Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng


Kỳ thật Lâu Hiểu La không ngừng góp nhặt rất nhiều đồ vật, chiếm rất nhiều diện tích, nhưng vẫn không thấy vừa lòng, cho nên hiện tại nhu cầu cấp bách nhất là cô phải biết không gian rốt cuộc lớn bao nhiêu, mới có thể mua sắm hợp lý đồ vật.

Nghe xong một khúc dương cầm thư giãn đầu óc, Lâu Hiểu La thả lỏng tâm tình, bắt đầu dung hợp không gian ngọc.


Lúc dung hợp, Lâu Hiểu La cảm tạ bản thân cẩn thận, nếu vừa mới mua không gian ngọc mà đã mạnh mẽ dung hợp, phỏng chừng hiện tại cô đã hoàn thành đầu thai, cái không gian ngọc này ước chừng hai trăm mét vuông, cần tinh thần lực cấp ba trở lên mới có thể.

Tuy rằng không giống nữ chính trong tiểu thuyết trọng có không gian nghịch thiên, gieo trồng linh tuyền công pháp gì đó, nhưng Lâu Hiểu La vẫn tràn ngập cảm kích.Nhìn giữa xương quai xanh có thêm một nốt son nhỏ, Lâu Hiểu La sờ tới sờ lui, thích đến không được, cô biết mình lại có thêm một tầng chắn bảo mệnh.

Lâu Hiểu La đem toàn bộ đồ mới mua gần nhất, thu vào không gian trung, lại nghĩ tới cô mới bán phòng ở, thu được một khoản trăm vạn, Lâu Hiểu La đột nhiên hào khí muôn vàn, cảm giác phía trước có biển sao trời mênh mông chờ cô đi chinh phục, đương nhiên sự thật là cô suy nghĩ nhiều.

Sau đó cô sau lại mua sắm, mặt Lâu Hiểu La liền nhăn thành bánh bao, tuy rằng đồ cô mua đủ cho bản thân dùng mấy năm trong mạt thế, nhưng kiếp trước lúc cô chết mạt thế mới xảy ra được ba năm, không biết khi nào mạt thế kết thúc, tương lai sẽ biến thành bộ dáng gì, nội tâm tràn ngập không xác định, cho nên cô làm chuẩn bị nhiều chút, thứ gì cũng cần, Lâu Hiểu La giống như chú hamster nhỏ lu bù công việc.Lâu Hiểu La lại đi tới rất nhiều ngân hàng để làm thẻ tín dụng, bởi vì cô không có công việc, không có phòng ở thế chấp, cho nên chỉ có thể làm thẻ tín dụng hạn mức rất nhỏ, nhưng cô vẫn đi tất cả ngân hàng làm một cái, tổng vào cũng hơn hai vạn.


Tuy rằng kiếp trước Lâu Hiểu La thức tỉnh dị năng hệ thủy, nhưng căn cứ nguyên tắc không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô đem tiền này đó một nửa mua nước, tiền dư lại liền tùy thời nhìn xem, cần cái gì.- Hiểu La, khóa học của em sắp kết thúc, lưu vân đao pháp em cũng đã học xong, hiện tại em chỉ thiếu đối luyện, còn lại nửa tháng chúng ta liền tiến hành luyện tập đánh nhau.- Huấn luyện viên, em không có đắc tội với thầy đi, thầy thật sự không phải nhân cơ hội này muốn đánh em chứ?Lâu Hiểu La cười hì hì nói, sau đó Võ An thật sự đã hung hăng ngược cô một hồi, Lâu Hiểu La quả thực muốn cho mình một cái tát, kêu cô miệng tiện.

Nhoáng một cái đã sắp hết mười tháng, Lâu Hiểu La nhìn huấn luyện viên Võ An, trong lòng thập phần không lỡ, vừa định nhắc nhở ông chuẩn bị chút vật tư, đã bị một thanh âm đánh gãy.- Hiểu La, chú Lâm tới xem cháu, tới đây chú giới thiệu cho cháu, đây là mấy đứa nhỏ học trò của chú, hôm nay vừa lúc tới nơi này chơi liền giới thiệu cho mấy đứa.Lâu Hiểu La nhìn Lâm Nghiệp mang theo ba người tiến vào, tức khắc sững sờ ở đó, người đầu tiên dung mạo hoàn mỹ đến không có một tia tỳ vết, trên miệng treo một nụ cười ưu nhã cùng tà mị, không ai có thể đem ưu nhã cùng tà mị dung hợp đến hoàn mỹ như vậy, nhưng trước mắt người này lại làm được, đương nhiên nếu xem nhẹ lạnh băng trong mắt hắn, thì càng hấp dẫn người khác hơn.


Hai người phía sau, một người giống như trích tiên hạ phàm, nếu cô không nhìn thấy tinh quang trong cặp mắt phượng kia, Lâu Hiểu La sẽ càng cao hứng.

Một người khác soái, khốc, cả người tản ra khí lạnh.Trải qua kiếp trước, làm Lâu Hiểu La có thể nhìn xuyên thấu qua vẻ bề ngoài để nhìn bản chất, cho nên từ ánh mắt đầu tiên, cô đã nhận định, trong ba người băng sơn mỹ nam là người mạnh nhất, này đã trở thành câu đố nan giải sau khi mấy người bọn họ ở chung.Tiểu kịch trường:Tác giả: Đương đương đương, nam nữ chủ gặp mặt, thế nào, kinh hỉ không, chờ mong không?Cơ Thí Thiên: Nói mới nhớ, vì sao tên của ta lại có một cổ hương vị quá hạn, ngươi nói có phải nên sửa hay không?Tác giả nhìn ánh mắt sắc lạnh của cơ Thí Thiên, nhỏ giọng nói "ngươi cho rằng tên như vậy chưa được sao, ta cho ngươi gọi là hoàng nhị cẩu luôn được không."Cơ Thí Thiên: Ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ?Tác giả: Ta nói tên nghe rất khí phách, mấu chốt là nữ chủ thích.Cơ Thí Thiên mặt đỏ hồng, ân, như vậy đi.Lâu Hiểu La: Như thế nào là ta thích, ta còn không quen biết hắn được không.Tác giả buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, tổng không thể nói là ta thích đi, đổi tên thực phí đầu óc, họa này ngươi liền cõng đi.Lâu Hiểu La: Hừ, chờ ta bắt lấy nam chủ, cho ngươi đẹp mặt.Tác giả cười tiện tiện, ta chờ ngươi nga..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận