tiểu khu luôn thấy có ánh mắt nhìn mình, thì ra là mày đang quan sát con mồi là tao nhĩ! Để tao đón xem thứ mày muốn đó chính là thứ có bên trong cơ thể tao đúng không!"
Hình như câu nói của tôi đúng hay sao ấy, nó gầm lên, tiếng gầm của nó rất chói tai và uy lực rất lớn.
Xém nữa khiến tôi ngã vì không đứng vững trước tiếng gầm của nó.
Có vài người vì không chịu nỗi trước tiếng gầm của nó liền ngất xỉu.
Bên đây tôi và con nữ tang thi này đang đối thoại bằng ngôn ngữ mà nó hiểu nhưng tôi không hiểu nó nói gì.
Còn bên kia, sau khi cậu Vinh nhanh chóng đạp chân ga cho xe chạy ra khỏi con đường nhỏ, thì chứng kiến cảnh tượng, một thiều nữ thân hình mảnh mai trước gió, trên tay cầm một thanh kiếm.
Đang nói chuyện gì đó với con tang thi kia, nhìn con tang thi có vẻ là cấp cao nhưng cô bé vẫn không có dấu hiệu gì hoảng sợ.
Trong lời nói của cô bé có pha chút sự tức giận.
Như là con tang thi đó có gây thù chuốc quán với cô bé
Dù vậy, sự chú ý của anh nhanh chóng rời xuống phía sau đoàn xe.
Bởi vì phía sau có một đàm tang thi đông đúc kéo đến.
Anh và đồng đội của mình nhanh chóng xuống xe, chạy xuống hỗ trợ những người ở phía dưới kia.
Bên nay, tôi và nữ tang thi ấy không ngừng nhìn nhau.
Hai bên sẵn sàng tư thế có thế lao vào cáu xe nhau bất kỳ lúc nào.
Khi tôi vừa đầy thanh kiếm ra khỏi vỏ mấy centimet, thì nữ tang thi nóng lòng sử dụng dây leo trên lưng tấn công tôi.
Trong lòng nó rất gấp gáp muốn một lần nếm thử vị ngọt ngào từ cơ thể của nhân loại này.
Mùi hương phát ra trên người nhân loại đó khiến nữ tang thi thèm thuồng.
Nữ tang thi còn nhớ cái đêm sợi dây leo đâm vào người nhân loại kia mà hút máu.
Cái mùi màu thơm ngon vị ngọt ngào kia khiến nó nhớ mãi không quên.
Tôi cũng không nói nhiều nữa rút kiếm ra, tạo một lớp băng trên thanh kiếm để bảo vệ, tránh trường hợp kiếm lại sức mẽ.
Rồi lao vào chiến đấu với mấy cái dây leo khó chơi của nữ tang thi.
Ở đằng xa, có một bòng hình đang nhìn trấn chiến khóc liệt giữa một cô gái với máu tóc đen cùng đôi mắt đỏ kiên định và nữ tang thi nhìn có thế sắp đột phá lên cấp ba thì mỉm cười quái dị.
"Cuộc vui giờ mới bắt đầu!"
HẾT CHƯƠNG 27