Lúc này, thông qua "Lãnh địa của Chúa", có thể nhìn thấy ba bóng đen đang đi vào trong hành lang của khu dân cư, điều khiến cho Lâm Siêu chú ý là tiếng bước chân của họ cũng không được xử lý nhưng sau khi bước đi lại không hề phát ra âm thanh, giống như sóng âm lặng lẽ biến mất.
Xem ra, một trong ba người này có một người là người tiến hóa khống chế âm thanh.
Nhưng mà, chỉ dựa vào khống chế âm thanh còn chưa đủ, mùi hương của bọn họ cũng không có giống vậy.
Nếu như không phải thông qua lãnh địa của Chúa, cho dù bọn họ đi tới ngoài cửa phòng, Lâm Siêu cũng không thể cảm nhận được.
Trừ khi, trong ba người này, ngoại trừ người tiến hóa khống chế âm thanh còn có một người tiến hóa giỏi che giấu hơi thở.
Nhưng tỉ lệ này cũng quá thấp.
Nhờ ánh sáng yếu ớt ở cửa hành lang, nét mặt Lâm Siêu lạnh lùng đánh giá mặt mũi bọn họ, chỉ thấy cầm đầu là một người trung niên mặt mũi hung tợn, cõng theo một túi du lịch lớn, chỉ là bên trong hơi khô, đựng được không nhiều.
Phía sau ông ta là một người thanh niên trông thư sinh khoảng hơn hai mươi tuổi, hai tay trống trơn, có thể thấy trong ba người, địa vị hẳn là cao hơn người trung niên kia.
Cuối cùng là một cô gái trẻ tuổi có phong cách ăn mặc hấp dẫn, mặt nhu mì, hơn nữa còn kéo tay anh thanh niên thư sinh, dường như là làm vậy mới có cảm giác an toàn.
Xem tới đây có thể thấy ngay quan hệ của ba người họ.
Người thanh niên khí chất thư sinh là đầu xỏ, người trung niên chỉ là con chốt thí đi theo sau anh ta, còn cô gái trẻ tuổi kia là bạn gái của người thanh niên khí chất thư sinh, hoặc là đồ chơi tạm thời của anh ta.
Bởi vì không nghe được âm thanh, Lâm Siêu không cách nào có thể thông qua tần số và nhịp tim của bọn họ để phán đoán thể chất.
Nhưng từ tình huống nhìn thấy trước mắt, trong ba người chỉ có người thanh niên khí chất thư sinh kia là người tiến hóa, mà năng lực của anh ta xem chừng là loại chống thăm dò.
Trước mắt đã bại lộ đặc tính là “Tiêu thanh” và “Che giấu khí tức”.
Sau phút chốc quan sát ngắn ngủi, Lâm Siêu đã có những phán đoán ban đầu về ba người này trong lòng.
Lúc này, chỉ thấy người thanh niên dáng vẻ thư sinh nói với người trung niên mấy câu, mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng Lâm Siêu đọc khẩu hình miệng, anh ta nói: "Dẫn đường đi, lên lầu xem qua.”
Người trung niên hơi do dự một chút nhưng vẫn mò đèn pin từ trong miệng túi du lịch ra rồi mở lên, chiếc sáng bậc thang, dè dặt lên lầu.
Lúc ông ta nhìn thấy thi thể xác thối bị Lâm Siêu và Hắc Nguyệt tiện tay chém giết trong hành lang, nhất thời sợ bắn lên, xuýt chút nữa thì kêu lên thất thanh.
Cho dù là ai, ở trong một hành lang đen thui như vậy, đột nhiên nhìn thấy hai ba thi thể xác thối trong tình trạng thê thảm cũng sẽ bị giật mình hoảng sợ.
Mặt cô gái trẻ tuổi kia sợ đến nỗi cắt không ra máu, hai tay nắm thật chặt lấy cánh tay của người thanh niên dáng vẻ thư sinh.
Thần sắc của người thanh niên dáng vẻ thư sinh vẫn ung dung, dường như có thể đoán trước ở đây có thi thể xác thối vậy, trấn tĩnh phân phó người trung liên tiếp tục đi lên.
Rất nhanh, ba người đã lên tới lầu hai.
Lầu hai này tổng cộng có hai gian phòng là 201 và 202.
Mấy người Lâm Siêu đang ở trong phòng 201.
Cửa phòng 202 mở toang, tất cả những tài nguyên hữu dụng đều đã bị Liêm Siêu cướp hết sạch.
