Lâm Siêu vừa tỉnh dậy đã cảm thấy có gì đó là lạ.
Mùi thối rữa trong không khí đã biến mất, không khí không có chút mùi lạ nào, việc hít thở trở nên cực kỳ dễ chịu.
Chớ nói đến vùng dân quần cư ở nơi hoang dã, cho dù là ở trong khu căn cứ cấp B thì không khí cũng không tốt bằng bầu không khí trong lành ở đây!
“Đây là đâu?” Lâm Siêu lập tức mở mắt ra.
Trước mắt là một căn phòng xa lạ rộng mười mấy mét vuông, diện tích không lớn nhưng bài trí cực kỳ xa xỉ.
Có những thứ như giường đệm của thời đại cũ, đèn trần hao điện và máy tính mà chỉ nhân viên nghiên cứu gen mới nỡ bỏ tiền mua.
Hơn nữa, căn phòng còn sạch sẽ có phần thái quá, không chỉ không có vết máu và mùi hôi lạ mà ngay đến cả bụi bặm cũng hầu như không có mấy!
Có chuyện gì thế này? Không phải anh đã bị người thức tỉnh giết chết rồi sao?
Ký ức của Lâm Siêu vẫn còn dừng lại ở giây phút cuối cùng của cuộc đời kiếp trước…
****
Lâm Siêu là người sống ở tận thế, đến từ 167 năm sau kỷ Bóng Tối, cha mẹ mất sớm, anh bị hoàn cảnh bắt buộc học cách tự đi săn từ năm sáu tuổi.
Hằng ngày, anh chém giết bọn chuột non mới sinh có bàn chân thối rữa sau đó cố nhét đầy bụng bằng những thi thể chỉ hơi thối rữa một chút của bọn chúng, sống co ro trong xó xỉnh tối tăm của vùng dân quần cư ở chốn hoang dã.
Trẻ mồ côi rất khó sống sót ở chốn hoang dã.
Trong số những đứa trẻ mồ côi tầm tuổi anh, có đứa chết đói trong xó xỉnh tối tăm, có đứa bị xác thối xơi tái trong lúc đi tìm kiếm thức ăn ở bên ngoài, có đứa lại bị dân man rợ ở vùng hoang dã bắt được, chế biến thành thức ăn…
Lâm Siêu sống cẩn thận dè dặt qua được giai đoạn lớn lên và phát triển.
Một ngày nọ năm mười sáu tuổi, nhờ nữ thần may mắn ban phước, anh tình cờ bắt được một con xác thối đặc biệt, sau đó sử dụng năng lượng trong cơ thể nó trở thành người tiến hóa!
Trong ba năm ngắn ngủi, anh tiến hóa từ người tiến hóa cấp F thấp nhất lên cấp A! Một lần nọ, anh lần theo dấu vết tìm được một con xác thối đặc biệt cấp A rất hiếm, khi chuẩn bị giết nó thì bị một người thức tỉnh khác cướp mất.
Gần như không có gì gay cấn, anh thậm chí còn chẳng kịp chạy trốn đã bị một móng vuốt xé nát ngay tức thì!
Hưởng dương mười chín tuổi.
****
“Người thức tỉnh quá mạnh...” Lâm Siêu hoàn hồn, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không ngờ với sức mạnh của anh vậy mà vẫn không hề có năng lực phản kháng lại.
Ù!
Bỗng nhiên trong đầu anh đột ngột tuôn ra vô số ký ức vụn vặt xa lạ va chạm dữ dội với ký ức của bản thân anh, đầu anh như muốn nổ, đau túa mồ hôi lạnh.
“Đây là ai? Cũng tên là Lâm Siêu sao? Mười chín tuổi, sinh viên năm nhất, sống ở năm 2017...” Lâm Siêu có phần mù mờ, anh cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể, nó hoàn toàn ăn khớp với những ký ức vụn vặt, đây… không phải là cơ thể người tiến hóa cấp A của anh mà là cơ thể của sinh viên năm nhất Lâm Siêu!
Cùng một cái tên, cùng một độ tuổi.
Một người là sinh viên ngoan ngoãn học hành tiến tới, một người là người tiến hóa cấp A sinh tồn ở tận thế mười chín năm!
“Mình không chết mà là chiếm giữ cơ thể của người này…” Lâm Siêu cảm thấy rất thần kỳ, không ngờ bản thân lại tới thời đại trước kỷ nguyên Bóng Tối.
Ở đây không có người đột biến, không có xác thối, không có quái vật.
Nghe nói động vật hung dữ nhất trên đất liền là sư tử và hổ chưa đột biến, yếu khủng khiếp, chỉ cần một khẩu súng là đã giết được chúng, con người là chúa tể duy nhất trên Trái Đất!
Ở thời đại này, mọi người có thể ăn ba bữa no nê mỗi ngày, đến tối có thể bật đèn chiếu sáng, có thể tắm rửa thoải mái… Tất cả mọi thứ đều là điều mong ước không dám mơ tới ở sau kỷ nguyên Bóng Tối!
Khoan đã!
Hôm nay là ngày 21 tháng 12?
Lâm Siêu bỗng bừng tỉnh, thoát khỏi những cảm xúc tươi đẹp, nếu nhớ không nhầm thì tai họa bùng nổ vào đúng tối ngày hôm nay sau khi mặt trời lặn, thế giới lâm vào kỷ nguyên Bóng Tối hỗn loạn dài đằng đẵng…
Khởi nguồn của cơn tai họa này bắt đầu từ sự bùng nổ của một loại vi rút có khả năng lây lan trong không khí, tốc độ truyền nhiễm nhanh gấp hơn ba mươi sáu lần tốc độ âm thanh, chỉ trong một thời gian ngắn, vi rút đã càn quét toàn bộ thế giới.
Một phần mười dân số thế giới bị lây nhiễm biến thành xác thối điên cuồng cắn mọi người, bất kỳ ai bị chúng cắn hay chạm vào đều sẽ bị nhiễm loại vi rút này biến thành xác thối đáng sợ không có lý trí!
Hiện giờ còn cách tai họa này nửa ngày!
Lâm Siêu hoàn toàn không lúng túng, trái lại còn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh từng nghe một vài cụ già có nhiều hiểu biết kể rằng, xác thối và quái vật ở thời kỳ đầu tận thế không hề đáng sợ, chỉ khỏe và nhanh gấp 2-3 lần người bình thường.
Với trình độ thương pháp cấp A3 của bản thân, cộng thêm kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm, chỉ cần anh cẩn thận một chút thì hoàn toàn có thể đối phó được.
“Ông trời cho mình cơ hội được có một cuộc đời mới, mình nhất định sẽ nắm chắc nó!”
Lâm Siêu nhủ thầm trong lòng, suy tính xem tiếp theo nên chuẩn bị gì.
Sau khi tai họa bùng phát, thứ quan trọng nhất chính là lương thực!
Lúc gặp nạn đói thì một gói mì ăn liền cũng có thể mua được một mạng sống!
Lâm Siêu biết rõ mùi vị của đói khát, khi đói đến một mức độ nhất định thì con người có thể làm ra bất cứ chuyện điên rồ nào!
Ngoài lương thực ra còn cần phải chuẩn bị vũ khí!
“Tiếc là ở đây quản lý súng đạn rất chặt chẽ, không giống như ở Mỹ có thể tìm được cửa hàng súng lục ở một số con đường sầm uất, đương nhiên là cũng phải có giấy phép mới mua được súng.
Hiện tại không thể mơ tới súng lục, nếu có thể mua được một cây trường thương hay một cây búa, con dao gì đó cũng được.”
Lâm Siêu luyện thương từ nhỏ, không phải súng lục*, mà là vũ khí lạnh trường thương dài chín thước chín tấc! Đạn súng lục ở tương lai cực kỳ đắt đỏ.
Trước khi tiến hóa, ngay cả chuyện ấm no anh cũng còn không đảm bảo được, nói gì tới việc mua đạn.
Vậy nên anh chỉ có thể lựa chọn luyện tập vũ khí lạnh giá rẻ!
*do “thương” và “súng” đồng âm trong tiếng Trung
Trong số rất nhiều loại vũ khí lạnh, anh thích nhất là trường thương!
Nếu có thể mua được một cây trường thương thì năng lực sinh tồn của anh sẽ tăng lên rất nhiều!
Lâm Siêu lập tức mặc áo đi ra ngoài.
Ví tiền trong túi của anh có thẻ ngân hàng và vài trăm tiền mặt, tổng cộng vài chục nghìn, tiêu hết tất cả chỗ này có thể mua được kha khá lương thực.
Trước tiên là mua nước!
Sau khi thảm họa bùng phát, chưa kể đến chuyện hệ thống cung cấp nước của nhà máy nước bị hỏng, cho dù nhà máy nước không hỏng thì nước máy cũng không uống được, ai biết trong đập chứa nước có ngâm bao nhiêu cái xác thối chứ.
Anh tới công ty nước lọc mua hai mươi bình, sau đó ghi địa chỉ nhận hàng, người nhận hàng là chị gái của anh.
Cha mẹ của Lâm Siêu này là những nhà khoa học tài năng.
Họ đã cùng qua đời trong một tai nạn khi thí nghiệm bị thất bại, để lại anh khi đó hai tuổi và chị gái tám tuổi.
Do chịu ảnh hưởng của tai nạn thí nghiệm đó, cơ thể của chị gái đã dừng phát triển ở độ tuổi lên tám, mãi mãi duy trì ngoại hình một đứa trẻ tám tuổi.
Anh được chị gái nuôi nấng nên người, từ ăn cơm, giặt giũ đến dạy dỗ, tất cả đều do chị gái ôm đồm hết.
May là cha mẹ anh để lại kha khá tài sản nên cuộc sống của hai chị em mới không đến nỗi quá túng thiếu.
