Mạt Thế Sau Khi Bị Vứt Bỏ Tôi Được Đối Thủ Cưng Chiều


“Người bị thể biến dị R cào bị thương chính là một trái bom hẹn giờ, sau nửa tiếng có thể biến dị bất cứ lúc nào, cô ấy không thể ở lại trên tàu.


“Nhưng cô ấy là phó đội trưởng của chúng ta, cũng vì bảo vệ mọi người mới bị thương! Anh nói như vậy có lương tâm hay không?”
“Sao tôi lại không có lương tâm! Loại virut thể biến dị này biến dị nhanh chóng, lực sát thương lấy một địch trăm, chả lẽ chín mươi bảy đội viên còn lại trên xe bỏ mạng à?”
Trong một chiếc xe lửa chạy trong đồi tuyết Bắc Châu, người của hai phe cãi nhau kịch liệt.

Mà đối tượng họ tranh cãi, Ôn Dao, lúc này đang trầm mặc ngồi trong góc, lông mi dài hơi rũ xuống, dùng trường đao cứa lên cánh tay, xẻo phần thịt thối rữa bị ô nhiễm đó đi.

Không có thuốc tê, cũng không có bất cứ thuốc giảm đau gì, khi máu thịt đen ngòm và trường đao rơi xuống đất, cô khẽ hít sâu một hơi, trán rịn mồ hôi, men theo chân mày chảy xuống gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, “tách” một tiếng, rơi lên ủng da của cô.

Phương Lan Âm không nhìn được nữa, lấy băng gạc còn lại từ trong hòm thuốc đi lên, đỏ mắt nói: “Phó đội trưởng Ôn…”
Sắc mặt Ôn Dao tái ngắt, lộ ra nụ cười trấn an với cô ấy: “Tôi…không sao.


Phương Lan Âm băng bó vết thương cho Ôn Dao, hỏi Thẩm Dật Xuyên: “Đội trưởng Thẩm, vậy ý của anh thì sao?”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang một phía khác.

Người đàn ông đứng bên cửa sổ xe mặc một bộ đồng phục xung kích màu đen, thân hình thon dài thẳng tắp, mày kiếm mắt sao, cộng thêm đường nét gương mặt cương nghị sắc bén, khí tràng lãnh khốc, ngoài trầm ổn còn mang theo chút cương quyết và cường nghị.

Biểu cảm của anh ta hơi tối lại, vẫn luôn giữ im lặng, mọi người cũng không biết anh ta suy nghĩ như thế nào, phần lớn người ủng hộ cho Ôn Dao xuống xe thậm chí còn có chút lo lắng.

Dù sao thì Thẩm Dật Xuyên và Ôn Dao cũng đã cùng vào sinh ra tử nhiều năm, tình nghĩa bằng hữu sâu đậm như vậy, sợ là anh ta sẽ không màng an nguy của mọi người mà nói đỡ cho Ôn Dao.

Trong toa xe lập tức chìm vào yên tĩnh.

Ôn Dao nghe thấy tên của Thẩm Dật Xuyên, không nhịn được ngẩng đầu, cho dù biết anh ta sẽ không thiên vị cô, nhưng vào khoảnh khắc tuyệt vọng này, vẫn không thể nhịn được mà mong đợi.

Thế nhưng Thẩm Dật Xuyên lại không nhìn cô, anh ta vứt đạn trong tay xuống, khi nhìn sang mọi người, giọng nói lãnh đạm: “Để công bằng, chúng ta bỏ phiếu.


Chút ánh sáng trong mắt Ôn Dao lập tức tắt lụi.

Ở mạt thế người người nguy nan này, ai không muốn sống sót?
Kết quả bỏ phiếu không ngoài dự liệu, 89 : 7, chỉ có bảy người đồng ý giữ cô lại trong xe.

Thẩm Dật Xuyên đi tới trước mặt Ôn Dao, chìa tay về phía cô: “Ôn Dao, ra khỏi đội.


Ôn Dao nhìn vào mắt anh ta, muốn bắt lấy gì đó từ bên trong, nhưng con ngươi anh ta đen sẫm, yên ả như thường, giống như không có bất cứ cảm xúc gì.

“…”
Xe lửa dừng lại, Thẩm Dật Xuyên kéo Ôn Dao xuống xe, bên ngoài gió lớn thổi ầm ầm, tuyết bay loạn xạ, rét lạnh thấu xương.

Anh ta dẫn người tới phía sau một đồi núi khá lặng gió, ném cho cô một chiếc túi: “Lửa và đồ ăn trong ba ngày.


Nơi này là dải đất tuyết lớn gió to, còn có làn sóng cương thi, xe lửa chịu cản trở nghiêm trọng, về cứ địa tới lui phải mất ba đến năm ngày, Ôn Dao tự biết không còn bao nhiêu đường sống, không nhịn được hỏi Thẩm Dật Xuyên: “Vậy ý kiến của anh thì sao? Anh vẫn chưa bỏ phiếu…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui