Mạt Thế Tái Khởi Động


Lâm Siêu hoàn toàn không hề bối rối, nếu như con chó hoàng kim này đang ở trạng thái khỏe mạnh nhất thì anh còn hơi kiêng dè một chút, thế nhưng hiện tại nó đã bị trọng thương, sức mạnh và tốc độ phản ứng của cơ thể khó tránh chậm hơn một chút, cộng thêm miệng vết thương của nó quá lớn, đây chính là nhược điểm của nó, anh chỉ cần đánh vào chỗ vết thương của nó là có thể dễ dàng đuổi nó đi.

Đương nhiên, bản thân anh cũng sẽ khó tránh được việc bị thương, dù sao thể chất của con chó hoàng kim này cũng gấp năm lần người bình thường!
Trước thời điểm hiện tại, Lâm Siêu sẽ đề phòng bất kỳ nguy cơ nào làm bản thân bị thương, gần như không hề thử làm bất kỳ hành động gì mạo hiểm, bởi vì một khi bị thương, nó đồng nghĩa với việc anh bị lây nhiễm!
Tuy nhiên, hiện tại trong tay anh đã có nguồn năng lượng đa tiến hóa, dù có bị nhiễm vi rút, anh cũng có thể dùng nguồn năng lượng tiến hóa để trở thành người tiến hóa trước khi bị biến thành xác thối! Sau khi trở thành người tiến hóa, cơ thể sẽ lột xác hình thành kháng thể mới có thể miễn dịch toàn bộ vi rút, trừ phi não anh bị lây nhiễm cực kỳ nghiêm trọng thì mới có nguy cơ bị biến thành xác thối, những vết thương khác thì đều không có gì đáng ngại!
Hiện tại, Lâm Siêu hoàn toàn không sợ bị thương, cho dù gặp phải xác thối đặc biệt anh cũng dám đánh!
Con chó hoàng kim nhìn chằm chằm thi thể của con chủng nguy hiểm nằm bên chân Lâm Siêu, ánh mắt nó đầy vẻ khát máu hung hãn, gầm gừ khe khẽ, nhanh chóng lao tới tấn công.

Lâm Siêu cầm côn sắt, lấy tĩnh thắng động, ngay khoảnh khắc con chó hoàng kim nhảy tới, nhìn thấy sơ hở lộ ra ở phần bụng của nó, cây côn sắt đang cầm trên tay lập tức nện vào đó!
Ngay khi bị côn sắt đập trúng, thân thể của con chó hoàng kim cưỡng chế lắc mình một cái giữa không trung, thay đổi phương hướng một chút, vung móng vuốt tấn công vai Lâm Siêu, nếu Lâm Siêu khăng khăng nện gậy vào bụng nó thì anh sẽ bị trúng cú vồ này!
Dùng thương tích đáp trả lại thương tích!
Lâm Siêu hơi ngạc nhiên, không ngờ sau khi đánh nhau với con chủng nguy hiểm, con chó này đã khôn ra, không tiếp tục đần đồn dùng sức toàn thân bổ nhào tới nữa, mà vẫn giữ lại một phần sức lực để thay đổi tư thế!
Có điều!
Định chơi kỹ xảo với anh à?
Thấy móng vuốt sắp vồ trúng vai, người Lâm Siêu bỗng dịch sang một bên, vừa tránh móng vuốt của nó vừa hất cây côn sắt lên, đập về phía mấy vết thương của nó ở phần hông.

Toàn bộ động tác đều rất trôi chảy, cứ như thể anh đã dự đoán sẵn ngay từ đầu.

Ầm!

Côn sắt nện mạnh vào vết thương!
Ẳng!
Con chó hoàng kim đau đớn la lên một tiếng, rơi xuống đất lùi lại mấy bước, vết máu ở ngang hông chưa lành hẳn, sau khi bị trúng côn, vết thương lập tức bắn ra một ít máu tươi, cơn đau dữ dội làm nó suýt không đứng vững.

Mặc dù Lâm Siêu né tránh kịp thời nhưng tốc độ cơ thể quá chậm, cuối cùng vẫn bị móng vuốt của con chó hoàng kim cào trúng bả vai.

Chỉ quệt nhẹ một cái, cẳng trước của con chó đã xé rách áo, để lại mấy vết máu rất sâu trên vai anh.