“Tôi chiếm giữ cơ thể của cậu nên mới được tái sinh, tôi sẽ thay cậu bảo vệ chị gái cậu…” Lâm Siêu nói thầm trong lòng.
Mua nước xong, tiếp đến là mua gạo và các loại rau củ quả, thực phẩm chế biến sẵn có thể bảo quản trong thời gian dài, cuối cùng còn mua một lượng lớn những loại đồ ăn vừa no bụng vừa giàu calo như bánh kẹo, mì ăn liền, sô cô la.
Lâm Siêu tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng mua đủ tất cả.
Tiếp theo là mua vũ khí.
Anh đi dạo hết quá nửa thành phố nhưng cuối cùng vẫn không mua được trường thương hay mã tấu, cuối cùng đành phải dùng tạm một cây côn sắt.
Ngoài ra anh còn mua một ít phi đao dùng để phóng bia.
Ngoài trường thương ra, vũ khí anh am hiểu nhất là phi đao.
Lúc còn bé, anh thường nện xác thối bằng tảng đá; sau khi trở thành người tiến hóa, anh chế tạo một bộ phi đao chuyên biệt, luyện kỹ năng sử dụng phi đao lên đến cấp A1!
Cuối cùng, anh mua một chiếc ống nhòm và hai tấm bản đồ, một tấm là bản đồ thành phố, một tấm là bản đồ toàn quốc.
Thứ này quan trọng không kém gì súng đạn.
Trong thế giới tận thế, mạng điện tử viễn thông bị tê liệt, rất cần phải nắm thật chắc hoàn cảnh địa lý.
****
Trước cửa phòng số 1 tầng 16 tòa 9 tiểu khu Tân Giang.
*Theo tình tiết ở dưới thì đây là tầng 18 mới đúng
Mấy bình nước lọc chồng chất ở ngoài cửa, một cô bé mặc váy đen liền thân đang ngồi trên bình nước, trông cô bé chỉ khoảng bảy tám tuổi, mái tóc màu nâu cà phê cột đuôi ngựa, kính gọng nhựa màu đen, gương mặt trắng trẻo phồng má thở phì phò, cơ thể nhỏ bé giống như thể một thùng thuốc nổ sắp bị châm ngòi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Lâm Siêu đã nhìn thấy cô bé, đúng là chị của anh, Lâm Thi Vũ!
“Em điên rồi à?” Rõ ràng Lâm Thi Vũ đã chờ đến cạn kiệt kiên nhẫn, vừa thấy mặt anh lập tức phóng tới như bay, giọng trẻ con non nớt hừng hực lửa giận: “Em mua nhiều nước với gạo vậy làm gì? Em gặp phải nạn đói đấy à? Chỗ chị bị chất đầy hết lên rồi!”
“Chị!” Lâm Siêu sờ mũi, gọi một tiếng nghe hơi thiếu tự nhiên.
Kể từ lúc có ký ức đến nay, anh chưa từng nói chuyện với ai bằng giọng điệu ôn hòa thế này.
“Chị cái gì mà chị, em còn dám gắt lên nữa à?” Lâm Thi Vũ hất mặt lên, ngửa mặt lườm anh đầy bực dọc.
Lâm Siêu thầm cười gượng, thế này mà còn là gắt? Anh ho nhẹ, điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Chị à, vào trong nhà trước đã rồi nói sau.”
“Hừ!” Lâm Thi Vũ nghe thấy giọng điệu mềm mỏng này, sắc mặt mới khá hơn một chút.
...
Lúc chiều tà, trước bàn cơm.
Lâm Thi Vũ liếc mắt nhìn căn phòng chất đầy gạo và nước lọc, gân xanh trên trán giần giật, chị nhìn Lâm Siêu chằm chằm: “Em có thể giải thích một chút được không?”
Lâm Siêu nhìn thẳng trước mặt đáp: “Được thôi, có điều… chị để dao xuống trước đã được chứ?”
Lâm Thi Vũ hừ một tiếng, bỏ con dao phay đang cầm trên tay xuống, nghiến chặt bộ răng khểnh nói: “Nếu em không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, chị sẽ khóa thẻ ngân hàng của em!”
Lâm Siêu nghĩ thầm dù sao cũng đã tiêu hết sạch tiền rồi, khóa thì khóa thôi.
Anh nhìn đồng hồ, hiện tại mặt trời đã lặn, có lẽ chẳng bao lâu nữa tai họa sẽ bùng nổ, có nói ra cũng chẳng sao.
Anh nghiêm túc nhìn Lâm Thi Vũ, đáp: “Nếu em nói với chị là tận thế sắp sửa bắt đầu rồi thì chị có tin không?”
Lâm Thi Vũ nhìn chằm chằm anh ba giây, sau đó nhấc điện thoại ấn ba con số: “Alo, 120 phải không, em trai tôi bị bệnh khá nặng…”
Lâm Siêu vội vàng cướp điện thoại, bấm kết thúc cuộc gọi, bất đắc dĩ nói: “Đợi mấy tiếng đồng hồ nữa là chị sẽ biết điều em nói là thật.”.