Đổng Nguyên nhìn nhóm Lâm Siêu từ đầu tới chân, dựa vào vẻ ngoài sạch sẽ của họ thì quả thực họ không giống người thường, anh ta dừng lại nhìn Phạm Hương Ngữ lâu hơn một chút, cô gái này đeo voan đen che khuất nửa mặt, không nhìn thấy rõ nhan sắc nhưng nhìn phần cằm trắng mịn như mỡ đông và cổ tay trắng ngần lộ ra ngoài cộng thêm phong thái quý tộc trang nhã thời trung cổ kia thì anh ta gần như có thể rút ra kết luận đây là một mỹ nhân tuyệt đẹp.
Mặc dù Hắc Nguyệt ở bên cạnh cũng cực kỳ xinh đẹp nhưng đường nét khuôn mặt của cô ta quá cứng cỏi, có vẻ là kiểu phụ nữ có nội tâm hiếu thắng, khác xa phong thái nhã nhặn yếu đuối của Phạm Hương Ngữ.
Đổng Nguyên gần như không hề có chút sức kháng cự nào với những người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối, nhịp tim của anh ta đập nhanh hơn, trong lòng anh ta nảy sinh ham muốn chiếm hữu và che chở mãnh liệt.
Có điều, cho dù rung đọng, anh ta vẫn có thể miễn cưỡng kìm nén.
Trong khi đó, khi nhìn thấy hai cô gái, tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn.
Kể từ khi tai họa xảy ra, hầu hết phụ nữ bọn họ nhìn thấy đều bẩn thỉu, cực kỳ nhếch nhác, trừ phi là do nhu cầu sinh lý, còn không rất khó kích thích dục vọng của bọn họ.
Phụ nữ không trang điểm khác phụ nữ có trang điểm một trời một vực.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy người đẹp chỉn chu từ đầu tới chân.
Chục cô gái trẻ vừa đi ra kia đứng đằng trước Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ chẳng khác gì bầy vịt con xấu xí khiến người ta chẳng thể nảy sinh chút ham muốn nào, thậm chí chẳng buồn nhìn lâu hơn một chút.
Đổng Nguyên hít một hơi thật sâu, hơi ưỡn thẳng sống lưng lên, nói đầy cứng rắn: “Họ đều là người tiến hóa, bọn mày chọn người khác đi, chọn xong thì mau mau biến đi.”
Mắt gã trung niên dính chặt lấy người Phạm Hương Ngữ và Hắc Nguyệt, hắn ta nghe Đổng Nguyên nói vậy thì giận tím mặt, đáp: “Sủa cái đếch, ông mày lấy hai đứa này, chốt vậy đi!”
Sắc mặt Đổng Nguyên khá khó coi, anh ta tức giận nói: “Mày đừng hung hăng ngang ngược quá đáng, họ đều là người tiến hóa, cho dù lấy thì cũng chỉ được lấy một đứa thôi!”
Gã trung niên nhíu nhẹ mày, trong lòng thoáng do dự, mặc dù hắn ta coi thường bọn Đổng Nguyên nhưng cũng không muốn ép đối phương quá, nếu không, bọn họ mà liều mạng đánh một trận thì chắc chắn đám người hắn ta dẫn tới sẽ phải tổn thất mất quá nửa, trở về sẽ bị đại ca phạt nặng.
Dù sao cũng chẳng phải dễ gì mà được làm tay sai, nhiều người đang mong ngóng hắn ta bị đại ca đá đi.
“Được, một đứa thì một đứa!” Gã trung niên cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng cắn răng đồng ý.
Đổng Nguyên thở phào trong lòng.
Anh ta biết với tính háo sắc của gã đàn ông trung niên này, hắn ta đã nhìn thấy người đẹp thì không bắt được một người mang đi, chắc chắn sẽ không chịu thôi, cho nên anh ta đành phải nhượng bộ.
“Vậy lấy đứa này đi.” Đổng Nguyên chỉ về phía Hắc Nguyệt, anh ta đã chấm Phạm Hương Ngữ rồi, nhất định sẽ không để gã trung niên này mang cô ta đi.
Gã trung niên không phản đối, hắn ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Sau bảy ngày nữa, tao sẽ tới mang nốt đứa kia đi, mày chăm nó cho đàng hoàng, nếu không...!Hừ!”