Đầu tiên, ba người tiến vào phòng 202 đang mở toang, sau khi đi dạo một vòng cũng không tìm được bất kì vật phẩm gì có thể dùng, người trung niên hùng hùng hổ hổ nói mấy câu thô tục, sau đó chuẩn bị đi tiếp lên lầu ba.
Người thanh niên dáng vẻ thư sinh bỗng nhiên ngừng lại, lỗ mũi anh ta giật giật, ánh mắt rơi vào cửa phong 201, trên mặt lộ ra một tia lãnh khốc, nói: "Bên trong có người, tôi ngửi được mùi cơm, kêu anh ta mở cửa đi.”
Người trung niên sửng sốt một chút, mắt lập tức sáng rực lên, dùng sức đập cửa phòng.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Vưu Tiềm đang hơ lửa sợ bắn lên, run rẩy nói: "Ai, ai đó?” Anh ta không phải hỏi người bên ngoài mà là đang hỏi Lâm Siêu.
Anh đã là người tiến hóa, nếu như bên ngoài cửa có người, anh đã sớm nghe được tiếng bước chân rồi, nếu như không phải là người…
Lâm Siêu nhìn xéo vẻ mặt cắt không còn giọt máu của anh ra, lãnh đạm nói: "Là mấy người còn sống sót, ra mở cửa đi, bảo bọn họ rời khỏi đây.”
"Không phải quỷ?" Vưu Tiềm nghi ngờ nhìn anh, nói: "Nếu là người sống sót, sao có thể không phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh đừng lừa tôi, mặc dù tôi thật sự không đọc nhiều sách…”
Phạm Hương Ngữ đạp anh ra một cái rồi nói: “Ra oai cái gì, bảo anh đi thì đi đi.”
Vưu Tiềm ủy khuất nói: “Tôi đi thì đi, làm gì phải hung dữ vậy…” Vừa nói vừa nhìn Phạm Hương Ngữ đang vung tay vung chân, vội vàng chạy ra cửa.
Anh ta dùng mắt mèo nhìn ra ngoài một chút, sau khi xác nhận là gương mặt người sống mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng ra.
Người trung niên nhìn thấy Vưu Tiềm ra mở cửa, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng vẫn duy trì tính cảnh giác theo bản năng, ánh mắt nhìn về phía sau lưng anh ta, lập tức nhìn thấy Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ đang ngồi sưởi ấm cạnh đống lửa và Lâm Thi Vũ đang dựa người vào sofa ngủ.
Ngoại trừ Lâm Thi Vũ có vẻ bề ngoài mới chỉ bảy tám tuổi ra, Phạm Hương Ngữ và Hắc Nguyệt đều là những cô gái trẻ tuổi, bất kể là vẻ đẹp hay da dẻ đều là loại thượng đẳng.
Trong mắt người trung niên lập tức nóng như lửa thiêu.
Sau khi Vưu Tiềm nhìn thấy bên ngoài cửa đúng là ba người sống lập tức to gan hơn, không nhịn được nói: "Nhìn cái gì vậy, lão đại ta nói, bảo mấy người rời khỏi đây đi.” Nói xong định đóng cửa.
Người trung niên nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ của, trên mặt cười toe toét nói: “Cậu thanh niên, đừng tức giận thế chứ, chúng tôi có thức ăn, không cần của mọi người.
Cho chúng tôi nghỉ lại một đêm, ngày mai chúng tôi sẽ đi, kính nhờ.”
Vưu Tiềm nghe ông ta nói như vậy, cũng không khỏi bất ngờ, do dự quay đầu lại nhìn Lâm Siêu, hỏi ý anh.
Đột nhiên, người trung niên nhân cơ hội anh ta không để ý, đẩy cửa chen vào.
Người thanh niên dáng vẻ thư sinh và cô gái trẻ tuổi sau lưng ông ta cũng thuận theo đi vào giống ông ta.
Người thanh niên dáng vẻ thư sinh nhìn thấy Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ trong phòng, hơi ngẩn ra, ánh mắt lơ đãng đi mấy phần.
Vưu Tiềm có chút nổi giận, nói: "Mấy người làm gì vậy?”
Người trung niên vỗ vai anh ta một cái, cười nói: “Ở lại một đêm thôi, đừng nhỏ nhen vậy chứ.
Mọi người đều là người gặp nạn, tội gì mà lại làm khó lẫn nhau.”
“Đúng vậy, anh chàng đẹp trai này, anh để chúng tôi nghỉ lại một đêm đi.” Cô gái trẻ tuổi kéo cánh tay Vưu Tiềm, đung đưa nói.
Vưu Tiềm lập tức có chút đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Người thanh niên dáng vẻ thư sinh trực tiếp vượt qua anh ta, giống như đang vào nhà mình vậy.
Mặt anh ta mỉm cười, đi lại gần đống lửa, ánh mắt quét qua người Lâm Siêu, sau đó cũng không hề để ý mà ngồi xuống bên cạnh Hắc Nguyệt, nụ cười trên mặt anh ta dịu dàng: “Xin lỗi, quấy rầy ròi.
Chúng tôi chỉ ở lại đây một đêm thôi, mong mọi người giúp đỡ.”
Sắc mặt Hắc Nguyệt khó coi, đưa tay không đánh người, mỉm cười.
Cô ta cũng không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn Lâm Siêu.
Người thanh niên dáng vẻ thư sinh chú ý tới điều này, men theo ánh mắt của cô ta mà nhìn về phía Lưu Siêu, chân mày nhíu, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nhưng nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Vị này chính là thủ lĩnh của mọi người sao? Anh đẹp trai, cho chúng tôi ở nhờ một đêm nhé.
Anh yên tâm, chúng tôi không cần thức ăn của anh.”
Ánh mắt Lưu Siêu lãnh đạm nhìn anh ta, lên tiếng thốt ra một chữ: “Cút.”
Người thanh niên dáng vẻ thư sinh hơi ngẩn người,, sắc mặt âm trầm mấy phần, nói: "Người anh em, ra khỏi nhà mọi người đều là người gặp nạn, anh như vậy có vẻ là hơi quá rồi.”
Lưu Siêu dường như không nghe được lời của anh ta nói, nhẹ nhàng buông lời: “Giết.” Thần sắc anh lạnh lùng, giống như chỉ là đang nói một chuyện cỏn con không đáng kể, hơn nữa còn không có bất kì lí do nào.
Phạm Hương Ngữ chỉ chờ có thế, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nói: “Vâng.”
Ánh mắt Hắc Nguyệt vùng vẫy, cô ta muốn mở miệng hỏi Lưu Siêu tại sao nhưng cuối cùng vẫn móc súng ra trước.
Nhìn thấy súng trong tay cô ta, mặt người thanh niên dáng vẻ thư sinh liền biến sắc, lập tức ý thức được những người này không phải những người còn sống sót bình thường.
Trên lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh, mặc dù anh ta có năng lực đặc thù, không giống người thường nhưng đứng trước họng súng vẫn không thể giãy giụa.
“Đợi chút.” Người thanh niên dáng vẻ thư sinh bị chĩa súng, trong lòng hoảng loạn, nói: “Tôi đi thì đi, đừng nổ súng, đừng nổ súng, tôi lập tức đi ngay.” Nói xong, từ ghế sofa đứng phắt dậy, lui về cửa.
Vưu Tiềm nhìn anh ta, mặt bất đắc dĩ nói: “Đã bảo mấy người đi đi rồi, nếu không làm bậy thì đi nhanh một chút, nếu không thì còn chưa đi.”
Người trung niên và cô gái trẻ tuổi bị súng trong tay Hắc Nguyệt hù dọa, căn bản không nghe được anh ta nói gì, từng bước lui về sau, lui ra đến ngoài cửa.
Chờ tới khi ba người họ rời đi, Vưu Tiềm mới đóng cửa lại, lắc đầu trở về bên đống lửa.
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, anh vẫy tay mở ra không gian độc lập, gọi chó Hoàng Kim bên trong ra.
Chó Hoàng Kim sau khi ăn xác cự xà đã đạt tới giai đoạn ấu thơ trưởng thành, thể tích lớn hơn một vòng, càng che giấu vẻ trường thành.
Toàn thân màu vàng kim, lông được cắt tỉa gọn gàng.
Nhìn thoáng qua còn tưởng là một con sư tử vàng oai hùng.
Sau khi nhìn thấy Lưu Siêu, chó Hoàng Kim rất hưng phấn, lè lưỡi liếm tay anh, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lưu Siêu, trong miệng tỏa ra hơi nóng.
Lâm Siêu nói mấy câu bên tai nó, sau đó vỗ đầu nó nói: “Đi đi.”
Chó Hoàng Kim nhếch môi dường như là lộ ra một nụ cười, sau đó đứng dậy, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, mấy bước đã ra đến cửa.
Đứng nhổm người dậy, dùng móng chó mở khóa cửa rồi rời khỏi phòng.
Hắc Nguyệt ngẩn ra, không thể không nói: “Anh để cho nó… đuổi theo giết ba người kia sao?”
Lâm Siêu lãnh đạm nói: “Nếu như bọn họ chán sống rồi thì tôi không anh tiễn họ lên đường.”.