- Vậy chú Lâm cùng chú Võ không tính trong phạm vi, thiếu gia là lão đại, tôi là lão nhị, Kỳ Hàn lão tam, Hứa Tấn lão tứ, Hiểu La lão ngũ, Địch Thu lão lục.Lời Bạch Ngọc Li vừa rơi xuống, Địch Thu lập tức nhảy lên:- Vì sao tôi nhỏ nhất, ít nhất tôi cũng phải là lão tứ a, không thể khi dễ tôi mặt non, anh đây là trần truồng ghen ghét.- Đây là phân theo thực lực, sức chiến đấu của cậu không bằng Hứa Tấn.Bạch Ngọc Li khóe mắt cũng không thèm nhấc.- Vậy Hiểu La thì sao?Địch Thu không phục, hắn là điển hình của người có trí tuệ, làm sao có thể so sánh với cái người dã man kia, ngươi nghe nói qua nhà khoa học kỹ gia giống Lý Tiểu Long chưa, hắn cũng phải cho người khác đường sống a.- Nếu tôi không nhìn lầm, dị năng của Hiểu La hẳn là cấp hai sơ cấp.Bạch Ngọc Li nói xong, mọi người cũng đều giật mình, phải biết hiện tại hai người có dị năng cao nhất là Kỳ Hàn cùng Bạch Ngọc Li mới là cấp một cao cấp.- Cái gì?Địch Thu la lên một tiếng.- Ha ha, ha ha.Trừ bỏ cười ngây ngô, Lâu Hiểu La còn biết làm sao bây giờ, bọn họ đều không có hỏi thì cô liền tự tiện quyết định, cái này cô vô lực a, tuy rằng cũng rất muốn dâng lên đầu gối của mình.
Bất quá, bước đầu của Lâu Hiểu La sớm hơn bọn họ rất nhiều, nhưng cư nhiên dị năng không có kém nhiều ít, làm cô có chút khổ sở, chẳng lẽ là bởi vì bọn họ được ánh sáng của vai chính bao phủ.
Chỉ có Cơ Thí Thiên, không có người nào hoài nghi hắn, cho dù hắn là một người bình thường, thì bọn họ cũng tin tưởng hắn có thể xông ra một mảnh trời cho mình, huống chi không ai tin tưởng hắn là một người bình thường, cho nên nói cho dù Cơ Thí Thiên gần đây mê cách thức giả heo ăn thịt hổ cũng không ai tin tưởng hắn thật sự là heo.Địch Thu rất nhanh đã tiếp nhận sự thật bản thân là người có thực lực yếu nhất trong nhóm người, sau đó liền nghĩ đến chuyện khác.- Thiếu gia, tên của tiểu đội chúng ta là gì a.
Phái khí phách, phải lóe sáng, phải có bức cách.Lâu Hiểu La nhìn Địch Thu nhảy lên nhảy xuống, gia hỏa này thật sự không phải tám tuổi chứ, hay là làm khoa học đều hoạt bát như vậy.- Gọi là tiểu đội Ultraman đi.Cằm Lâu Hiểu La rớt cái "bang", rơi trên mặt đất, nhìn Cơ Thí Thiên mỉm cười ưu nhã, cô rất khó tin tưởng lời nói vừa rồi là từ trong miệng một người đàn ông như vậy nói ra, nếu đặt tên phế thì làm ơn không cần nói chuyện lúc này, nghe ý kiến nhiều mới là một người thành công có tu dưỡng.- Cái kia, kỳ thật tên thiếu gia đặt khá được, thực vang dội, tôi thấy không bằng gọi là tiểu độiThí Thiên đi.Lâu Hiểu La yếu ớt nói.
Cô không muốn về sau khi giới thiệu, tự nói bọn họ là cái gì mà tiểu đội Ultraman, sẽ làm người ta cười chết.
Ngẫm lại, nếu lúc cùng đánh tang thi, khi người khác nói phần này giao cho tiểu đội phi long, chẳng lẽ bọn họ nói dư lại giao cho tiểu đội Ultraman sao, này có thể nhìn sao, huống hồ kiếp trước căn cứ có tên làThí Thiên.- Được, liền nghe theo tiểu ngũ.Lâu Hiểu La nhìn người chung quanh đều âm thầm lau lau mồ hôi lạnh, xem phương diện đặt tên này của đại thần đích xác làm người ta không biết nói gì, phỏng chừng bọn họ đã khẳng định cô sẽ mở miệng ngăn cản mới không hé răng, này có tính là ma cũ bắt nạt ma mới không.- Vì chúc mừng Hiểu La chính thức gia nhập cùng tiểu độiThí Thiên của chúng ta chính thức thành lập, tôi đề nghị buổi tối chúng ta ăn bữa tiệc lớn để chúc mừng một chút.Địch Thu hưng nói đến.- Tán thành.Hứa Tấn lần đầu tiên mở miệng, sau đó nhìn Lâu Hiểu La cười khờ khạo, tức khắc giá trị hảo cảm của Lâu Hiểu La về người này tăng lên, cô bị những tên hồ ly hệ người kia đả kích thật sự có chút quá sức, thật vất vả gặp được hệ trung khuyển, trong lòng thập phần cao hứng, nhưng tương lai khi Lâu Hiểu La nhìn thấy lực sát thương của Hứa Tấn, tức khắc cô sẽ cảm giác được, trong tiểu đội này chỉ có Địch Thu là có thể nhựu * lận.- Được rồi, Hiểu La đi nấu Cơm đi.Lâu Hiểu La lại là ngẩn ngơ:- Cái kia, không phải hoan nghênh tôi sao?Vì sao còn muốn cô đi nấu Cơm.- Chúng tôi đều không nấu Cơm.Cơ Thí Thiên nói lời này thập phần đúng lý hợp tình, hoàn toàn có chỗ nào không ổn.Chẳng trách dễ dàng cho cô nhập hội như vậy, hóa ra là để cô đi nấu Cơm a, chẳng lẽ về sau cô còn phải đảm đương nhiệm đầu bếp a, vậy trước khi cô tới thì bọn họ ăn cái gì a, Lâu Hiểu La không khỏi có chút nghi hoặc.- Tự mình làm mới có thành ý.Bạch Ngọc Li nhìn ra ý tứ Lâu Hiểu La, Lâu Hiểu La âm thầm mắt trợn trắng, cho nên thành ý chính là bọn họ dựa trên tinh thần ủng hộ cô, còn hành động thì hoàn toàn bất động như núi.
Rốt cuộc ăn được bữa tối mỹ vị, bởi vì ngày này đã trải qua rất nhiều chuyện, mọi người cũng đều mệt mỏi, cho nên từ rất sớm mỗi người liền trở về phòng nghỉ ngơi, mà Lâu Hiểu La lựa chọn phòng ở lầu hai bên cạnh.
Nằm ở trên giường mềm mại lăn vài vòng, Lâu Hiểu La cười khanh khách, cô tự nói với bản thân không được nóng nảy, phải chậm rãi, nhất định phải trở thành người mà tiểu đội không thể vứt bỏ.- Thiếu gia, người ngủ rồi sao?- Vào đi.Cơ Thí Thiên nhìn Bạch Ngọc Li, đưa cho hắn một ly rượu vang đỏ.- Thiếu gia, về Lâu Hiểu La, người thật sự yên tâm sao.
Cô gái này xuất hiện có chút quá trùng hợp.Bối cảnh cô gái này rất đơn giản, bởi vì trước mạt thế không tiếp xúc nhiều lắm, hơn nữa khi đó bọn họ quá bận, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng không điều tra kỹ càng tỉ mỉ, hiện tại tin tức bị cắt đứng, muốn điều tra cũng không có con đường.- Ha ha, trước kia không biết, lần này thật sự là vừa khéo, bất quá thoạt nhìn Lâu Hiểu La cũng không đơn giản như mặt ngoài, hẳn là có rất nhiều bí mật, nhưng tôi cảm giác không có hại với chúng ta, lại nói, cho dù cô gái này có dị tâm, mạt thế đã đến, hết thảy hóa thành hư ảo, cô ấy là người thông minh, sẽ lựa chọn con đường tốt nhất cho cho chính mình.Kỳ thật Cơ Thí Thiên cùng Bạch Ngọc Li đã suy nghĩ quá phức tạp về Lâu Hiểu La, cô đươn giản chỉ là gặp được đại thần muốn ôm đùi mà thôi.- Nếu thiếu gia tin tưởng, chờ tôi âm thầm khảo sát, nếu cô ấy đủ tư cách, tôi liền thừa nhận là tiểu ngũ của chúng ta.
Bất quá thiếu gia, thân thể của người?- Yên tâm đi, tôi không có việc gì, còn dị năng, tôi tạm thời không muốn để lộ.Bạch Ngọc Li nhìn Cơ Thí Thiên tự tin khí phách như cũ, trong mắt hắn đều là tôn kính sùng bái.- Thiếu gia, nếu người đã tốt hơn, chúng ta liền chuẩn bị rút lui đi, thành phố A hiện tại đã bị luân hãm, vấn đề hiện tại là chúng ta đi đâu.
Trước mắt, các căn cứ quân sự lớn đều đã thành lập căn cứ cho người sống sót, Cơ gia chúng ta ủng hộ Vương gia ở thành phố C thành lập căn cứ, trước mắt phát triển không tồi, ngoại trừ gia chủ cùng phu nhân ở bên ngoài, người còn sống sót của Cơ gia đều ở thành phố C, bất quá tựa hồ chỉ còn lại chú hai của ngài, cô ba cùng em họ hai cùng em họ nhỏ.- Nga, Lăng Thiên ở đó, phỏng chừng những người đó sẽ làm Lăng Tề đau đầu thật lâu, Lăng Thiên cái gì cũng tốt, chính là lòng mềm yếu.Cơ Thí Thiên thực sự thích em họ Cơ Lăng Thiên, bọn họ hai người bọn họ cảm tình khá tốt, Lăng Thiên là người trọng cảm tình, đây cũng là nhược điểm của hắn, bất quá từ nhỏ hắn đã nghe lời Cơ Thí Thiên, nếu hắn bảo Lăng Thiên không cần để ý tới những người đó, Lăng Thiên nhất định sẽ nghe Cơ Thí Thiên, mạt thế, ngoại trừ cha mẹ ở bên ngoài, ở Cơ gia, hắn cũng chỉ quan tâm đến người em họ này, còn cha mẹ hắn, ánh mắt Cơ Thí Thiên ám ám,trước mạt thế, bọn họ không ở trong nước, chỉ sợ muốn đã lâu không gặp được.- Mặt khác, người Triển gia hiện tại ở D thị, bọn họ âm thầm ủng hộ người đoạt căn cứ D thị.
Thành phố C, tuy rằng chúng ta ủng hộ Vương lão, nhưng gần nhất thế yếu, người vẫn luôn đều không hiện thân, mà Triển Phi Dương tựa hồ thức tỉnh song hệ dị năng hệ kim và hệ thổ, cho nên D thị bị hắn khống chế chặt chẽ ở trong tay, hiện tại càng có xu thế phát triển về thành phố C, hơn nữa, người vẫn luôn không ở đó, chỉ có Lăng Thiên, chỉ sợ không áp được Vương lão.Tuy rằng Bạch Ngọc Li biết cho dù không có thành phố C, thiếu gia cũng sẽ thành lập vương quốc lớn hơn nữa, nhưng vô duyên vô cớ đem thành phố C cho tên Triển Phi Dương kia, hắn cảm giác vẫn không thoải mái.Cơ Thí Thiên cầm ly rượu, Triển Phi Dương, chính bởi vì là song hệ dị năng cho nên mới có thể câu dẫn người phụ nữ kia rời khỏi hắn sao, tuy rằng Cơ Thí Thiên không phải rất yêu tố ngôn, nhưng cái này liên quan đến tự tôn, cho nên Cơ Thí Thiên sẽ không để yên.