Tưởng Nguyệt thấy bọn họ đã thương lượng xong, không khỏi nôn nóng nói: “Thủ lĩnh Đổng, không được đâu, họ đều là người tiến hóa, dùng họ để trao đổi thì lỗ quá, chúng ta có thể thay bằng ba người bình thường, người tiến hóa rất quý giá!”
Đổng Nguyên nhìn cô ta một cái, khẽ thở dài: “Chịu thôi, họ thực sự quá đẹp, tên háo sắc kia chắc chắn không chịu đâu.”
Tưởng Nguyệt cắn môi dưới, nhìn về phía Hắc Nguyệt và Lâm Siêu bằng vẻ mặt phức tạp, nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ lại thành ra thế này, nếu biết trước hôm nay bọn chúng tới thì tôi đã đợi ngày mai mới dẫn mọi người về điểm tập trung, xin lỗi...”
Lâm Siêu dường như không nghe thấy cô ta nói gì, anh vẫn đi về phía gã trung niên kia.
Hắc Nguyệt giận dữ ra mặt, cô ta không ngờ những người này lại vô liêm sỉ tới như vậy, coi phụ nữ như một thứ “hàng hóa” để giao dịch.
Nếu không phải Lâm Siêu còn chưa nói gì thì cô ta đã rút đao ra chém Đổng Nguyên rồi chém tiếp gã trung niên kia, còn có chém chết được hay không thì đó là chuyện khác.
Phạm Hương Ngữ xoay đầu nhìn Đổng Nguyên, nhếch môi đầy xem thường, dịu dàng nói: “Anh thích tôi à, không ngờ anh lại che chở cho tôi như vậy, tôi phải cảm ơn anh thế nào đây?”
Đổng Nguyên nghe thấy giọng nói êm tai dễ nghe của Phạm Hương Ngữ, trái tim anh ta tan chảy, đỏ mặt đáp: “Không có gì, đây là chuyện tôi phải làm thôi, chỉ tiếc là bạn của cô sẽ bị bọn họ bắt mang đi.”
“Tôi rất cảm ơn anh.” Phạm Hương Ngữ tới gần, hơi thở như hương lan, cô ta đưa tay vuốt mặt anh ta, nói: “Chúc anh may mắn nhé…”
Nói xong, cô ta bật cười khúc khích như tiếng chuông bạc, thu tay lại, kéo mép váy đi xuống bậc thềm, theo sát sau lưng Lâm Siêu, quay đầu lại thè lưỡi làm mặt quỷ nghịch ngợm với Đổng Nguyên.
Đổng Nguyên cảm thấy cơ thể trở nên khô nóng, anh ta ngẩn ngơ nhìn Phạm Hương Ngữ, bỗng thấy mặt nóng bừng như lần đầu tiên tỏ tình với mối tình đầu, không chỉ mặt trở nên nóng hổi mà cả cơ thể cũng đều nóng lên, máu trong người sục sôi, tim loạn nhịp.
“Chẳng lẽ mình thực sự thích cô ta?” Đổng Nguyên có phần choáng váng, anh ta chưa từng tin vào tình yêu sét đánh nhưng cảm giác rung động này…
“Thủ lĩnh, anh bị làm sao thế kia…” Bỗng nhiên Tưởng Nguyệt giật mình la lên.
Đổng Nguyên sửng sốt nhìn cô ta: “Làm sao?”
Tưởng Nguyệt chỉ vào mặt mình, hoảng hốt la lên: “Mặt, mặt anh kìa!”
“Mặt tôi?” Đổng Nguyên bất giác đưa tay lên sờ, lập tức cảm thấy da mình nóng hầm hập, hơi dinh dính như thể đổ rất nhiều mồ hôi, anh ta thử dùng ngón tay quệt mấy cái rồi cúi xuống xem thử, đồng tử lập tức thu nhỏ lại, mặt biến sắc.
Không biết từ lúc nào bàn tay của anh ta đã biến thành màu tím nhạt như thể mạch máu bị siết chặt, máu không thể chảy tới.
“Chuyện này, chuyện này...” Anh ta rợn tóc gáy, nổi gai ốc toàn thân, trong lòng ngập tràn hoảng sợ.
Phạm Hương Ngữ đi xuống bậc thềm, giẫm lên lớp tuyết đọng, khóe môi cong cong mỉm cười.
