Ba người Liễu Bác dè dặt lui khỏi khu dân cư.
Thấy phía sau không có ai đuổi theo, lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
Người trung niên nhếch nhác lau mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Bà nội nó, hù chết tôi rồi, mấy tên khốn kiếp này lại có súng.
May là không đắc tội với bọn họ.”
Cô gái trẻ tuổi kéo cánh tay Liễu Bác, khẩn trương nhìn bốn phía đen thui, nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm sao bây giờ, tìm một chỗ ở nữa sao ạ?”
Liễu Bác quay đầu nhìn khu dân cư, trong mắt lộ ra vẻ oán độc, âm u nói: "Không phải bọn họ vui vẻ đợi ở đây sao, tôi sẽ để cho bọn họ vĩnh viễn ngồi đợi ở đây.”
Người trung niên nhếch nhác thất kinh, liền vội vàng khuyên nhủ: "Liễu, anh Liễu, anh cũng đừng hồ đồ.
Trong tay bọn họ có súng, cho dù anh có siêu năng lực, chúng ta cũng không đánh lại bọn họ.”
Liễu Bác cười lạnh một tiếng, nói: "Ai nói chúng ta ra mặt, mấy tên tạp chủng thấp kém này, không phải bọn họ có súng sao, tôi muốn xem xem bọn họ có thể giết mấy tên xác thối.”
Cô gái trẻ tuổi nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên, nói: "Anh nói là…”
"Không sai, tôi có siêu năng lực, muốn dẫn mấy con quái vật qua dễ như trở bàn tay.
Tôi sẽ để chúng phải trả giá thật đắt, nhất là cái tên phách lối đó.” Trong mắt Liễu Bắc lộ ra sự căm ghét mãnh liệt.
Anh ta lại bị mấy người bình thường xua đuổi, đúng là không thể tha thứ.”
Người trung niên nhếch nhác nghe được lời của anh ta, ngẩn người, lập tức toe toét nói: “Cái này lại là cách tốt, đáng tiếc là hai cô gái nõn nà kia, để cho quái vật thật là uổng.
Có điều, sau khi mấy cô chết, súng lục chính là của chúng ta rồi.
Hy vọng họ đừng dùng hết đạn.”
Liễu Bác cười nói: “Nào, tặng cho bọn họ một món quà lớn, để mấy tên này biết đắc tội tôi sẽ có hậu quả ra sao.”
Người trung niên nhếch nhác và cô gái trẻ tuổi cười mỉm, anh ta đứng ở giữa, đi về phía đường phố tối thui.
Thủ đoạn dẫn dụ xác thối của bọn họ rất đơn giản, sau khi tìm đến xác thối, Liễu Bác lập tức đóng lại, để mùi hương trên người cả ba tản ra, hấp dẫn xác thối.
Đến khi nó sắp tiếp cận đến cửa, dẫn toàn bộ tiếng động và mùi hương vào trong, khiến xác thối không cảm nhận được bọn họ.
Chờ đến khi kéo dãn khoảng cách lại đóng lại, như vậy khoảng chừng nửa giờ lặp lại, ba người đã có thể tập hợp được phần lớn xác thối trên mấy con phố.
Chỉ thấy hàng hàng xác thối đi theo phía sau ba người thành bầy.
Cổ họng xác thối phát ra tiếng hô khàn khàn, tựa như ma quỷ dưới địa ngục, làm da đầu tê dại.
Thủ đoạn dẫn dụ xác thối của bọn họ rất đơn giản, sau khi tìm đến xác thối, Liễu Bác lập tức đóng lại, để mùi hương trên người cả ba tản ra, hấp dẫn xác thối.
Đến khi nó sắp tiếp cận đến cửa, dẫn toàn bộ tiếng động và mùi hương vào trong, khiến xác thối không cảm nhận được bọn họ.
Chờ đến khi kéo dãn khoảng cách lại đóng lại, như vậy khoảng chừng nửa giờ lặp lại, ba người đã có thể tập hợp được phần lớn xác thối trên mấy con phố.
Chỉ thấy hàng hàng xác thối đi theo phía sau ba người thành bầy.
Cổ họng xác thối phát ra tiếng hô khàn khàn, tựa như ma quỷ dưới địa ngục, làm da đầu tê dại.
Trên mặt ba người vô cùng hưng phấn, những người này gặp phải người bị quái vật đùa giỡn, khiến cho họ vừa sợ hãi vừa căng thẳng, trong lòng vô cùng kích thích.
“Sắp tới rồi.” Người trung niên nhếch nhác thấp giọng hưng phấn nói
Trên mặt Liễu Bác lộ ra nụ cười, tăng nhanh bước chân.
Ngay lúc này, một ánh sáng màu vàng chói mắt bỗng vụt qua mắt.
Ngay sau đó, ba người đã nhìn thấy một con chó lông vàng cùng thể trạng ngang tàn phóng ra từ bóng tối, đứng chặn trước người ba người.
“Chó biến dị!" Liễu Bác hơi kinh hãi, nhưng cũng không hốt hoảng, anh ta phong tỏa toàn bộ mùi hương và âm thanh.
Mặc dù bên ngoài có thể nhìn thấy bóng dáng của ba người nhưng lại không cảm nhận được mùi hương và âm thanh.
Chỉ cần bọn họ đứng bất động, những con thú biến dị có chỉ số thông minh thấp này sẽ coi bọn họ là tượng điêu khắc, không tấn công.
Với phương pháp như vậy, lần nào anh ta cũng đúng, nói là làm: “Mau dừng cử động.”
Người trung niên nhếch nhác và cô gái trẻ tuổi từng có kinh nghiệm né tránh, không cần anh ta nói cũng khựng lại, đứng yên bất động như tượng.
Bọn họ căng thẳng nhìn con có lớn có bộ lông vàng này, giống như một người quản gia ưu nhã.
Con chó ngẩng đầu từng bước tiến tới, dừng lại ở chỗ cách trước mặt ba người Liễu Bác khoảng một thước, nhìn chằm chằm ba người.
Trong lòng mấy người Liễu Bác liền căng thẳng, cảm thấy con chó biến dị này đang quan sát bọn họ.
Nếu như không phải bọn họ có kinh nghiệm tránh mấy lần rồi thì sớm đã chạy hết tốc lực.
Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn tin chắc rằng cách này có thể dùng được.
Hơn nữa, cho dù muốn chạy, e rằng cũng không chạy lại con chó biến dị này.
Ánh mắt của Liễu Bác và con chó này chạm nhau, tim đập bình bịch.
Không hiểu tại sao anh ta lại cảm thấy trong mắt con chó này dường như có một loại suy nghĩ đặc biệt, giống như là… khinh bỉ?
Một con chó lại tỏ ra khinh bỉ với anh ta?
Nhất định là nhìn lầm rồi.
Trong lòng anh tự khuyên răn mình như vậy.
Đúng lúc này, chó Hoàng Kim đột nhiên nhảy chồm lên, móng vuốt sắc bén vung lên, hướng về phía đầu người trung niên.
Người trung niên chỉ cảm thấy gió thổi qua tai mình, sau đó một vật gì đó cắm vào đầu mình.
Sau đó phát hiện mắt bị mù, cả thế giới rơi vào u tối…
Phù.
Đầu người trung niên bị móng chó đập nát, máu tươi phun ra như suối, bắn tung tóe xung quanh, bắn lên người cô gái trẻ tuổi cách đó không xa.
Cô ta sợ mất mật, gào thét thảm thiết.
Phù.
Một móng vuốt khác của nó bẻ gãy cổ cô ta, tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại, đầu cô ta giống như trái bóng da lăn xuống đất, chết không nhắm mắt, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi như cũ.
Tất cả những chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, tốc độ của chó Hoàng Kim vượt qua khỏi tưởng tượng của Liễu Bác.
Con ngươi anh ta co rút, mặt đầy hoảng sợ há hốc.
Mồ hôi lạnh chảy tong tỏng, thân dưới căng thẳng, một dòng nước ấm nóng chảy ra, chớp mắt đã ướt đẫm quần.
Giờ khắc này, anh ta phát hiện mình có được năng lực, lại hoàn toàn không có tác dụng gì, sự sợ hãi phát ra từ linh hồn giống như tai nạn ngày hôm đó lại một lần nữa bao trùm.
"Không!!" Anh ta kêu lớn: "Không nên giết ta, đừng mà…"
Dường như lời cầu xin của anh ta linh nghiệm, chó Hoàng Kim thật sự ngừng lại, nó nghiêng đầu, dường như đánh giá anh ta đầy hiếu kỳ.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Bác đang tuyệt vọng như bắt được pháo cứu sinh, vội vàng cầu xin: "Đừng giết ta, cầu, cầu xin mày, mày muốn gì tao cũng sẽ cho.
Mày muốn có xương, ta sẽ cho mày xương thật ngon…” Tâm trạng anh hốt hoảng, ngoài miệng nói luyến thoáng, mặc dù không biết có hữu dụng hay không nhưng dường như có thể trì hoãn con chó này.
Trong mắt chó Hoàng Kim lộ ra vẻ giảo hoạt, bỗng nhiên toét miệng cười, đột nhiên nhảy chồm lên, há mồm cắn lên cánh tay Liễu Bác, hàm răng sắc bén lập tức cắn đứt xương cánh tay của anh ta.
Bên đống lửa giữa phòng khách…
Lâm Siêu nhìn Hắc Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Chuyện vừa rồi, tôi hy vọng lần sau không tái phạm.”
Sắc mặt Hắc Nguyệt sắc mặt hơi biến hóa một chút, cúi đầu nói: "Chuyện gì cơ?"
“Trong lòng cô tự hiểu rõ.” Trên mặt Lâm Siêu lộ ra một tia giếu cợt nói: “Với thể chất gấp tám lần của cô, giết bọn họ dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần dùng đến súng.
Cô lấy súng ra là cố ý để bọn họ bị dọa sợ mà chạy đi.
Có phải cô cảm thấy giết bọn họ là vô tội không?”
Hắc Nguyệt cúi đầu, cắn môi dưới, không nói ra lời.
Yên lặng, có lúc đại biểu phản kháng!
Lâm Siêu nhìn chằm chằm cô ta chốc lát, nét lạnh lùng trên mặt dần dần biến mất, anh chậm rãi dựa người trên ghế sofa, lãnh đạm nói: "Cô có từng nghĩ, bọn họ tới tận cửa mà mấy người không ai nhận ra, đây sao có thể là người bình thường được? Nếu như bọn họ không phải người bình thường, muốn tìm một nơi dừng chân có khó khăn sao? Tại sao phải chen chúc cùng một nơi với chúng ta?”
Hắc Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giật mình.
Một lúc lâu sau, trên mặt cô ta lộ ra vẻ áy náy, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm anh…”
"Thói quen." Lâm Siêu lạnh nhạt nói: "Không cần nói mấy lời này với tôi.
Bây giờ, tôi chưa cho cô được cái gì, tính mạng cô là của cô, cho dù có bỏ mạng cũng không gây tổn thất gì cho tôi.”
Hắc Nguyệt cắn môi dưới, càng cúi thấp đầu..