Mạt Thế Sủng Hôn Tịch Thiếu Ngươi Mạnh Nhất


Vẫn như cũ không chút che giấu nào mà đập phá hết cửa kính, nhanh chóng quét sạch ngọc bội, ném hết vào trong ba lô tùy thân bên người.

Hạ Dạ cứ như vậy nghênh ngang không chút che dấu hành vi trộm cắp của mình, chuông báo động cửa hàng trang sức vang lên, vô số nhân viên an ninh đang từ khắp nới tìm kiếm đổ về.

Lúc này, Hạ Dạ đã cướp xong một cửa hàng trang sức khác, đang muốn tìm một cửa hàng khác.

Nghe thấy tiếng bước chân của nhân viên an ninh, bọn họ không ngờ kẻ cướp lại có thái độ kiêu ngạo như vậy, quả thực là điên rồi.

Tất cả liền cầm theo côn điện bao vây cô.

Các nhân viên an đều trang bị vũ khí, cũng không có ai trực tiếp xông lên trước mà đều đang thử thăm dò mứa máy côn điện.


Ai cũng không có ý định đi lên trước, rốt cuộc kẻ cắp này đang cầm dao trên tay, ai biết hắn có đột nhiên nảy sinh ác ý chém bọn họ hay không.

Hạ Dạ quét mắt liếc nhìn các nhân viên an ninh đang vây cô lại, phát hiện còn có bảo an báo nguy, cũng không có để trong lòng.

Nếu không phải sắp đến mạt thế, cô cũng sẽ không trắng trợ táo bạo cướp như vậy.

Nhưng nếu cô làm như vậy, cũng cần có bản lĩnh để làm.

Bây giờ bảo an thường không phải tinh nhuệ gì, chỉ là tùy tiện huấn luyện liền đi làm, nhìn tác phong co rúm người của bọn họ là có thể nhìn ra, thậm chí còn có người trung tuổi.


Tình hình này cảnh sát sẽ mau lại đây, Hạ Dạ không muốn việc này làm chậm trễ thời gian của mình, liền trực tiếp động thủ.

Cô là người bước ra từ mạt thế, nơi phải chịu sự huấn luyện để chiến đấu với tang thi mỗi khi bị vây công, phối kiệp với kiếm dao nhuần nhuyễn, hai ba chiêu liền hạ được bọn họ ngã gục ra sàn.

Sau đó Hạ Dạ rút kiếm ra.

Đèn pin trong tay một tên chiếu vào, lóa lên ánh sáng lạnh khiếp người.

"Không muốn chết liền cút!" Hạ Dạ đè thấp âm thanh, ánh mắt ác liệt.

Trong nháy mắt, khí thế Hạ Dạ phóng ra, cả người đều là tầng tầng sát ý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận