Mạt Thế Nữ Vương

“Đinh chúc mừng kí chủ giết được một con zombie linh cấp, đạt được +1 kinh nghiệm, một viên tinh hạch linh cấp cấp vô thuộc tính.”

Cái gì? Bạch Lăng Vi còn chưa kịp cảm thán kinh nghiệm xát zombie thật thấp, liền kinh ngạc phát hiện ra một công năng cường đại mới của hệ thông đại thống, nó thế nhưng lại tự động nhặt vật phẩm rơi ra của zombie sao? Còn bao gồm cả tinh thạch trong đầu zombie?

ORZ, Bạch Lăng Vi đột nhiên có cảm giác hạnh phúc đến muốn khóc rồi, điều này đại biểu cho việc cô không cần tự mình đi bổ đầu zombie rồi nhặt tinh hạch ra từ một đống não nhớt nhác đó?

Ca ngợi đại thần hệ thống, chuyện này thật sự là quá tốt đẹp.

Bất quá Bạch Lăng Vi cũng muốn cảm thấy đau trứng, vì để chứng minh rằng đây thật sự là chức năng mới củ hệ thống mà không phải là thưởng thêm tinh hạch cô vẫn phải tự mình đi bổ não zombie một lần, cầm lấy một con dao quân dụng sắc bén, cố nán ghê tởm bốc lên từ nội tâm, nhắc nhở chính mình phải tập quen dần với việc này, hành hạ qua  một lúc lâu, sau khi xác định thật sự không còn tinh hạch trong não zombie thì cô liền hạnh phúc chạy qua một bên nôn ọe.

Lúc chơi trò chơi kiếp trước, những vật phẩm này là tự động rơi ra ngoài, thậm chí có thể dùng thuật thu thập căn bản không cần tìm tinh hạch bằng cách ác liệt này, cho nên Lăng Vi cô cũng không có kinh nghiệm đối với việc này, vì vậy thực hiện có hơi kinh khủng một chút kéo theo lần đầu tiên này không thể thiếu được nôn ra.

Sau khi nôn hết ra thì đã khá hơn nhiều, Bạch Lăng Vi cả thấy khả năg thích ứng của cô cũng qua cường hãn, đoán chừng lần sau cũng sẽ không có chuyện nôn ra như thế này. May mà cô còn có hệ thông giúp đỡ, cơ hội cho cô đích thần đi làm chuyện như thế này cũng không quá nhiều, nghĩ như vậy tâm tình cũng trở nên dễ chịu hơn không ít.

Nhìn nhìn ba lô hệ thống, quả nhiên có thêm một viên tinh thể sáng ngời mặt ngoài trong suốt đang được để ở ngăn thứ nhất, trong suốt không màu giống như một viên kim cương xinh đẹp đến không ngờ.

Nói thế nào cũng không nghĩ tới, con zombie xấu xí vô cùng thế nhưng có thể dưỡng dục ra được một viên tinh hạch đẹp đến thế, quả nhiên vạn vật trên thế giới này xấu đẹp cùng tồn tại, chúng chỉ cách nhau một đường chỉ nhỏ a!
1

Tuy rằng thần cấp không gian sau khi kích hoạt cũng dung hợp tạo nên kho hàng vô hạn, nhưng kho hàng cũng không ảnh hưởng gì đến ba lô trò chơi, vẫn là 50 ô vật phẩm có sức chưá là 1000 công năng không thay đổi gì cả, đồng thời khi hệ thống tự động nhặt vật phẩm rơi ra xong thì sẽ đặt ở trong balo, nhưng vậy có cũng được coi như một loại dị năng không gian mà sử dụng.

Đương nhiên, Bạch Lăng Vi còn chưa ngu như vậy, những con bài chưa lật này cô dĩ nhiên sẽ không chủ động bại lộ, phải từ từ tiết lộ từng thứ, luôn luôn cam đoan thực lực của mình người ngoài sẽ không thể nào biết được, tuyệt đối không thể người khác bắt thóp nha!

Vì luyện tập để tăng đọ chính xác Bạch Lăng Vi tạm thời chỉ có thể đi chém zombie, đây có được coi là khi dễ người khác không nhỉ, đồng thời cô cũng gọi sói Tiểu Thiên ra ngoài làm ăn soát kinh nghiệm.


Thời kì đầu, kinh nghiệm Tiểu Thiên cần để thăng cấp chính là trực tiếp gấp năm lần cô, về sau con số này còn có thể nhân lên gấp bội, điều này làm cho Bạch Lăng Vi âm thầm rơi hắn tuyến đầy đầu, lúc kiếp trước cô chơi trò chơi mở ra được thần sủng phượng hoàng thì nhiều nhất cũng chỉ gấp ba lần mà thôi, khó trách mọi người đều nói đây là con sói siêu cấp phá sản, quả nhiên một chút cũng sai tí nào.

Hình như là do trò chơi thiết lập, đều là lấy kinh nghiệm làm đầu kinh nghiệm càng nhiều tương lai lực lượng càng mạnh mẽ, về phần quá trình làm sao thì tự nhiên là người chơi phải cố gắng điên cuồng rồi. Tiềm lực dù gì cũng chỉ là tiềm lực, có thể trưởng thành hay không thì vẫn còn là một cái ẩn số, càng không nói đến cái con phệ thiên lang trời sinh khó nuôi này, nếu đến cuối cùng sau khi trưởng thành mà nó không mạnh hơn những thần thú khác thì thật xin lôic với cái quá trình vất vả soát kinh nghiệm này rồi.

Dưới một cái tình hướng ngoài ý muốn,  cái con vật phá gia mà Bạch Lăng Vi đang nuôi thế nhưng cũng có chút hữu ích, có thể dùng nó để dụ bọn quái phân tán ra cho dễ giải quyết, hơn nữa nó còn rất dễ sai bảo nha, chỉ cần cảm ứng một chút nó liền hiểu được ý định của nàng.

Dù sao hiện thực chung quy vẫn khác trò chơi, nó cũng không tồn tại việc mình chỉ cần dứng yên đã kéo được quái, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình thực hiện mới có được thứ mình muốn, hơn nữa dù sao bây giờ cũng mới là thời kì đầu của mạt thế tốc đọ của tiểu thiên lang vẫn nhanh hơn bọn zombie sơ cấp nhiều cho nên lợi dụng điểm ấy đi kéo quái là thích hợp nhất.

Thuộc tính trụ cột của thần sủng tất nhiên là không thấp, sói con tiểu thiên còn từng được mạt thế tảy lệ cho tự nhiên thực lực của nó cũng gia tăng không ít.

Chém giết quái nửa ngày, đột nhiên Bạch Lăng Vi lại nhận được nhiệm vụ thứ nhất từ hệ thống đại thần: “Đinh, nhiệm vụ cưỡng chế được mở ra: mục tiêu giết chếp 1000 con zombie, có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?”

Nghe đến câu này, Bạch Lăng Vi liền cảm thấy đau trứng vô cùng, nếu đã là nhiệm vụ cưỡng chế, thì câu cuối cùng có phải quá dư thừa hay không?

Oán thầm thì oán thầm nhưng Bạch Lăng Vi vẫn nhanh chóng chọn xác nhận, tuy rằng đâyc ũng chỉ là làm cho có mà thôi.

Nhận được nhiệm vụ Bạch Lăng Vi cũng không vội đi căn cứ, hưng phấn đi giết zombie, hơn nữa độ chính xác khi phóng cầu băng của cô ngày càng cao, tuy rằng còn chưa đạt tới trình độ bách phát bách trúng, nhưng phóng vài lần thì cũng đánh trúng được điểm yếu hại cô nhắm đến.

Như vậy cũng phải dù răng cô cũng đã có trụ cột kĩ năng khi chơi game, đánh nhiều như vậy không muốn cũng có a, hiện tại chỉ là đổi qua thực hành thực tế mà thôi, mệt là có mệt nhưng cũng rất có cảm giác hăng hái, giết giết, càng chém giết nhiều càng quen tay cũng kiếm được một ít kĩ xảo thú vị, những thứ trải nghiệm này khi gõ gõ bàn phím chơi trò chơi là không thể nào cảm nhận được.

Rất nhanh trời liền tối, Bạch Lăng Vi cố gắng cố gắng cuối cùng cũng luyện được một thân công phu chạy trốn, cô cũng đã tự tay giết chết mấy trăm con zombie, tốc độ xuất chiêu cũng luyện đến một trình đọ nhất định, muốn tăng lên cao hơn nữa thì cần phải chăn chỉ nữa a, chuyện này cũng không thể làm được trong một thời gian ngắn, đồng thời cô cũng tăng lên cấp bốn tiến vào linh giai trung kỳ.


Trong mỗi một giai cấp thật ra lại chia ra làm 3 kỳ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Tương ứng với mỗi giai số cấp độ trong trò chơi cũng được phân chia đồng đều, từ cấp một đến cấp ba là sơ kỳ, từ cấp bốn đến cấp sáu là trung kỳ, từ cấp bảy đến cấp chín là hậu kỳ, phân chia như vậy có điểm hơi mơ hồ a.

Nhìn xem tiểu bản đồ trong hệ thống thấy phía trước có cái thị trấn nhỏ, Bạch Lăng Vi liền xuất phát đến đó, cô muốn tìm một góc nào đó yên tĩnh mà an toàn để tiến vào thần cấp không gian tu luyện, nhỉ ngơi.

Dù sao ở ngoài trời cũng không thể an toàn bằng không gian của mình, cô chỉ có một mình, hành động phải cẩn thận.

Nói đến bản đồ, Bạch Lăng Vi liền không thể kiềm chế được mà cảm thán quả nhiên có hệ thống là một điều tốt không thể tốt hơn, vốn dĩ cô định dùng máy tính tải hế bản đồ của Hoa Hạ xuống để tiện cho việc đi lại sau này, nhưng thật không ngờ đến hệ thống đại thần liền trực tiếp biến bản đồ thành một phần của trò chơi, cách sử dụng đương nhiên là dễ dàng hơn nhiều rồi.

Đặc biệt. nó còn có chức năng hiện rõ tất cả cảnh vật xung quanh trong phạm vi mười mét kể từ tọa độ của người chơi, làm người ai còn có thể không vui cho được, lại một lần nữa cô muốn ca ngợi hệ thống, chức năng này đủ cường đại!
7

Đến bên ngoài thị trấn, sắc trời đã muốn chuyển tối, Bạch Lăng Vi nhìn vào bản đồ liền biết phía trước của mình có người, chắc hẳn là dị năng giả đi làm nhiệm vụ đi.

Dù sao cái thị trấn này cách căn cứ khoảng một ngày đường đi, còn gần hơn so với thủ đô bên kia, chắc chắn những người trong này khi biết được tin tức của căn cứ đều sẽ di chuyển qua, huống chi phạm vi bên ngoài căn cứ đã được thanh lý qua nguy hiểm cũng không nhiều lắm. Vậy thì người còn lại trong trấn này chỉ có thể là dị năng giả đang đi làm nhiệm vụ.

Tránh đi phương hướng của đám người kia, Bạch Lăng Vi sử dụng liểm tức thuật đến ẩn dấu khí tức, sau đó thoắt một cái đã vào phía bên trong thành.

Tuy nói đây là một thị trấn nhỏ, nhưng dù sao cũng là địa phương gần thủ đô, diện tích cũng đủ lớn, hơn trước khi mạt thế nơi đây phồn vinh nên dân cư cũng đông đúc vì thế bên trong cũng không thiếu zombie lượn lờ.

Có rất nhiều người bị mắc kẹt trong nhà hai ngày hôm nay mới rời đi, tình hình rối ren, vậy nên vật tư trong thị trấn này cũng còn lại không ít.

Bến ngoài thị trấn vật tư cũng không nhiều, Bạch Lăng Vi quyết đoán bỏ qua, cô liền sử dụng liễm tức thuật chạy vào sâu bên trong, một đường chạy một đường vơ vét.


Số lượng zombie trong trấn cũng tương đối nhiều, thế lực của cô bây giờ cũng không tốt lắm, nếu bị vây công thì thật không tốt, cho nên, cô cũng không định động thủ nữa, có thể trốn thì trốn, mục têu chủ yếu vẫn là vật tư, dù sao ban ngày cô cũng đã chém giết không ít.

Quán nhỏ? Tất nhiên là vẫn thu, cô còn không quên càng quét kho hàng.

Trạm thu mua lương thực của nhà nước? Hình như vẫn còn lương thực chưa kịp chuyển đi, vậy cô cũng không khách khí, thu.

Tiệm thuốc cùng siêu thị? Cái này cũng tốt thu nốt vậy.

Không báo lâu sau, Bạch Lăng Vi còn nhìn thấy được bệnh viện, cô lập tức hứng phấn sau đó lợi dụng liễm tức thuật đi vào càn quét hết dụng cụ, dược phẩm, thiết bị, vân vân…, càng thu cô càng hạnh phúc như sắp bay lên.

Tuy rằng trước tận thế lúc chuẩn bị cô cũng thu mua không ít dược liệu, cùng với không ít thuốc chữa bệnh Đông Tây y đều đủ cả, hơn nữa cô cũng đã bắt đầu có thể luyện chế đan dược. Những những thức thuốc có sẵn này, dù cô không dùng được vẫn có thể đem đổi nha!

Loại vật tư dược liệu này ở mạt thế là phi thường quý hiếm, dù sao loài người trong một thời gian ngắn cũng không thể nào tiếp tục sản xuất, vậy nên dùng càng nhiều thì càng thiếu.

Trước mắt liễm tức thật của cô cũng còn có những hạn chế nhất định, thời gian duy trì khoảng ba phút, thời gian có thể sử dụng lại khoảng năm phút. Nhưng Bạch Lăng Vi đi một mình nên cũng không lo nhiều, mắt thấy thời gian duy trì của liễm tức thuật sắp hết liền trốn vào trong không gian nghỉ ngơi, chờ qua thời gian phục hồi liền nhảy ra, cho nên chỉ cần cô muốn trên suốt quãng đường cô đều có thể đi thông suốt.

Ngoài ra nàng còn phát hiện ra hai cái quán bar, bên trong hình như là chỗ ăn chơi nên cũng khồn thiếu thuốc lá, rượu cùng lương thực, Bạch Lăng Vi cũng không e ngại đều thu hết vào không gian.

Mặc dù đây là mạt thế, nhưng con người ngược lại càng thêm chút trọng vấn đề chất lượng cuộc sống, thời điểm nên hưởng thụ tuyệt đối sẽ không làm việc. Dù sao biết đâu chừng một giây sau sẽ chết, nếu có cơ hội mà không biết hưởng thụ là ngu ngốc, vì thế nhu cầu đối với những loại xa xỉ phẩm như rượu cùng thuốc lá cũng không thiếu.

Địa bàn của thị trấn quả nhiên là không nhỏ, Bạch Lăng Vi mang giày trượt đi suốt cả nữa đêm mà cũng chỉ đi được một phần nhỏ. Nhìn thấy thời ghian cũng không còn sớm lắm, cô liền vào trong không gian để nghỉ ngơi, cùng tu luyện.

Lúc trời sáng, Bạch Lăng Vi hưởng thụ một bữa ăn sáng ngon lành trong không gian xong liền đi ra ngoài. Bất quá, những hành động kế tiếp phải cẩn thận hơn, bởi vì bây giờ không có bóng đêm che chở cô sợ chỉ cần mình sơ sót một tí sẽ làm người khác nhìn thấy.

Có bản đồ cường đại của hệ thống đại nhân, Bạch Lăng Vi có thể nhìn đại khái tình hình ở phạm vi chung quanh, ở khu vực gần trung tâm thị trấn, có hai đội dị năng giả đang ở cùng nhau, cụ thể tình huống như thế nào thì nàng không rõ, chỉ biết hai đội này đang đối đầu với nhau.


Cô thấy thế liền có cảm giác là có trò hay để coi, Bạch Lăng Vi cảm thấy cuộc sống này không nên chỉ có một hoạt động đánh zombie để thăng cấp như vậy, còn phải thường xuyên vây xem trò hay để giải trí thì mới đúng. Bởi vậy cô lặng lẽ mò đến . . .

Người sống sót trong thị trấn đều di chuyển đến căn cứ số một hết, vậy dĩ nhiên hai đội này là dị năng giả đang đi làm nhiệm vụ, nhìn về phía trước bọn họ, nơi đó là một cái siêu thị bán hàng hóa cực lớn

Đối mặt với ột nơi có nguồn tài nguyên dồi dào như vậy khó tránh cả hai đội đều không muốn buông tay, mà nói đi cũng phải nói lại, không nói đến chỉ một đội, cứ cho là nếu cả hai đội này chia đều tài nguyên ra đi vậy làm sao bọn họ mang về cho hết?

Nghi hoặc, Bạch Lăng Vi liền dùng hệ thống quét qua hai đội một lần liền phát hiện ra cả hai độ đều có dị năng giả hệ không gian nha, bất quá, hiện giờ thì diện tích không gian của dị năng giả không gian cũng không lớn, cho dù toàn lực thu lương thực thì cũng không biết có thể thu được bao nhiêu. Đã vậy mấy người này còn đi tranh giành nhau cái gì, chẳng lẽ cái siêu thị bảy tầng này cũng không đủ cho bọn họ thu?

Mang thắc mắc trong lòng Bạch Lăng Vi liền ngồi nghe nửa ngày, cuối cùng qua cuộc hội thoại cô mới biết, thì ra hai đội này không phải là tranh giành siêu thị mà là có ân oán với nhau từ trước, nhất là đội trưởng của hai đội có thể nói là không đội trời chung.

Một đội có mười lăm người đội trưởng tên là Khương Vân, đội còn lại  mười bốn người đội trưởng gọi là Hứu Tranh, hai người hình như có thù với nhau từ trước mạt thế, Bạch Lăng Vi nhìn hai đội một chút đột nhiên hiện ra cảm giác giữa hai đội có mùi vị “thương nhau lắm cắn nhau đau”.

Đội của Khương Vân tuy nhiều hơn một người nhưng lại thiếu một dị năng giả, nhiều một cáo biến dị giả, thực lực hai bên bây giờ là huề nhau.

Biến dị giả là chỉ người có một phương diện gì đó tăng mạnh, ví dụ như tốc đọ, lực lượng, . . . thời đầu của mạt thế có thể coi như mạnh hơn dị năng giả nhưng dần dần về sau thăng cấp ngày càng khó khăn, sức mạnh cũng tăng không bao nhiều, cho nên càng về sau của mạt thế thực lực giữa biến dị giả và dị năng giả sẽ xuất hiện chênh lệch rõ rệt.

Đương nhiên, điều này chỉ là do người khác nghĩ, đối với Bạch Lăng Vi, giữa biến dị giả và dị năng giả không chênh lệch gì mấy, bởi vì trong trò chơi lúc trước khi xuyên qua, có nhiều ngưới sau khi nhận tẩy lễ của mạt thế xong thì biến thành biến dị giả, nhưng vế sau cũng không thiếu cao thủ biến dị giả xuất hiện.

Trong trò chơi là có chuyên môn, có nhiệm vụ, cũng có công pháp tu luyện cho từng chức nghiệp, có thể đem năng lực của biến dị giả phát huy đến cực hạn, hơn nữa những kĩ năng của loại biến dị cũng không thiếu, cho nên biến dị giả cũng không phải là yếu.

Chính vì nguyên nhân đó Bạch Lăng Vi cho rằng điều này cũng sẽ có người làm được trong hiện thực, chẳng qua là rất ít mà thôi, hơn nữa dù sao, bây giờ kĩ năng của biến dị quá ít, tự nghĩ ra lại càng khó, không nhiều giống kĩ năng của dị năng giả cho nên chênh lệch mới lớn như vậy.

Nghe nửa ngày trời Bạch Lăng Vi liền cảm thấy nhàm chán vô vị, không nói đến chuyện không có tiến triển gì mới, nhưng đến cả việc thăm dò lực lượng cùng khuyết điểm của đối thủ cũng chẳng thấy ai làm, đã vậy mà cứ đứng mãi gằn co không chịu xông vào, chẳng lẽ sợ đối phương đánh lén, cái thế giới này thật nhàm chán a!

Nhưng dù sao đây cũng là mạt thế rồi, hai đội này còn đau trứng như vậy? Đàn ông gì mà yếu đuối quá vậy, xông vào làm lẹ đi cho rồi không được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận