Mạt Thế Nữ Vương

   Người trên xe ai cũng từng trải qua vô số lần làm nhiệm vụ chiến đấu lớn nhỉ, thế nên rất rõ ràng tình huống bây giờ có bao nhiêu nguy hiểm, đứng từ trên xe nhìn xuống bốn phía đều là zombie dày đặc huyệt thái dương của mọi người không nhịn được giật giật vài cái, xem ra nếu chạy chậm một chút xíu nữa thì đại bộ đội khẳng định sẽ bị bao vây, đến lúc đó chiến đấu nhất định sẽ rất thảm khốc.

    Nhưng về phần hiện tại, bọn họ cũng chưa ra khỏi phạm vi bao vây, chuyện có thể an toàn xông ra ngoài hay không còn phải xem lại. . .

    Lê Khinh Nam đứng ở trên một cái thùng gỗ, vị trí cao hơn so với mọi người rất nhiều, nheo mắt quan sát bầy zombie ngày càng đang đến gần kia, gương mặt trầm ổn có chút âm trầm: “Các đơn vị chú ý, trước tiên phải bắn phá mở ra được một con đường, bây giờ không cần nghĩ đến vấn đề tiết kiệm đạn làm gì, bất cứ con zomie nào ở trong phạm vi từ ba mét trở xuống, bắn vỡ đầu toàn bộ cho ta, mặc dù bây giưof là buổi tối nhưng mọi người hãy lấy hết kĩ thuật của mình ra thể hiện đi, đừng để lở cơ hội tập luyện tốt như thế này.”

    Rốt cuộc cũng có thể thấy được một mặt cường ngạch tàn nhẫn của Lê Khinh Nam, Bạch Lăng Vi ngạc nhiên đến ngẩn người, thật sự không thể đem hình ảnh người chỉ huy dứt khoác quyết đoán, mạnh mẽ phóng khoáng này đánh đồng cùng với tên lính lười nhác bình thường kia, sự khác biệt này cũng có chút quá lớn đi! Nhưng ngược lại cô cuối cùng cũng tin tưởng một điều, Lê Khinh Nam là lính, cái cỗ chiến khí cùng sát khí kia thậm chí còn nồng đậm hơn so với tất cả những người ở đây, khó trách hắn có thể làm đội trưởng của đám quân nhân này.

    Bất quá, Bạch Lăng Vi cũng không còn thời gian đề đứng đây suy nghĩ nhiều, sau khi bình tĩnh lại cũng bắt đầu khẩn trương theo mọi người, cô chạy đi tìm cái góc an toàn trốn vào, cố gắng bảo vệ chính mình, tránh cản trở cho sự chiến đấu của những người khác, cô không muốn bọn họ đang chiến đấu căng thẳng mà còn phải để tâm lo cho cô, ở trong loại tình huống này nếu trở thành vật cản trở thì thật không thể nào tha thứ được.

     Sau khi liên tục phát ra mấy cái mệnh lệnh xong, Lê Khinh Nam hình như cuối cùng cũng nhớ tới nơi này còn có một “người lạ“, thế nên cũng bớt chút thời gian buông mắt nhìn xuống dưới tìm kiếm, thấy Bạch Lăng Vi đang núp ở một góc hẻo lánh thò cái đầu ra ngó dáo dác thì nhịn không được buồn cười gật đầu, nha đầu kia thế nhưng xem ra cũng rất biết điều, hiểu được việc không nên tạo thêm phiền toái, so với loại nữ nhân bình thường động một chút cũng hét chói tai thì tốt hơn rất nhiều.

     Trên đoạn đường đi đến Tây bộ căn cứ này bọn họ đã gặp rất nhiều người, đặc biệt là có một ít nữ nhân phiền toái làm chết chính mình còn không nói làm gì đằng này còn làm liên lụy tới không ít binh lính dưới tay hắn, quả thực là vô cùng ngu ngốc.

     Lúc này, hoàn toàn không biết mình đã lấy được độ hảo cảm của một con cáo gian manh, Bạch Lăng Vi đang xác định lại chắc chắc chính mình sẽ không gây cản trở đến việc chiến đấu, sau đó thì thò người ra phía ngoài để nhìn, thì đột nhiên ngực có chút run sợ.

     Cô cũng không phải là chưa gặp qua nhiều zombie như vậy, hồi đó cô từng ngây ngốc ở trong một tòa tử thành vài ngày  thế mà không một phiến lá dính thân, nhưng tình hính bây giờ khác, cô rất ít hay phải nói là chưa bao giờ từ trên cao nhưng vậy nhìn xuống, nếu ở tính huống bính thường thì dù có dày đặc zombie đến cỡ nào thì đập vào mắt cũng chỉ là những con ở phía trước nên sẽ không quá nhiều, hơn nữa cô có liễm tức thuật cùng không gian làm bùa bảo hộ trong lòng nắm chắc mình không sao vì thế cũng chẳng sợ mấy.

    Bởi vậy đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy loại hình ảnh kiểu này, trong lòng thật sự sợ hãi.


    Chỉ thấy xung quanh thùng xe đều cài một vòng đèn sáng cực ly xa lúc này được mở ra toàn bộ hết công suất, quả thực đem chiếu sáng một vùng rộng lớn, này nhé lấy xe tải làm trung tâm thì chiếu được cỡ khoảng 3,4 chục thước, chiếu sáng chưng toàn bộ không một góc chết đấy.

     Tất cả mọi người đều cầm vũ khí sẵn sàng, đứng trải ra tứ phía tinh thần đề phòng được nâng lên cao độ, chỉ cần có một con zombie tiến vào phạm vi quy định thì liền lập tức bắn nát.

     Zombie thế mà không sợ ánh sáng, vì thế ánh đèn cũng chỉ làm tăng thêm tầm bắn cho các chiến sĩ mà thôi. Chỉ là ngoài cái đó ra thì khung cảnh ghê rợn buồn nôn cũng đi theo được chiếu rõ ràng cả, thật làm cho người ta dạ dày cuộn trào mà.

     Thi thể tàn phá, hư thối, từng trận tanh tưởi, nhiều tiếng kêu thảm thiết cũng làm cho mọi người sởn tóc gáy rồi.

      Hốc mắt trắng phao, răng nanh đầy đất, móng tay văng tùm lum còn mang theo cả dịch xanh nhờn nhợt, hai chiếc xe tải vẫn tiếp tục cố gắng lao ra khỏi vòng vây, thừa dịp zombie còn chưa tụ họp đủ mà bắn phá từng mảnh nhỏ, trên xe tiếng súng “Đốt đốt đốt” vang lên liên miên không dứt.

     Bạch Lăng Vi từ trước đến giờ chưa bao giờ ” hưởng thụ” qua đãi ngộ được zombie ” than cận” như vậy, so với việc chính mình lên chiến đấu còn cảm thấy khẩn trương hơn, nhìn đi nhìn đi đám zombie này quả là tre già măng mọc cứ tiến lên cuồn cuộn không dứt.

    May mà xe tải quân dụng có độ cứng rất cao, zombie linh giai có giá trị vũ lực hành động cũng không quá mức bưu hãn, trên cơ bản, là chúng nó không có khả năng nhảy lên hay gây tổn hải gì lớn,chỉ là cái âm thanh móng tay chúng cào lên thùng xe bằng sắt ma sát phát ra rất chói tai, làm cho người nghe phải nồi hết cả da gà.

    Tốc độ của xe tải cũng rất nhanh, trong đám zombie có một vài con có thể nhảy lên cao thì cùng không làm được gì vì chẳng mấy chốc chúng sẽ bị bỏ lại phía sau, còn về phần phía trước xe Bạch Lăng Vi cũng không dám thả ra tinh thần lực để xem xét kiểm tra, chỉ là cô có thể nghe thấy tiếng ” ba ba ba” của va chạm cùng với tiếng xương cốt bị đè ép gãy nứt làm cho người ta ê răng đến đỉnh điểm, ôi trời ơi còn hơn cả phim kinh dị nữa, cô sợ rằng nếu cô nhìn thì trong khoảng thời gian ngắn liền sẽ đánh mất sự bình tĩnh lúc này.

     Qủa nhiên, thời điểm cô đi đánh zombie một mình thì có thể coi là xoát quái, còn bây giờ theo người khác đi giết zombie, hơn nữa còn là một nhóm người dùng xe tải đi đè ép nghiền nát thì quả thật là rất thảm thiết, tuy rằng trước kia chơi trò chơi cũng có gặp loại trường hợp như thế này nhưng dù sao đây cũng là đời thật a khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần đâu, huống chi trong trò chơi rất nhiều hình ảnh đã trải qua sử lý, thấy thế nào cũng không đáng sợ tới nỗi dạ dày phải cuộn trào thế này.


     Giống như hiện tại này, chỉ cần xe tải đi qua chỗ nào chỗ ấy liền xuất hiện một đống hỗ đoonj, xương thịt nát bết máu huyết tứ tung, cứ một bãi mộ bãi được tạo thành.

      Tuy rằng không dám phóng tinh thần lực để đi xem kĩ trường hợp đó như soi kính hiển vi, nhưng Bạch Lăng Vi vẫn mở to mắt để xe tình huống ngoài xe, cái loại hình ảnh này cô nhất định phải thích ứng, như vậy mới có thể nắm chắc tương lai của mình mà không cần phải dựa vào người khác.

      Kỳ thật trong khung của Bạch Lăng Vi vẫn rất kiên cường, hơn nữa ẩn chứa không thiếu nhân tử nhiệt huyết, thế nên cho dù lần này cảm giác có khủng bổ thì cô cũng không muốn cứ như vậy mà lùi bước.

     Có lẽ là do tâm lý có sự chuẩn bị đầy đủ, Bạch Lăng Vi tuy lúc đầu sắc mặt có hơn trắng bệt nhưng về sau rất nhanh liền khôi phục lại như thường, có một số việc cần phải tự mình trải qua thì mới tốt được. Có lẽ cô đây hẳn là nên cảm thán đã gặp được loại “đại” trường hợp này, nó rất khó gặp đó, cô đang học hỏi kinh nghiệm đấy.

     Sau một phút đồng hồ chiến đấu kịch liệt, hai chiếc xe tải với tốc độ phòng nhanh không đổi rốt cuộc đã thành công xông ra ngoài một giây trước khi đám zombie thiết lập lại được vòng vây, trường hợp này quả nhiên là hiểm chi lại hiểm. (cái này có lẽ là nguy hiểm trùng trùng đó mà ta thấy để nguyên hay hơn nên để)

     Từ đầu đến giưof Bạch Lăng Vi vẫn cứ có cảm giác, đám zombie này hẳn là có người lãnh đạo, nếu không thì chúng cũng sẽ không có tấn cống có tổ chức như vậy, chỉ là bọn cô đi nhanh trốn kịp nên không chứng kiến được chỉ huy xuất hiện.

      Âm thầm đổ mồ hôi, Lê Khinh Nam cũng phát hiện ra được sự nguy hiểm của tình huống, phải biết rằng nếu chậm một chút nữa, mọi người cũng phải bỏ mạng ở đây, may mắn phương hướng Bạch Lăng Vi chỉ là chính xác, nhưng nói cách khác tuy bây giờ bọn họ thành công phá khỏi vòng vây nhưng chưa chắc không một ai bị thương.

