Tôi vừa né một sợi dây leo bên trái, thì lại tiếp tục dùng kiếm đỡ dây bên phải.
không ngừng lại ở đó, thêm hai sợi từ lòng đất trồi lên tính quấn lấy chân tôi.
Nhưng tôi kịp thời phát hiện mà lộn người, lùi về sau vài bước, nhưng nó điều khiển những sợi dây hợp lại thành một sợi tấn công trực diện vào tôi.
Tôi vừa lùi vài bước lấy đà chạy đến chém liên tục khiền sợi dây thành từng khúc, những tán lá và hoa rơi lả tả trên đất.
(Mình phải rút ngắn khoảng cách mới được!)
Nhưng nó cứ tấn công liên tục như thế này, muốn tiếp cận cũng rất khó.
Nhất là tôi phải khiến mấy cái sợi dây chết tiệt này ngừng lại không thì có đánh đến sáng mai cũng không tiếp cận được nó.
Nhưng đầu còn chưa kịp nhảy số thì mấy sợi dây ấy như có gắn động cơ tốc độ cao lao về phía tôi.
Tôi liền nhảy lên tường của một tòa cao ốc, tạo một lớp băng dưới chân để đứng vững không bị ngã.
Sau đó, dồn lực về chân mà chạy trên tường, mỗi một chỗ tôi chạy qua đều để lại một vết băng mỏng.
Phía trước những sợi dây không ngừng quật về phía tôi, tôi chạy đến đâu nó quật đến đó.
Chỗ mà nó quật xuống xuất hiện nhiều vết nứt, chăng chịt khắp tòa nhà.
Khi tôi chạy gần hết tòa nhà thì hít thật sâu nhảy xuống, nhắm ngay trên đầu nữ tang thi mà chém xuống
Như đã nói, tôi phải thâm phục với trí thông minh của nó so với những con tang thi khác.
Để bảo vệ cái đầu của mình, nó đã lấy những sợi dây leo ở lưng chặn đường kiếm của tôi.
Nó gầm lớn, sức gầm của nó thật đáng sợ, như tạo ra một cơn lốc khiến tôi người đang ở trên không, không chịu được sức gió liền bay ra xa, văng vào chiếc xe tàn phế cách đó mấy chúc mét.
Bên kia trong con đường nhỏ, ông chú to con vạm vỡ Kỳ Sơn thấy đứa trẻ mình coi như cháu gái bị vậy.
Liền bỏ mặt tất cả mọi việc ở đây cho đàn em, chạy ra hỗ trợ cho tôi.
Cả Dương Ninh Nhi cũng nối chân theo chạy phía sau chú ấy, mà đỡ tôi dậy.
"Tiểu Tuyết, con có sao không?"
"Con không sao!"
Tôi ôm cả cơ thể đau đớn được Dương Ninh Nhi đỡ đứng dậy, cũng thật may mắn trước khi tôi tiếp đất thì đã tạo ra lớp băng bảo vệ bản thân.
Không thôi lại nhận kết cuộc nằm trên giường mấy ngày nữa.
Tôi xoa xoa cái cổ của mình, lắc qua lắc lại vươn vai một cái liền giậm chân thiệt mạnh.
Dưới chân hình thành lớp băng dày, từ từ lan rộng ra bao trùm một khu phố.
Lần này, diện tích so với ở trường học còn rộng hơn gấp hai ba
เล็ท.
Những tang thi trừ con người ra, nếu đang đứng trong phạm vi do dị năng tôi tạo ra đều bị đóng băng.
Dù vậy, cái lớp băng mỏng manh này cũng không thể đóng băng nữ tang thi đó.
Nữ tang thi như lường trước được, dùng dây leo tạo thành một quả cầu lớn, bao bọc lấy cả cơ thể.
Những người đang giết tang thi thì rất ngạc nhiên, khi mà những tang thi sơ cấp đều đã bị đóng băng, không thể nhúc nhích.
Có người cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi tay tử thần, xém nữa là thành tang thi rồi!
Cậu Vinh người của quân đội, đội trưởng của tiểu đội này.
Khá là ngạc nhiên trước người sở hữu dị năng này.
Nếu ở trong quân đội chắc chắn sẽ nhận được cấp bậc rất cao.
Cậu dù cũng là dị năng giả nên cũng có phần cao ngạo nhưng đứng trước một người có dị năng cực mạnh như thể này.
Cậu cảm thấy từ trước đến này mình thật sự là một người lố bịch, cứ tưởng là một dị năng giả thì tự hào lắm.
(Mình phải cố gắng rèn luyện hơn nữa!]
Cậu tính chạy ra xem thử người nào sở hữu dị năng mạnh mẽ này, nhưng trước mắt cậu bây giờ là một màn sương mờ ảo.
Cậu đưa tay chạm vào thì ngón tay liền đóng băng, cậu phải sử dụng hệ hỏa trong người nếu không thì nó tiếp tục lan ra khắp cơ thế.
"Mọi người đừng chạm vào mấy khối băng đó."
Nhưng chưa kịp nói thì đã có vài người chạm vào, tất cả người đã chạm vào những khói băng hình thù tang thi đều bị đóng băng.
Bên trong màn sương bây giờ ngoài tôi ra, còn có ông chú Kỳ Sơn.
"Chú cháu cần chú hỗ trợ, những sợi dây leo sau lưng nó có thể hút máu nên chú nhất định phải cẩn thận."
Tôi nhớ lúc nãy trong lúc đọa sức với nó, vì nghiêng đầu tránh sự tấn công của sợi dây mà má tôi bị xước một đường.
Vệt máu trên sợi dây được nó đưa lại trước miệng mà liếm.
Tôi còn nhớ rất rõ cái gương mặt thèm khát của nó, lạnh cả sống lưng.
"Cháu cần chú cầm chân nó lại một chút!"
Ông chú Kỳ Sơn hiểu ý tôi liền gật đầu, nhìn chú ấy là mọi người biết chú ấy sở hữu dị năng rồi gì phải không
Nhìn ngoài hình là sẽ đoán được ngay dị năng của chú ấy là sức mạnh.
Một loại dị năng giúp người sử dụng tăng sức mạnh gấp đến ba bốn lần người bình thường.
Lấy ví dụ nha, một người bình thường sao nhất chiếc xe ô tô nặng mấy tấn.
Nhưng đối với dị năng giả hệ sức mạnh thì có thể hai tay nhất cả một chiếc xe ô tô lên.
Giống như chú Kỳ Sơn đang làm đây này, chú ấy dùng hai tay, hai chân làm trụ nhẹ nhàng nhất cả một chiếc xe lên và không nói cũng biết chú ấy ném chiếc xe về phía nữ tang thi.
Nữ tang thi sau khi bỏ lớp bao bọc ra thì phải đối mặt với mấy cái xe, những sợi dây ấy như một con dao sắt bén chém chiếc xe ô tô ra thành từng mảnh.
Nhưng mà nữ tang thi không ngờ đến phía sau chiếc xe là một nhân loại đang cầm chắt một cây rìu sắt bén tránh tất cả mọi đòn tấn công của dây leo.
Dương Ninh Nhi nhanh chóng tiếp cận được nữ tang thi trong lúc nó lờ là cảnh giác, cây rìu liền nhắm ngay cổ nữ tang thi mà chém vào.
"CHET DI."
Nhưng tốc độ của cô không nhanh, nữ tang thi kịp thời đỡ lấy bằng sợi dây leo.
Sợi dây liền quấn lấy cây rìu, cây rìu đang trong tay Dương Ninh Nhi thì bị giựt ra.
Nó không để cô kịp phản ứng gì hết, bên kia dùng sợi dây quật mạnh vào eo bên phải của cô.
Cô có thể nghe thấy tiếng xương cốt mình gãy, cả cơ thể liền bay ra xa chuẩn bị trúng tòa nhà.
Cũng may mắn được sư phụ của mình chú Kỳ Sơn đỡ lấy.
"Sao con còn liều mạng phóng lên phía trước vậy hả!"
"Con...con...chỉ muốn..giúp..."
Câu cô còn chưa nói hết liền ngất đi, dù sao cô cũng chỉ là một nhân loại bình thường.
Đối đầu với một dị năng giả rất khó, huống chi là một tang thi sở hữu dị năng chứ.
Chú Kỳ Sơn tức điên người vì con tang thi náy dám đánh đồ đệ của ông.
Ông gầm lên, cả một cơ bắp cuồn cuộn, nắm tay so với tôi to gấp ba bốn lần.
Một nắm đậm của chú ấy đủ phá hủy một căn nhà, chú ấy và nữ tang thi đối đầu với nhau khóc liệt.
Dù cho sợi dây leo hệ mộc của nữ tang thi có sắt bén cỡ nào cũng không bằng mình đồng da sắt của chú Kỳ Sơn.
Tôi ở phía sau chứng kiến sự nổi điên của chú thì biết Dương Ninh Nhi có một vị trí rất quan trọng trong lòng chú ấy.
"Chú à, tránh ra đi!"
Lời nói của tôi vừa dứt, tôi từ xa vung kiếm, một đường kiếm mang một ngọn lửa nóng bỏng bay về phía nữ tang thi.
Nói thẳng ra mục tiêu của nó chính là những sợi dây leo chết tiệt ấy!
"Con muốn thiêu đốt cả chú hả!"
Ông chú vừa mới tránh khỏi đường kiếm của tôi, liền quay sang la oan oái với tôi.
"Tính ra chú còn nhanh nhẹn lắm!"
"Cái con bé này!"
Tôi lè lưỡi làm mặt quỷ với chú.
Còn nữ tang thi sau khi một sợi dây yêu quý của nó bị đốt cháy, liền tức giận gầm gừ với tôi.
Nó không còn thụ động đứng yên một chỗ nữa, mà trực tiếp lao về phía tôi mà tấn công.
Những sợi dây được nó điều khiển rất linh hoạt, mỗi một sợi đều nhắm vào những điểm yếu của nhân loại vào quật xuống.
Sức tàn phá của mấy sợi dây này thật đáng sợ, cả một khu phố bây giờ trở thành đóng hoang tàn rồi!
Tôi dùng thanh kiếm có bao bọc ngọn lửa hỏa diệm của mình mà đỡ.
Không nói cũng biết những sợi dây hệ mộc của nữ tang thi vừa chạm vào thanh kiếm của tôi liền cháy thành tro bụi.
Dù vậy tộc đồ hội phục của nó rất nhanh, dù tôi có đốt bao nhiêu thì sự sinh sôi và tái sinh của nó vẫn nguyên vẹn như trước.
(Nếu vậy thì mày ném thử thứ này đi!]
Tôi chạy lại phòng lên lộn người ra sau nữ tang thi, tay phải giơ ra liền xuất hiện đạo băng tinh, không nói cũng biết những đạo băng tinh ấy liền nhắm mục tiêu là nữ tang thi mà bay tới.
Nữ tang thi đau đớn gầm lên, tiếng gầm của nó thu hút một lượng lớn tang không biết chui ra từ đâu.
"Con cứ giải quyết con tang thi đó đi! Mấy con tép riêu này cứ để cho ta."
Tôi gật đầu yêm tâm để chú giải quyết, đưa mắt nhìn những đạo băng tinh được nữ tang thi cố gắng ép ra ngoài.
Nó không nghỉ đến cái thứ nhỏ bé này, lại khiến nó vừa đau đớn vừa lạnh giá như vậy.
Nó giận dữ càng lúc càng điên cuồng, nó muốn tên nhân loại này phải chết không toàn thây.
Nó nhất đinh phải uống máu nhân loại này để tăng cường sức mạnh của mình.
Nhưng muốn được điều đó, thì nằm ngủ rồi mơ đi nha cưng! Tôi ném thanh kiếm sang một bên, giơ tay ra một hỏa cầu nhỏ xuất hiện trên tay tôi.
Nó càng ngày càng bự ra và bán kính của nó rất lớn, đủ gây ra một vụ nổ cực lớn.
Sức nóng quả của một cầu lửa do tôi tạo đủ giết cả trăm người, không phải tôi nói quá.
Bởi vì, trước đó tôi và sư đã thử nghiệm trong một khu rừng.
Cả một cánh rừng đều bị đốt cháy, những sinh vật sống trong đó cũng không thể chạy thoát khỏi ngọn lửa.
Nếu xung quanh không có lớp băng sương được tôi tạo ra từ trước thì những thứ ngoài kia đã chết vì sức nóng của nó.
"CHET DI…AAAAAAAA…AAAA.."
Tôi dùng hết sức của mình ném quả cầu lửa to lớn này về phía nữ tang thi, nữ tang thi dùng sợi dây của mình chặn lại đòn tấn công của tôi.
Gió thổi bay hết mọi vật nằm trong bán kính của quả cầu lửa, nhưng lớp sương lạnh giá vẫn còn bao bọc cả khu phố.
Khiến mọi người bên ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng động và ánh sáng lờ mờ ánh đỏ bên trong.
"Chuyện gì vậy?"
Mất khoảng năm mười phút lớp sương dần tản ra, trước mặt mọi người là đóng hoang tàn, những tòa nhà bị đánh sập, còn sót lại vài thứ bị đóng băng.
Đứng giữa đóng hoang tàn ấy là một thiếu nữ mái tóc đen suông mượt được buộc gọn gàng, trên tay cầm một thanh kiếm nếu nhìn kỹ ta thấy được trên thanh kiếm được bao bọc bởi lớp băng mỏng.
Trước mặt thiếu nữ ấy là một đống tro tàn, bị gió thổi đi ẩn hiện trong đó là một viên tinh hạch tinh xảo màu xanh lục.
Tôi đưa tay lấy viên tinh hạch đó đưa lên cao nhìn thử, đây là lần đầu tôi thấy tinh hạch.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên viên tinh hạch, nó phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, nhìn như một viên ngọc quý hiếm.
"Cũng đẹp đó chứ! Chiến lợi phẩm đầu tiên."
HẾT CHƯƠNG 28