Nơi này là nơi nào? Cô không phải đã chết rồi hay sao?
Trước khi chết hình ảnh vô cùng rõ ràng vẫn còn đọng lại trong đầu Hạ Dạ cô.
Hạ Dạ hận muốn chết cắn chết a, chỉ nghĩ đến việc đem hai người kia đi lột da rút gần, thật muốn xé xác họ thành từng mảnh.
Cô hẳn là đã chết.
Vết thương kia là trọng thương, sao có thể còn sống được?
Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Bốn phía sương mù mênh mang, nhìn không tới điểm cuối, cũng không nói lên được cảnh sắc xung quanh, cũng không phải đen, cũng chả phải xám, càng không hôi, thậm chí dưới chân đều không có đất.
"A!" Hạ Dạ hô nhỏ một tiếng.
Cô biến thành thực thể, giống như một u linh trong suốt vậy.
Đây là hồn phách?
Hạ Dạ mới vừa dâng lên cái ý nghĩ này, liền cảm nhận được một cỗ sức mạnh ập đến, thân thể cô không tự chủ được mà bay nhanh về một hướng.
Hạ Dạ hoảng loạn theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, chung quanh trở lên tối đen như mực.
Nhưng thật mau, đôi mắt cô liền có thể thích ứng với ánh sáng.
Nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Hạ Dạ thu hết vào mắt mình được cảnh tượng xung quanh.
Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đây là ký túc xã nơi cô đang theo học đại học a, một phòng ngủ bốn người, phía dưới là bàn sách bên trên là giường nệm.
Cô nhớ rõ Hà Chỉ Du ngủ ở đối diện.
Tưởng tượng đến cái tên này, Hạ Dạ không khỏi căng thẳng toàn thân, hận ý trong lòng cơ hồ muốn phun trào ra, hốc mắt cô như muốn nứt ra.
Cô đối với cô ta tốt như vậy, mọi thứ mình thích đều nhường lại cho cô ta, vậy mà cô ta lại nhẫn tâm hại cô tan cửa nát nhà, hành hạ cô đến chết.
Đối diện giường nệm, Hà Chỉ Du đang ngủ ngon lành, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhẹ.
Hạ Dạ nhìn thấy rõ ràng, thật sự là Hà Chỉ Du!
Đây là bộ dáng Hà Chi Du trước mạt thế, trên mặt còn có chút điểm trẻ con, ngủ say không hề phòng bị.
Hạ Dạ nháy mắt từ trên giường nhảy lên, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống giường, tiếp theo lại sững sờ tại chỗ.