Những giọt nước đọng lại trên tán lá, rơi xuống hình thành vũng nước, tạo ra thanh âm lõng bỏng nghe như nghe tiếng nhạc thư giãn.
Tia nắng buổi sáng chiếu thẳng vào thân ảnh mảnh mai của một cô gái, khiến cô ấy nhíu mày tỉnh dậy.
"Trời sáng rồi sao?"
Tôi vươn vai ngáp ngắn ngáp dài, xuống giường dùng nước đóng chai rửa mặt, sau đó ăn sáng đạm bạc gồm bịch bánh mì ngọt sắp hết hạn và chai sữa bò.
Thay trang phục mới, hôm nay tôi vẫn mặc quần jean, áo thun trắng, khoác cái áo da đen, kèm theo đôi giày bệt màu đen.
Hôm qua, tôi đã dùng kéo cắt đi mai tóc của mình, nên giờ nó chỉ ngắn đến cằm, tôi đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang vào.
Rồi mở cửa bước ra khỏi đây, nhưng chưa đi được mấy bước thì có một đôi nam nữ chặng đường tôi hâm dọa.
"Này nhóc con khôn hồn thì giao thức ăn ra đây!"
Người đàn ông cao hơn tôi một cái đầu, thân hình mập mạp với cái bụng to, trên tay hắn xăm đủ loại hình thù, gương mặt dữ tợn, nhe răng múa vuốt hù dọa con nít.
Kế bên ông ta là một ả đàn bà lẳng lơ, đồ mặt trên người như có như không, mang đôi giày màu đỏ, giả vờ liễu yếu đào tơ.
Chắc hôm qua, lúc tôi ngủ sâu thì hai con người này vào đây! Ở căn phòng kế bên, đêm đó xảy ra việc gì tôi nhìn sơ qua cũng biết.
Tôi ngước nhìn cái cặp đôi này mà thấy ngứa mặt ghê! Người đàn ông thấy tôi đứng yên có vẻ không sợ ông ta thì thấy tức giận.
"Nhanh lên con nhóc kia! Có tín ông đây đánh mày không hả."
"Anh à! Đừng tức giận để đó em giải quyết cho."
Ả đàn bà tướng đi siêu quẹo, cố tình lắc mông qua lại cho hắn ta nhìn.
Đứng trước mắt tôi, ngón tay dơ bẩn của ả ta nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Cặp mắt cũng đẹp đây chứ! Nhanh giao túi mà nhóc đang mang trên vai, không thôi chị đây cho cưng biết tay nghe chưa."
Ả ta nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của tôi có phần ganh tị, chắc chắn sau lớp khẩu trang này là một con hồ linh tinh chuyên ra đường hại nước hại dân.
"Tránh ra!"
Tôi hất cái bàn tay dơ bẩn của ả ta khiến ả khó chịu, gương mặt vặn vẹo xấu xí, giơ tay lên định tát tôi.
"Mày..."
Nhưng cái bàn tay đó chưa kịp chạm vào mặt tôi thì bị tôi nắm lấy bẻ vòng ra sau, khiến ả la hét vì đau.
Tôi mệt mỏi nhăn mặt vì tiếng la thê thảm của ả, liền giơ chân lên đá vào lưng, khiến ả lăn tròn đến chân người đàn ông kia.
Ông ta thấy người phụ nữ của mình bị con nhỏ láo toét này đánh thì cũng xông vào lấy lợi thế cơ thể mà trấn áp tôi.
Nào ngờ đến, chân phải tôi giơ lên, mũi chân trực tiếp đá và cằm ông ta.
Ông ta có phản xạ tốt tránh qua trái, tôi liên trực tiếp xoay người đá ngang vào hông, không để cho ông ta kịp thời chuẩn bị liền lộn một vòng chân trái đánh vào vai, tiếp đến những cú đá liên hoàn vào mặt không ngừng nghỉ, khiến ổng vừa đau vừa kêu xin tha mạng.
Cuối cùng tôi vòng ra phía sau đá vào hai chân khiến ông đá ngã sấp mặt xuống nền đất.
Giờ nhìn ông ta không khác gì con heo, ả lồm cồm ngồi dậy thấy người đàn ông như vậy thì tái mặt lùi về cửa phòng, miệng lẫm bẩm xin tha.
"Cho các người chừa cái tội đi ăn cướp đồ của người khác."
Tôi phủi quần áo cho nó ngay ngắn, chỉnh lại ba lô trên vai, tâm trạng vui vẻ đi khỏi căn nhà này! Lưu Nhất một màn chứng kiến ở ngoài mà không khỏi khán phục.
Cậu lúc đầu tính nổ súng giúp, nhưng súng của cậu không nhanh bằng chân của con bé này!
Tôi sau khi tâm trạng thoải mái, lên xe di chuyển vào nội thành.
Thành phố Mẫu Đơn là một trong những thành phố đẹp nhất của Hoa Quốc, nơi tập trung nhiều du khách đến tham quan và ngắm cảnh.
Bao xung quanh nó là bức tường cao mấy chục mét, trên tường trồng đủ loại hoa cỏ ngày nào giờ đã khô héo vì không có người chăm sóc.
Từ xa tôi đã thấy cổng chào của thành phố, tôi lái xe thẳng vào trong và dựng lại một chỗ kín đáo để đi tiếp.
Động cơ của chiếc xe này phát ra âm thanh rất lớn, sẽ thu hút rất nhiều tang thi.
Tôi cẩn thận lục lọi trong trí nhớ của mình, đi những con đường tắt vắng người nhất, để đến phía sau học viện nghệ thuật Hi Lan.
Thay vì đến sân bay tôi lại chọn đi học viện trước, cũng bởi vì tôi cần gom một ít vật tư.
Tôi trốn trong con hẻm nhỏ quan sát tình hình thấy một ít tang thi, liền trực tiếp xông ra chiến đấu.
Sau khi xử lý xong tôi khó chịu vì quần áo mình lấm lem, có ít nhớt và máu của tang thi.
Tôi đi vào một cửa hàng bán đồ ăn vặt, đây là cửa hàng tôi hay mua đồ ăn nhất mỗi khi gặp áp lực học tập và những vấn đề trong cuộc sống.
Thấy đã đủ đồ, tôi kéo túi lại, trở về con đường cũ mà đi tiếp đến sân bay.
Khi vòng qua phía sau một ngôi nhà, tôi nghe thấy một giọng đàn ông.
"Nhanh giao đồ ăn trong người ra, sau đó ngoan ngoãn phục vụ tụi này!"
Tôi nhón chân qua bức tường để nhìn vào trong.
Có tổng cộng hai tên một béo, một gầy đang ức hiếp một cô gái nhìn có vẻ lớn tuổi hơn tôi.
Chị gái nhìn có một chút quen mắt hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi! Trong tay chị là túi đựng thức ăn, cho dù bọn kia có nói gì thì chị kiên quyết không đưa đồ ăn ra.
Nếu là tôi của kiếp trước thì sẽ ra tay tương trợ cho người gặp nạn, nhưng mà kiếp này tôi không định làm như thế nữa.
Bởi vì lòng người rất khó đoán, hôm nay ta giúp người, không biết hôm sau người đó có đâm sau lưng ta không! Tôi quay lưng chuẩn bị rời đi thì đá phải cái lon không biết từ đâu ra.
"Ai đó?"
Hai tên đó cảnh giác quay lưng lại nhìn, tên béo nhận lệnh của tên gầy đang đi về phía tôi.
Tôi tim đập nhanh, đứng sau bức tường, sẵn sàng tư thế nếu tên béo phát hiện, nhưng bất ngờ thay có một con mèo tam thể nhảy xuống, kêu "meow meow", liếm liếm bàn chân của mình, sau đó kiêu ngạo bỏ đi.
"Chỉ là một con mèo!"
Tên béo nói với đồng bọn của mình, rồi cả hai về bắt đầu ra tay với chị gái.
Còn tôi ở đây thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị rời đi thì tang thi không biết từ đâu kéo đến, chặn hết hai đầu đường.
"Chết tiệt! Có thể là do lon nước lúc nãy!"
Giờ lối thoát duy nhất chỉ có thể nhảy qua bức tường và trốn vào trong căn nhà.
Tôi không suy nghỉ nhiều, trực tiếp lấy đà nhảy lên bức tường rồi phóng xuống đất.
Tiếng sột sạt của bụi cây khiến hai tên kia phát hiện ra tôi, dù tôi đã che đi ngũ quan nhưng bọn chúng nhìn sơ qua cũng biết thiếu nữ trước mắt rất xinh đẹp, là một miếng mồi ngon.
Tên béo gương mặt đồi bại, ánh mặt kinh tởm đi về phía tôi.
"Em gái xinh đẹp đi đâu đó? Giờ ngoài kia có quái vật, em đến đây để tụi anh bảo vệ cho."
Không nói không rằng tôi ra tay với tên đó luôn, không cho hắn cơ hội đôi lời hay hành động gì hết, đỡ tốn thời gian của tôi.
Thấy thằng béo đồng đội ngu như bò của mình bị một đứa con gái đánh cho sủi bọt mép, nằm trên nền cỏ.
Khiến tên gầy tức điên, hất chị gái ngã xuống đất liền xông đến xử lý tôi, nhưng chưa đến ba chiêu tên đó cũng như đồng đội heo của mình.
Tôi liền chạy khi thấy vài cái thân xác cưng đơ, hôi hám, chậm chạm tiến về chỗ tôi, sẵn tay kéo luôn chị gái đang ngồi dưới đất chạy vào nhà.
Khóa trái cửa, đi lại kéo mấy cái tủ hay bàn ghế gì đó có thể chặng cửa lại.
"Nè! Nhanh lại giúp tôi.
Không chút nữa bọn quái vật ngoài kia phá cửa là hai chúng ta chết ở trong này luôn đấy!"
Dù mệt đứt hơi nhưng chị gái vẫn lại giúp tôi kéo mấy đồ đạc chặng lại cửa sau và cửa trước.
Âm thanh đậm cửa và tiếng gáo thét của tang thi bên ngoài cũng không khiến tôi đỡ mệt mỏi.
Tôi cứ cảm thấy thần xui xẻo luôn hiện diện xung quanh tôi hay sao ấy! Cứ bước chân ra ngoài đường là sẽ gặp chuyện hà.
Tôi nằm dài trên sàn nhà mà than trời trách phận số nhọ của mình, thì một giọng nói khàn khàn của thiếu niên, theo tôi nghỉ chắc cũng khoảng mười chín hay hai mươi, kèm theo đó là một trận ho sặc sụa.
"Chị cuối cùng cũng về rồi! Khụ Khụ Khụ..."
Thiếu niên ho không dứt, chị gái lật đật hoảng hốt dìu cậu lại ghế sô pha.
Tôi nhìn theo bóng hình của hai người rất quen nhưng cái đầu chưa kịp nhớ ra thì cái cửa cùng với mấy đồ linh tinh chặng cửa đã bị dị năng hệ phong phá nát.
Bước vào là không ai khác chính là Hàn Chấn Phong, anh nhìn tôi không nói không rằng xem tôi cái bao tải mà vác lên vai, ngang nhiên chọn một căn phòng mà đi vào, trong sự la hét và vùng vẫy của tôi.
Anh ném tôi lên giường, giọng nói có phần hơi tức giận.
"Em quậy đủ chưa! Nếu quậy đủ rồi thì cùng anh lên đường đi Mộc Quốc."
"Tôi không đi cùng anh! Rất tốn thời gian của tôi, tôi phải dùng cách nhanh nhất để đến Mộc Quốc gặp anh trai tôi."
Tôi xoa cái lưng đau vì anh quá thô bạo, đúng cái người không biết thương hoa tiếc ngọc.
Tôi nhìn anh kiên quyết, dù anh dùng bất kỳ thứ gì tôi cũng nhất định sẽ đến sân bay Hoàng Liên.
Anh mệt mỏi thở dài, quỳ ngối xuống, nắm lấy hai tay của tôi.
Đôi mắt trở nên dịu dàng, hạ mình xuống nước khuyên bảo tôi.
"Anh xin em đó được không? Anh không thể để em đến sân bay Hoàng Liên được! Khi vào nội thành anh đã cảm thấy có một áp lực cực lớn bao xung quanh thành phố này rồi! Nghe lời anh, chúng ta chọn di chuyển bằng đường bộ nha."
Tôi nhìn anh, một đại đội trưởng của một tiểu đội đặc nhiệm lần đầu tiên hạ mình trước một cô gái.
Tôi cắn môi, tôi biết chứ, nhưng nếu tôi một lần nữa lựa chọn con đường kia.
Thì lịch sử sẽ lần nữa tái hiện, tôi không muốn như vậy! Tôi lắc đầu, anh nhìn tôi bằng đôi mắt khiến tôi như chìm sâu vào vực thẩm vô tận.
"Cho anh biết lý do đi! Tại sao em nhất quyết phải chọn cách di chuyển bằng đường không trung?"
"Em....Em...Em nếu em nói ra anh không xem em là kẻ điên chứ!"
Tôi do dự nhìn anh mà hỏi.
"Anh sẽ không!"
Tôi như nhận được câu trả chắc chắn của anh thì trong lòng bình thản giải thích.
"Thật ra đêm trước khi xảy ra mọi việc em mơ thấy thế giới này hỗn loạn, nhân loại biến thành quái vật cắn người.
Khi em sốt ba ngày không tỉnh dậy thì lại mơ thấy giấc mơ đó! Em mơ thấy mình đang đứng ở giữa một vùng đất trống, dù hình ảnh có hơi mờ nhưng bên tai em tiếng khóc khan của một cô gái, trong lòng cô ấy là thân xác đẫm máu của người con trai.
Không biết sao em cảm thấy người con trai đó là anh trai em, nên em mới nhất quyết chọn đường không trung để đến Mộc Quốc nhanh nhất! Nhưng chỉ mới hôm qua thôi em đã thấy rõ ràng người con trai đó chính là anh trai em...!Em...Em."
Nói đến đây nước mắt tôi rơi lả tả, Hàn Chấn Phong dù không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất một điều là nhìn con gái khóc.
Anh lau nước mắt cho tôi, an ủi tôi.
"Đừng khóc, anh giờ đã hiểu rồi! Nên em đừng khóc nữa."
"Anh tin em! Không nghỉ em hoang tưởng sao!"
Nước mắt khiến khẩu trang của tôi bị ướt, rất khó chịu.
Tôi gỡ ra ném vào một góc, không ngừng dùng tay lau đi khuôn mặt lắm lem vì nước mắt nước mũi.
"Dù có hơi khó tin, nhưng anh nhìn em từ nhỏ lớn lần đầu thấy em khóc như thế này! Dù không tin cũng phải tin.
Nếu em bất an như thế thì anh sẽ cùng em đi đến sân bay Hoàng Liên.
Cho dù có bất kỳ nguy hiểm nào anh cũng sẽ đưa em gặp Mặc Thanh."
Anh mỉm cười, nụ cười an ủi thân xác lẫn linh hồn của tôi.
Nụ cười khiến tôi có một chút sự áy náy.
[Xin lỗi vì đã nói dối anh!]
HẾT CHƯƠNG 7.