- Thành phố C tạm thời không có vấn đề, nếu Vương Bình dễ dàng đã bị đấu xuống như vậy, lúc trước tôi cũng sẽ không ủng hộ hắn, mặt khác tôi cũng muốn nhìn một chút vọng tưởng của hắn lớn bao nhiêu.Vương bình là người trong quyền thế, trước mạt thế, bọn họ có thể ngăn chặn hắn ta, hiện tại mạt thế, Cơ Thí Thiên lại không lộ mặt, nghĩ đến đây là một khối đá thử vàng, để hắn nhìn xem mấy người kia là trung là gian.Sáng sớm hôm sau, ăn xong một chén cháo, một chút trứng gà, bánh nướng lớn cùng dưa nhỏ, Lâu Hiểu La cảm giác viên mãn, cho dù trước mạt thế cũng có rất nhiều người không được ăn bữa sáng thế này, bất quá sau mạt thế, Lâu Hiểu La ăn cái gì cũng không so đo, rốt cuộc đồ ăn trân quý, lại còn là do chính mình làm, làm quá nhiều cũng dễ dàng mệt.- Cái kia, Hiểu La, cháu yên tâm ăn, đồ ăn chúng ta dự trữ đủ.Võ An nhìn Lâu Hiểu La, thập phần đau lòng, lấy sức ăn của Hiểu La, bữa sáng ăn năm sáu phần cũng được, hiện tại cư nhiên chỉ ăn một phần, đứa nhỏ này cũng thật hiểu chuyện.Lâu Hiểu La mặt bạo hồng, chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ, cô là một đầu heo sao, trước kia ăn nhiều đến không có nguyên tắc, lại không tiêu tiền, nên mới ăn như vậy, kỳ thật cô có thể ăn, nhưng cũng chỉ có sức ăn bằng một phần ba đàn ông trưởng thành.- Kỳ thật ngày thường cháu không ăn quá nhiều.Bất quá nhìn ánh mắt mọi người chiếu đến đầu cô, cô biết, bọn họ là không tin.- Thật sự, nếu cháu ăn không đủ no sẽ nói.Cho dù như vậy, cô vẫn ăn hơn người khác một phần trứng gà.
Sau khi ăn xong, Hiểu La nhìn mọi người đều không có ý đi ra ngoài, nghĩ nghĩ:- Thiếu gia, người nhìn xem cái này.Cô cầm tinh hạch trong tay cho bọn hắn xem.- Cái này là hôm trước tôi tìm được trong đầu tang thi, nghĩ đến cái có phải là tinh hạch trong tiểu thuyết không a, chúng ta hẳn là cũng có thể dựa theo mà tu luyện.Lâu Hiểu La biết chuyện tinh hạch không lừa được bao lâu, còn không bằng hiện tại bán cái ý tốt.- Sao có thể, trước đó chúng ta cũng đi tìm thật lâu, nhưng không có phát hiện, không nghĩ tới, cô cũng đã phát hiện.Trong thanh âm Kỳ Hàn lộ ra ngạc nhiên.Tiểu kịch trường:Lâu Hiểu La nhéo mặt Địch Thu, cảm giác thật sự quá tốt, đôi mắt tròn tròn hàm chứa nước mắt, bộ dáng ủy khuất nhìn cô, thật là manh muốn chết.Địch Thu giải cứu khuôn mặt của mình từ trong tay Lâu Hiểu La ra, bình tĩnh nói: Tuy rằng ta anh tuấn tiêu sái xinh đẹp như hoa, nhưng ta sẽ không cạy góc tường của thiếu gia, ngươi liền hết hy vọng với ta đi.Cơ Thí Thiên bắt lấy Địch Thu, ném hắn cho Hứa Tấn: Không đem tên này luyện thành hán tử thì đừng để hắn xuất hiện ở trước mặt ta.Địch Thu không kịp nói chuyện đã bị Hứa Tấn mang đi, luyện không xong sẽ bị đánh.
Hồi lâu sau, Cơ Thí Thiên chép chép miệng, thật là một buổi chiều tốt đẹp..