      “Đội trưởng, có mấy cái huynh đệ bị cào trúng bị thương.” Còn chưa để cho mọi người thả lỏng, Hồng Hạo mặt mày trầm trọng chạy lại đây báo cáo, khí tức xung quanh có chút áp lực.

      Nghe vậy, trong lòng Bạch Lăng Vi cũng trở nên nặng nề, có chút hít thở không thông, đối với người bình thường mà nói, bị zombie trúng bị thương, cho dù có là miệng vết thương nhr xíu cũng là vết thương chí mạng, kết quả cuối cùng chỉ có hai một là mở ra ra dị năng, hai chính là trở thành zombie, tỷ lệ của trường hợp bình an vô sự không bằng một phần tỷ.


     Lê Khinh Nma cũng hấp một hơi khí lạnh, trầm mặc một chút hỏi: “Có mấy huynh đệ?”

     “Năm người.” Âm thanh của Hồng Hạo tuy bình tĩnh nhưng nghe kĩ có thể nghe thấy sự bi thương.

     Suy nghĩ một chút, Lê Khinh Nam liếm liếm môi, cảm thấy miệng lưỡi đều đắng: “Tìm một cỗ an toàn dừng xe lại, đem tất cả các huynh đệ bị thương tập hợp lại đây.”

     Thùng xe tuy rằng tương đối cao, nhưng ở trong tình huống zombie liều mình như tre già măng mọc thì những người đứng ở gần lan can cũng khó tránh khỏi chuyện bị thương. Lê Khinh Nam môic lần nói ra mệnh lệnh trông giữ tập hợp này đều có cảm giác bất đắc dĩ cùng lo lắng, ý nghĩ của nó, là phải mất đi một vài người huynh đệ nữa, cái tỷ lệ thức tỉnh dị năng đó quả thực là quá nhỏ a.

     Hai chiếc xe to dừng ở trong bóng đêm một lát, sau đó lại tiếp tục hướng đến căn cứ phía Tây mà đi, Bạch Lăng Vi nhìn nhìn năm người chiến sĩ bị ngăn cách trong một góc, chung quanh có không ít huynh đệ đều nhìn, không khí thật sự rất trầm trọng, nhưng ngược lại năm người chiến sĩ đó lại có thần sắc thoải mái, thần thái thản nhiên tự tại.

     “Ta nói con chuột, đợi một hgooif nữa ngươi đừng có run tây bắn trật a, lãng phí một viên đạn là lỗi lớn đó nha, về sau đừng có mà thổi phòng mình là tay sứng thiện xạ nhá.” Một người lưu manh trêu đùa, trong hốc mắt rõ ràng có một tia nước, nhưng lại có cải trang cho vẻ mặt không kinh hoảng mà tỏ ra vui vẻ.

     “Cái miệng của ngươi, ta đây là tây súng thiện xạ của toàn đội, ngươi không thể mặt dày thay đổi sự thật. . . ” Hồng Hạo mắn một tiếng, cuối cùng lại không nói nổi nữa, quay dầu đi để huynh đệ của mình không thấy hốc mắt ướt át của chính mình, con mẹ nó, mạt thế chỉ nới vừa đến thế mà mọi người càng ngày càng đàn bà. . .

      Loại trường hợp này tại mạt thế kỳ sau không biết trải qua bao nhiêu lần, chỉ là, mọi người vẫn như trước không thể kiềm chế được khi nhìn ra xung quanh lần lượt lần lượt từng người huynh đệ ít dần ít dần. . .

     “Được, các huynh đệ xem a, có trâu bay trên trời đó. . . “

     ” Ha Ha a  . . . “

     Vào giờ khắc này, tựa hộ mọi người đều cười đến vô cùng bừa bãi dũng cảm, nhưng chính là mắt vẫn chảy lệ.


     Thần sắc Bạch Lăng Vi lâm vào giãy dụa, nhìn nhìn Lê Khinh Nam đang ở một bên, từ đầu đến cuối hắn không có gia nhập hàng ngũ đoàn người trêu chọc, nhìn cứ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khóe mắt kia lại hồng dị thường. Thậm chí cô còn nhìn thấy hắn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nắm chặt đến nỗi gân xanh cũng lộ ra.

    Chớp chớp dôi mắt đầy nước mắt, Bạch Lăng Vi đột nhiên phát hiện, nguyên lai thì ra mình cũng sẽ có lúc bị cảm động, cũng sẽ khóc, trong lòng rối rắm đến cực kỳ, gãi gãi đầu khó chịu, vẫn do dự mãi.

    Bạch Lăng Vi tự nhận mình chưa bao giờ lương thiện, khi mạt thế đến thì tâm càng ngày càng cứng rắn không bao giờ muốn đi làm thánh mẫu, nhưng hiện tại nhìn đến cảnh nhưngc người chiến sĩ này ban ngày còn vui ve, mới vừa nãy đây còn tràn trề sức sống đi chiến đấu, thế mà lúc này tuy vẫn đang mỉm cười nhưng đây là nụ cười cuối cùng mang theo tất cả sinh mệnh của họ, cô cũng có cảm giác trái tim bị xé nát.

     Cô một bên thì cảm thấy mình không nên để lộ qua nhiều thứ, nhưng một bên thì lại bị những người chiến sĩ cường ngạch này làm mềm lòng , cuối cùng, Bạch Lăng Vi tự giểu thầm mắng trong lòng một tiếng, sau đó liền lấy bên cạnh ra năm cái ly, hướng năm người bị thương đi đến.

    Trừ năm người chiến sĩ bị cào trúng bị thương, nhưng huynh đệ khác đều không sao đứng bên cạnh gượng cười, cho nên động tác của Bạch Lăng Vi lúc này giống như là cứu tinh của họ, mọi người đều dời tầm mắt đến trên người cô, cũng phải không ai muốn người khác thấy được sự mềm yếu của mình cơ mà.

     “Tiểu muội muội, muội đây là muốn đưa cho ca ca một cốc nước uống sao? Rất tốt nha, miệng của ca khô cả rồi đây này.” Cái người chiến ĩ vừa rồi trêu chọc Hồng Hạo kia, liếm môi nhìn Bạch Lăng Vi nói, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào cốc nước trên tay cô.

      “Hắc hắc, không sai a, tốt xấu gì thì cũng phải cho ca uống một chén nước trước khi đi chứ đúng không, kể từ lúc thiếu nước đến giờ cũng chưa được uống thống khoái lần nào.” Một chiến sĩ khác cười sảng lãng tiếp lời, chà chà bàn tây, nhìn trông có chút khẩn trương.

      Đem nước rót vào một cái chén cẩn thận đưa cho người đang nói chuyện , Bạch Lăng Vi còn nhân tiện liếc hắn một cái: “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi!”

      Chén nước này, cô đem năng lực chữa khỏi bất lên mức tối đa, hơn nữa còn bỏ thêm vào vài giọt linh tuyền trong không gian, tuy rằng không thể chắc chắn trăm phần trăm khiến cho người bị thương thức tỉnh năng lực, nhưng nó có thể đem virut của zombie ức chế tới mức thấp nhất không cho chúng thăm nhập, về phần kế quả như thế nào thì cái đó còn phải xem tạo hóa của bọn hắn.

      Cô đã làm hết sức của mình có thể làm, nếu như năm người này mà còn không qua được thì cũng chỉ có thể trách vận mệnh đùa bỡn con người mà thôi.

      Năm người cười cười, giống như chiếm được cái thực phẩm gì quý giá lắm, cẩn thận tiếp nhận, sau đó một hơi uống cạn sạch, hơn nữa còn đồng loạt chép miệng quay qua ngóng trông Bạch Lăng Vi, giống như còn uống chưa đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận