Chương 4
Kiếp trước, năm ngày trước Tết Đoan Ngọ, trời bắt đầu đổ mưa lớn.
Tỉnh G nằm ở phía Nam, cứ đến khoảng thời gian từ tháng 5 đến Tết Đoan Ngọ hàng năm, sẽ có rất nhiều mưa, gọi là mưa đua thuyền.
Vì vậy, mọi người đều không để ý, kể cả chính, phủ cũng chỉ cho rằng lượng mưa lớn hơn mọi năm mà thôi.
Ai ngờ trận mưa này lại kéo dài suốt hơn một năm.
Mưa lớn nhấn chìm thành phố, chính phủ tỉnh G muốn đưa người dân đi sơ tán nhưng các khu vực khác cũng đang bị thiên tai.
Một năm rưỡi sau, mưa lớn rút đi, dịch bệnh, cực nóng, cực lạnh, động đất thay phiên kéo đến!
Thảm họa không đáng sợ, đáng sợ là thảm họa xảy ra liên tiếp.
Thiếu thuốc men, thiếu vật tư, khiến con người chết hàng loạt.
Miêu Kỳ Kỳ có chút không dám tin, điều này quá huyền ảo nhưng nhìn biểu cảm của Khổng Nam!
Cô ấy nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: "Vậy không gian mà cậu nói, là chuyện gì vậy? Sau mạt thế, mọi người đều sẽ có dị năng sao?"
Khổng Nam thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Không gian là thứ tôi tình cờ có được trong thời tiết cực lạnh, hiện tại theo tôi biết, ngoài tôi ra, không ai có không gian hoặc dị năng khác.
"
"Lúc đó tôi sốt cao sắp chết, trong cơn mơ hồ, tôi như chạm vào một không gian kỳ lạ, giống như một thế giới ở chiều không gian khác, sau khi tỉnh lại thì có được không gian thế này.
"
Miêu Kỳ Kỳ tò mò hỏi: "Bên trong không gian như thế nào? Có đất và nhà không? Tôi có thể vào xem không?"
Khổng Nam lắc đầu: "Không gian không có hình dạng cụ thể, tôi cảm nhận được, chỉ là một màu đen kịt.
Không có đất cũng không có nhà, sinh vật không thể vào được.
"
"Nhưng thời gian trong không gian là tĩnh, đồ vật sau khi cất vào, sẽ luôn giữ nguyên trạng thái như vậy mà không thay đổi.
"
"Kiếp trước không gian không lớn lắm, chỉ khoảng một mét khối, nếu tôi cất đồ vật vào không gian lớn hơn thể tích này, đầu sẽ đau như búa bổ! "
Miêu Kỳ Kỳ vội vàng hỏi: "Vừa nãy cậu đau đầu, có phải do không gian này gây ra không?"
Khổng Nam chậm rãi gật đầu, cười nói: "Vừa nãy tôi đau đầu đúng là do không gian gây ra, tôi cảm nhận được không gian đang lớn lên.
"
Có lẽ là do được tái sinh nên không gian đã nâng cấp.
Cụ thể không gian lớn thêm bao nhiêu, Khổng Nam không rõ nhưng cô cảm thấy ít nhất cũng lớn bằng mười sân bóng rổ.
Cô thu hồi suy nghĩ, mở lời: "Kỳ Kỳ, lát nữa chúng ta đến trường xin nghỉ dài hạn, sau đó vay, tiền mua vật tư.
"
"Chúng ta không còn nhiều thời gian, chỉ còn một tháng rưỡi nữa, mưa lớn lũ lụt sẽ ập đến.
"
Cô và Miêu Kỳ Kỳ đều không có tiền tiết kiệm, những năm qua cô luôn vừa học vừa làm, trong thẻ ngân hàng chỉ có hơn tám nghìn, là học phí học kỳ sau.
Miêu Kỳ Kỳ thì có tiền, bố mẹ cô ấy ly hôn, cô ấy được tòa án phán cho bố Miêu Chính Vũ.
Miêu Chính Vũ quanh năm không về nhà nhưng mỗi tháng sẽ để bộ phận tài chính chuyển cho Miêu Kỳ Kỳ năm nghìn tệ tiền sinh hoạt.
Miêu Kỳ Kỳ là một fan cuồng idol điển hình, lúc thì mua đồ do thần tượng đại diện, lúc thì mua mô hình thần tượng, mỗi lần đến cuối tháng, túi còn rỗng hơn mặt.
Trước mạt thế cần chuẩn bị rất nhiều vật tư, hai đứa nghèo kiết xác như chúng ta, cách duy nhất để kiếm tiền là vay tiền hoặc làm thẻ tín dụng.