Gã trung niên thấy nhóm Lâm Siêu tới gần, lập tức tỏ vẻ khó hiểu và bực bội, nói: “Thằng kia, mày là ai thế, bọn tao chỉ cần phụ nữ thôi, đàn ông thì cút đi!”
Lâm Siêu bình tĩnh nói: “Dẫn tôi tới điểm tập trung của các người.”
“Đệt, ông mày bảo là đàn ông thì cút đi, bọn tao không cần rác rưởi, hiểu không?” Gã trung niên cảm thấy nói chuyện với Lâm Siêu thì quá mất đẳng cấp nên ngẩng đầu lên nói với Đổng Nguyên: “Thằng ranh họ Đổng kia, bảo thằng này cút đi cho tao, nếu không tao động thủ đó...!Ôi? Thằng, thằng ranh?”
Hắn ta trố mắt ra nhìn, kinh ngạc nhìn Đổng Nguyên, lúc này, toàn thân Đổng Nguyên đã biến thành màu tím nhạt, sắc mặt tím như gan lợn, cực kỳ lạ lùng.
“Mày sao vậy…” Hắn ta mới vừa bất giác mở miệng thì bỗng nhiên cảm thấy những lời còn lại nghẹt lại trong cuống họng, cuống họng hắn ta bị một bàn tay rất khỏe bóp nghẹt!
Hai chân của hắn ta rời khỏi mặt đất, cổ bị bàn tay bóp kêu rắc một tiếng khe khẽ, xương sụn trong cổ họng ma sát với nhau, ống thở dần bị siết chặt lại, gần như nghẹt hẳn.
Gã trung niên vất vả cúi đầu xuống, dời mắt từ Đổng Nguyên sang nhìn chủ của bàn tay này thì hóa ra chính là người thanh niên mà hắn ta vừa mới quát nạt, hắn ta hoảng sợ ra mặt, người thanh niên này không phải là người bình thường sao, sao lại mạnh như vậy được, người tiến hóa này ở đâu ra vậy, chẳng lẽ là quân át chủ bài do Đổng Nguyên bí mật bồi dưỡng?
“Hiểu rồi.” Lâm Siêu hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta bằng ánh mắt không hề có chút tình cảm nào: “Có vẻ như ông không hề có ý định dẫn đường, nếu vậy thì… Ông đi chết đi.”
“Không, không...” Gã trung niên liều mình giãy giụa, muốn trở tay rút cây mã tấu ở sau lưng nhưng tay Lâm Siêu bóp vừa đủ chặt, hắn ta đau suýt ngất, thần kinh toàn thân dường như bị bóp nghẹt, thậm chí khó lòng động đậy dù chỉ là một ngón tay, hoàn toàn không còn sức để trở tay cầm đao, hắn ta cố hết sức há to miệng, gắng gượng nói thành tiếng, những mong đám thuộc hạ đứng đằng sau có thể tấn công ngay lập tức.
Rắc!
Lâm Siêu gần như vừa dứt lời đã lập tức siết chặt bàn tay, xương cổ bên trong da thịt bị bẻ gãy, máu tươi bắn ra ngoài.
Lúc máu sắp bắn vào người Lâm Siêu, một tia sáng khúc xạ ngăn lại, không cho chúng dính vào người anh, anh không muốn máu dính vào người, dù sao thì chuyện phải thường xuyên tìm quần áo để thay rất phiền phức.
Vù!
Ngay giây phút Lâm Siêu bẻ gãy cổ hắn ta, một luồng gió lạnh chém vụt tới, đôi mắt đỏ như máu của thiếu niên đứng bên cạnh gã trung niên nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, mặt mũi ngập tràn sự tức giận và hung dữ.
Lâm Siêu vung tay quẳng gã trung niên đi, lập tức nghiêng người nhẹ nhàng né tránh nhát chém của đối phương.
Dựa vào tốc độ chém thì chắc hẳn đối phương có thể chất gấp 20 lần.
“Tao phải giết mày, aaa!!” Trông nét mặt của thiếu niên này đầy điên cuồng, gã trung niên kia là cha cậu ta, cha cậu ta cứ thế chết ngay trước mặt, cú sốc nặng nề này thực sự khó lòng chấp nhận nổi với cậu ta, máu trong người dồn hết lên đầu, cậu ta chỉ hận không thể dùng ánh mắt biến Lâm Siêu thành tro tàn!
....