Nếu như cú vồ vừa rồi hoàn toàn trúng đích thì có lẽ nguyên cả cánh tay của anh đã bị giật văng ra!
Mức độ vết thương hiện tại hoàn toàn không ngoài dự tính, Lâm Siêu cũng không hề để ý, anh nắm chặt côn sắt, áp sát từng bước về phía con chó hoàng kim!
Dường như con chó hoàng kim sợ hãi khí thế của Lâm Siêu, cộng thêm vừa rồi không đánh thắng được còn bị nhát côn lắt léo nện cho một phát rõ đau, nó bắt đầu hơi sợ, lùi lại hai bước theo bản năng, gầm khẽ như thể đe dọa Lâm Siêu không được tới gần.

Lâm Siêu mặc kệ, vẫn tiếp tục áp sát từng bước.

Con chó hoàng kim lập tức bị chọc giận, nhe răng trợn mắt hơi hơi lao tới trước, Lâm Siêu lập tức vung côn lên dọa đánh, không ngờ con chó hoàng kim vừa nhìn thấy cây côn sắt, lập tức run bắn người một cái, cúi đầu xuống kêu ư ử, quay người nhanh chân bỏ chạy.

Lần thứ hai bỏ chạy thục mạng.

Lâm Siêu có phần cạn lời, không ngờ con chó hoàng kim này lại nhát gan như vậy, mới đánh một gậy đã sợ.


Thấy con chó hoàng kim đã bỏ đi, Lâm Siêu có muốn đuổi theo cũng không kịp, anh quay lại thiêu hủy hoàn toàn thi thể của con chủng nguy hiểm, tránh bị sinh vật biến dị ăn.

Trong thi thể này có chứa một lượng lớn vi rút, là chất xúc tác mạnh mẽ với sinh vật biến dị, có thể giúp chúng tiến hóa nhanh chóng!
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Siêu ngạc nhiên là, khi đang thiêu hủy dở thi thể, bỗng một vật đen sì rơi từ trong ngực con chủng nguy hiểm ra.

Vật màu đen này có hình dáng vuông vức, hóa ra là… một chiếc hộp nhỏ màu đen?
Lâm Siêu tưởng mình hoa mắt, nhìn kỹ lại thì đúng là một chiếc hộp kim loại màu đen, chỉ to khoảng bằng nắm đấm của trẻ con, mặt ngoài có điêu khắc những đường uốn lượn ngoằn ngoèo kỳ lạ màu vàng kim.

Thế này là thế nào?
Lâm Siêu nhặt chiếc hộp nho nhỏ màu đen lên, nó mát lạnh, không hề phỏng tay một chút nào, cứ như thể mới lấy ra từ hầm băng.

Lâm Siêu xem thử, thấy có phần kỳ lạ, có điều nơi này không phải chỗ để đứng nghiên cứu, anh nhét chiếc hộp nhỏ màu đen vào trong túi, lập tức trở lại trong tiểu khu.

Lâm Siêu lách một mạch qua mấy con xác thối, nhanh chóng trở về tòa nhà đã được dọn dẹp, đi thang máy trở về tầng 18.

Sau khi an toàn trở về, Lâm Siêu lập tức về phòng, cởi hết quần áo, bao cổ tay bằng tạp chí và tất cả các thứ, sau đó lấy một con dao găm gọt mặt ngoài của tinh thể nguồn năng lượng đa tiến hóa.

Chỉ chốc lát sau, lớp phòng hộ bên ngoài tinh thể đã bị dao găm gọt rách một khe nhỏ!

Lâm Siêu lập tức giơ nó lên, ngửa cổ lên, mở miệng ra.

Nguồn năng lượng sinh mệnh bên trong tinh thể cực kỳ đậm đặc, giống như nước mũi, chảy hết ra từ khe hở vào miệng Lâm Siêu.

Nuốt xuống dạ dày.

Vừa mới nuốt nguồn năng lượng sinh mệnh mát lạnh vào bụng, Lâm Siêu lập tức cảm thấy một hơi nóng lan từ bụng ra khắp toàn thân, ngay sau đó, hơi nóng nóng dần lên, cuối cùng nóng cháy như một ngọn lửa rừng rực cháy, muốn thiêu đốt cả người anh thành tro!
Cảm giác bỏng cháy không cách nào tưởng tượng nổi khiến Lâm Siêu cảm giác như mình đang ở trong biển lửa!
Người bình thường bị lửa đốt một cái đã đau rụt tay về, vậy mà Lâm Siêu lúc này lại cảm thấy cả người mình đang bị đốt cháy, còn là cháy từ trong ra ngoài!
Anh nghi ngờ có khi ngay giây tiếp theo bản thân anh sẽ tự bốc cháy.

Ý chí kiên cường khiến anh không cách nào hôn mê, hơn nữa còn cảm nhận được rất rõ nhiệt lượng chảy khắp toàn thân, tựa như có rất đông những con côn trùng nhỏ đang di chuyển, ngừa một cách kỳ lạ!
Nóng! Đau! Ngứa!
Lâm Siêu cảm giác mình sắp điên, trước đây, lúc anh tiến hóa lần đầu tiên còn lâu mới đau đớn như thế này, bởi vì lúc đó anh chỉ lấy được nguồn năng lượng sinh mệnh đặc biệt, độ cải tạo tác động lên thân thể còn lâu mới khoa trương như hiện tại.

Anh từ từ nhắm hai mắt, cắn răng, không rên một tiếng.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút dài dằng dặc như thể mấy trăm năm.

Không biết bao lâu sau, Lâm Siêu cảm thấy nhiệt lượng trong người dần biến mất, anh không biết là cơ thể mình đã thích ứng hay là do hệ thần kinh đã tê liệt, lúc mở mắt ra, anh lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên khác biệt, giống như được gột rửa sau mưa vậy, cực kỳ rõ ràng, cảm giác quen thuộc giống ở kiếp trước lại một lần nữa trở về trên thân thể, thị giác sau tiến hóa kiểu này rất quen thuộc thân thiết với anh.

Phóng tầm mắt nhìn.


Có thể thấy rõ ràng tình hình ở con đường cái bên ngoài tiểu khu, cho dù không dùng ống nhòm cũng vẫn có thể thấy cực kỳ chi tiết, từng lỗ chân lông nhỏ bé và thịt thối của bọn xác thối lang thang này đều như gần ngay trước mắt, kể cả những mao mạch máu trong phần thịt phân hủy đều thấy rõ ràng!
Thị giác vượt mức bình thường!
Lâm Siêu áng chừng, thị lực của bản thân ít nhất gấp khoảng năm lần người bình thường!
Thị lực gấp năm lần là một ngưỡng cửa!
Khi thị lực đạt tới gấp năm lần, thị giác của con người sẽ có khả năng bắt giữ được biến động, hay chính là “thị giác động”!
Trong chiến đấu, thị giác động có thể nắm bắt rõ ràng từng động tác của đối thủ!
Chỉ khi nhìn thấy rõ động tác thì mới có thể tránh né, nếu như còn chiến đấu với con chó hoàng kim kia một lần nữa, Lâm Siêu có thể khiến nó không thể chạm tới dù chỉ là góc áo của mình, đây chính là chỗ đáng sợ của thị giác động!
Ngoài tiến hóa về thị giác ra, những giác quan khác của Lâm Siêu cũng tiến hóa gấp khoảng năm lần người bình thường, tai của anh có thể nghe thấy tiếng gió rất khẽ ngoài cửa sổ và tiếng bước chân ma sát với mặt đất còn bọn xác thối lang thang trong tiểu khu.

Khứu giác của anh có thể ngửi thấy rõ mùi mồ hôi của Lâm Thi Vũ ở phòng bên cạnh, mùi của nhà hàng xóm và của mấy căn phòng dưới tầng.

Khứu giác nhạy bén không chỉ có thể ngửi được những mùi rất nhạt mà còn có thể dựa vào phương hướng thứ mùi này bay tới, xác định vị trí của bản thể phát ra mùi ở đâu.

Lúc này, Lâm Siêu dựa vào khứu giác có thể xác định được vị trí của xác thối ở nhà hàng xóm và mấy nhà tầng dưới, đồng thời còn xác định được bài trí của tủ lạnh và phòng bếp trong nhà những người này, kể cả giường chiếu kê ở đâu, dưới mặt đất có quần áo vương vãi ở đâu đều có thể xác định được bằng khứu giác.

Khứu giác giống như một con mắt vô hình, có thể trông thấy nơi bản thân không nhìn thấy được.

Chuyện này không hề khoa trương chút nào, cho dù là người bình thường thì cũng có thể dùng khứu giác để xác định được vị trí của một vài thứ, vì dụ như để một quả chuối ở phía bên tay trái, dù bịt mắt lại thì cũng vẫn có thể đoán được quả chuối nằm ở đâu, khứu giác của Lâm Siêu còn gấp năm lần con người, chẳng những phạm vi đánh hơi rộng hơn mà khả năng phân biệt cũng mạnh lên mấy cấp!
Có điều, đây đều là thể chất cơ bản, xét đơn thuần về thể chất thì chỉ ngang ngửa với một con xác thối đặc biệt, nhưng trí thông minh của xác thối đặc biệt rất thấp, trong tình huống thể chất tương đương nhau, Lâm Siêu có thể giết nó một cách dễ dàng.

Điều thực sự khiến Lâm Siêu chú ý là nguồn năng lượng đa tiến hóa này lại đi kèm hai năng lực tiến hóa đặc biệt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận