Chẳng lẽ Thịnh Nam Châu cũng đọc những cuốn tiểu thuyết về thiên tai đó!
Nhiều khả năng là cô và hắn đang đọc cùng một cuốn sách! Cho nên mới nhắc nhở cô nên chuẩn bị trước, để phòng ngừa vạn nhất.
Nghĩ như vậy, mọi chuyện đột nhiên trở nên có lý.
Bất quá Tống Bội vẫn phải áp dụng nguyên tắc phòng người có tâm (có ý đồ), liền giải thích:
- Ai nói tôi ở một mình? Bạn trai tôi không chỉ cao ráo, đẹp trai mà còn là quán quân quốc gia bộ môn Sanda, hắn rất lợi hại.
- Quán quân quốc gia bộ môn Sanda? Nào năm?
Tống Bội không nghĩ tới Thịnh Nam Châu sẽ hỏi như vậy, liền thuận miệng nói một câu:
- Năm ngoái.
Không nghĩ tới Thịnh Nam Châu liền lấy điện thoại ra, lướt lướt mấy lần, nhất thời vẻ mặt trở nên vi diệu.
Tống Bội không nhìn thấy màn hình điện thoại của hắn, nhưng cô lại có một dự cảm không lành.
Giây tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của Tống Bội, Thịnh Nam Châu giơ màn hình điện thoại ra trước mặt cô, vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi:
- Người này?
Tống Bội tập trung nhìn vào điện thoại, người đàn ông trên màn hình đầy cơ bắp, có râu quai nón, khuôn mặt dữ tợn, nhìn qua ít nhất phải hơn 40 tuổi …
Hô hấp liền cứng lại, thiếu chút nữa mà qua đời ngay tại chỗ.
Nhưng đồng thời cô cũng nhìn thấy mấy chữ bên dưới bức ảnh: Nhà vô địch Sanda quốc gia năm 2037 Chu Cương Liệt
Lời đã nói ra, như nước đổ khó hốt.
Bỗng nhiên Tống Bội có cảm giác tự bê đá đập chân mình, nhưng cô vẫn phải cắn răng, căng da đầu mà gật đầu:
- Đúng vậy, chính là hắn.
Ánh mắt chứa thâm ý trên gương mặt đẹp trai của Thịnh Nam Châu, dần dần biến thành ý vị sâu xa:
- Không nhìn ra a, khẩu vị của cô rất đặc biệt.
Cả người Tống Bội cứng đờ, nghĩ thầm: Xem ra hôm nay không thể tiếp tục trò chuyện.
Đang muốn đứng dậy chào tạm biệt, đột nhiên Thịnh Nam Châu lại hỏi:
- Lần trước ở cửa hàng, mấy chiêu cô dùng để đối phó với kẻ xấu kia, cũng là học từ hắn?
Tống Bội lắc đầu:
- Cái đó không phải, tôi tự học.
Ở mạt thế, dựa vào vật lộn thực tế mà luyện ra.
Thịnh Nam Châu gật gật đầu.
Tống Bội còn tưởng hắn sẽ khen mình mấy câu, không nghĩ tới người đàn ông này một khi mở miệng sẽ làm người ta nghẹn họng mà chết:
- Trách không được, nhìn lộn xộn như vậy.
Tống Bội hít sâu một hơi.
Lại hít một hơi nữa.
Không thể nhịn được nữa, cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi:
- Anh đẹp trai nói chuyện đều làm người ta nghẹn như vậy sao?
Thịnh Nam Châu ý thức được bản thân đã chọc người ra tức giận, vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, nhất thời nhanh miệng.
Được rồi! Nói cùng như không, không hề có chút thành ý nào.
Tống Bội hừ lạnh một tiếng, lựa chọn không tiếp nhận!
Cũng may trai đẹp vẫn có một chút tình người, bổ sung một câu:
- Như vậy đi, chúng ta thêm bạn tốt, tôi sẽ gửi cho cô một số video và bài giảng về cách đánh cận chiến trong huấn luyện của cảnh sát, chắc chắn sẽ có ích cho cô.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tống Bội chuyển từ nhiều mây sang trời quang, lưu loát móc điện thoại ra, rất nghe lời mà nói:
- Tôi liền không khách khí.
Sau khi gửi tài liệu xong, trai đẹp tốt bụng Thịnh Nam Châu đột nhiên hỏi Tống Bội:
- Muốn ở lại cùng ăn cơm chiều hay không?
Tống Bội sửng sốt, tâm cảnh giác mới vừa khởi lên, lại nghe thấy đối phương bổ sung một câu:
- Tay nghề nấu nướng của tôi cũng không tệ lắm, cô muốn ăn cái gì, tôi làm cho cô.
A…… Còn có thể gọi món ăn sao?
Nhưng Tống Bội muốn ăn rất nhiều thứ, ví dụ như món mà cô làm thử vài lần trong mấy ngày nay là thịt kho tàu, cá chép chua ngọt, tỏi giã rau ngó xuân, ngó sen thái lát xào….
Tuy những rác rưởi đó, đều được Thịnh Nam Châu tiện tay giúp cô mang xuống lầu ném đi rồi, nhưng để lãng phí nguyên liệu nấu ăn, Tống Bội đã hai ngày không mở bếp.
Bất quá, liên tiếp chiếm tiện nghi của người ta cũng không phải tính cách của Tống Bội, cô lập tức nói:
- Nếu như vậy, vậy anh nấu, tôi chi nguyên liệu nấu ăn.
Thịnh Nam Châu không ý kiến.
Tống Bội lập tức trở về nhà lấy thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, mang theo tất cả những gì mà mình muốn ăn tới, không cẩn thận liền lấy hơi nhiều, Thịnh Nam Châu ở trong phòng bếp bận rộn hơn một giờ, làm xong sáu món mặn một món canh.
Tống Bội có chút ngượng ngùng, cũng may tiểu lang bị nhốt ở phòng ngủ đã được thả ra, cô có thể vuốt lông chó để giảm bớt xấu hổ.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền không rảnh vuốt lông chó nữa, cảm giác thịt kho tàu vừa vào miệng là tan, hai mắt Tống Bội sáng lên:
- Ăn thật ngon!
Rồi cá chua ngọt, wow! Cái này cũng ngon quá!
Ngó sen chiên, giòn giòn, mang theo chút vị chua, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của cô!
Còn có tỏi giã rau ngó xuân, nhiệt độ được kiểm soát rất tốt!
Liên tục ăn cơm hộp hơn mười ngày, tuy cô cũng có tư nấu cơm, lấy rau xào từ không gian để ăn cùng, nhưng cơm hộp làm sao có thể so sánh với cơm nhà làm!
Đã lâu rồi không được ăn lại hương vị này, trong nháy mắt Tống Bội có chút cảm động muốn khóc!
Nhớ lại, lần cuối cùng được nếm hương vị cơm nhà đã là mấy tháng trước, khi cô tới nhà Vương Xán, anh trai Vương Xán xuống bếp làm, nhưng nếu tính cả khoảng thời gian ở đời trước, Tống Bội chịu đói khát ở mạt thế hơn ba năm mới trở về.
Cho nên nếu nghiêm túc mà nói thì đã gần ba năm rưỡi cô chưa được ăn món ngon như vậy rồi!
Không cẩn thận, đã ăn hết hai bát cơm đầy.
Tống Bội vuốt vuốt cái bụng tròn vo, có chút ngượng ngùng nhìn đối diện đã kinh ngạc đến ngây người Thịnh Nam Châu nói:
- Không nhìn ra a, anh không nhưng đẹp trai, lại còn nấu ăn ăn ngon như vậy.
Thịnh Nam Châu nhếch khóe môi:
- Tôi cũng không ngờ cô xinh đẹp như vậy, nhưng nấu ăn lại dở tệ.
Tống Bội:
- Tuyệt giao đi!
Quả nhiên trai đẹp chỉ để nhìn mà thôi, mặc dù nhìn gần vẫn đẹp trai, nhưng tiền đề là đừng mở miệng nói chuyện, bằng không tất cả áo tưởng tốt đẹp đều sẽ tan vỡ.
Ăn uống no đủ, cuối cùng Tống Bội cũng cảm thấy mỹ mãn đứng dậy trở về nhà.
Trước khi đi, Thịnh Nam Châu đẩy hai món còn lại chưa động đũa, cho cô, nói:
- Mang về ăn đi.
- Ách, sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế?
Tống Bội thề, cô chắc chắn đã từ chối, nhưng thật sự thịnh tình không thể chối từ, nên đành miễn cưỡng nhận đồ ăn xách trở về.
Ăn quá no, cả người cũng lười biếng, Tống Bội đang nằm trên giường mở điện thoại định xem video Thịnh Nam Châu gửi, thì thấy chủ nhà cũ đăng vào nhóm, ra giá 50 tệ để mua mì.
Ngày hôm qua đã có chủ nhà nâng giá mì sợi lên đến 100, hôm nay ông ta vẫn ra giá 50, đầu óc ông ta bị nhúng nước sao!
Tống Bội đang muốn rời khỏi, đột nhiên lại xuất hiện một tin nhắn mới, nội dung là về chính mình.
Chủ nhà 2-2-1803 nói: Chủ nhà 2-2-2102 có ở đây không? Mấy ngày trước tôi thấy cô mua hai thùng trái cây, có thể bán cho tôi một ít không? Trong nhà có trẻ con, vài ngày không được ăn trái cây, đang khóc lóc đòi ăn.
Tống Bội nhướng mày, cô vừa mới tới đây, thế nhưng đã có người thăm dò tra ra số phòng của cô, tức khắc sinh ra cảnh giác.
Có một thì sẽ có hai, trong nhóm lập tức xuất hiện mấy người muốn mua trái cây.
Tống Bội thấy mình im lặng cũng không được, lập tức đi đến phòng ngủ phía bắc, chụp ảnh lại hai mươi quả táo thối mà cô mới vừa lựa ra hôm qua, gửi vào trong nhóm: Không phải tôi không muốn đưa, mà là tôi bị siêu thị dưới lầu hố, táo hắn bán cho tôi đều thối hết.
Lần này Tống Bội không nói dối, cô thật sự đã bị chủ siêu thị lừa, hai ngày sau cô đi lấy táo ăn, phát hiện chỉ có lớp trên là ngon, lớp dưới toàn là táo thối.
Tống Bội chắc chắn việc này không phải chỉ có mình cô gặp phải, quả nhiên lập tức có mấy hộ gia đình nhảy ra, cũng nói là bị cửa hàng đó lừa, rau mua về bị thối, thịt không còn tươi! ……
Ngay khi mấy hộ gia đình phía trên đang công khai chỉ trích chủ siêu thị, thì một người có avatar đen đột nhiên nhảy ra nói: Chủ nhà đã đăng bàn ăn tám món mặn một món canh, còn nói là đồ ăn nhà mình ăn một tháng không hết của mấy ngày hôm trước đâu rồi?
Lời vừa nói ra, âm thanh hùng hùng hổ hổ trên nhóm liền biến mất ngay tức khắc, chẳng bao lâu, sự nỗ lực của một nhóm chủ nhà thần thông quảng đại, mà người kia không hề ghi chú số phòng nhưng vẫn bị đào ra.
Không đến mười phút, có người chạy tới gõ cửa.
Một chiêu họa thủy đông dẫn, làm Tống Bội bội phục đến mức muốn quỳ rạp xuống đất.
Nhìn người khởi xướng chuyện này, đây chẳng phải là Thịnh Nam Châu, hàng xóm đẹp trai, tốt bụng của mình sao!