Mà bây giờ cách mạt thế vẫn còn bảy tháng nữa, cho dù không thể tích trữ hàng mỗi ngày nhưng tính ra thì số lượng cũng tương đối khả quan.
Toàn bộ số trà sữa này đều được Hàn Doanh lái xe chở đi, thậm chí khỏi cần phải nghĩ lý do bởi vì cô chính là bà chủ của quán trà sữa này.
Mỗi ngày sau khi yêu cầu một lượng lớn trà lớn, cô đều sẽ tăng gấp đôi tiền lương cho nhân viên.
Bọn họ rất vui vẻ nên cũng không nói nhiều, chỉ cho rằng bà chủ của mình nhận được đơn hàng lớn.
Lúc vừa mới rời khỏi quán trà sữa, Hàn Doanh còn đặc biệt dặn dò những nhân viên khác trong tiệm rằng nếu có thời gian thì buổi tối pha chế thêm một lô trà sữa nữa.
Bởi vì buổi tối cô vẫn định qua đây lấy thêm.
Bây giờ đã gần đến chiều rồi, buổi sáng cô của Hàn Doanh gọi điện tới, nói hôm nay là chủ nhật, kêu cô buổi tối về nhà ăn cơm.
Hàn Doanh nhớ vào thời điểm này ở kiếp trước, cô cũng gọi điện thoại kêu mình về nhà ăn cơm.
Lúc đó cô đã đồng ý, mà cái giá của việc trở về ăn một bữa cơm ấy chính là phải mua cho em họ Vương Minh Lượng một chiếc máy tính bảng.
Muốn máy tính bảng chứ gì?
Nằm mơ cái gì cũng có cưng ạ!
Hàn Doanh lái xe rất vững, một đường đi cũng coi như thuận lợi cho nên chỉ mất khoảng nửa tiếng đã về đến tiểu khu Ngư Cảnh.
Cô đỗ xe trong nhà để xe bên dưới hầm.
Hàn Doanh ngồi trong xe khoảng hai phút, cẩn thận thu lại toàn bộ hận ý và sát ý đối với gia đình Triệu Mỹ Hoa lại, sau đó mới mở cửa xe bước xuống.
Nhà của Hàn Doanh ở tòa sáu căn 503.
Từ dưới tầng hầm để xe đi thẳng đến chỗ thang máy của tòa sáu.
Lúc ấn vào tầng năm, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khôi phục thậm chí trên gương mặt còn mang theo nụ cười mỉm.
Tới trước cửa nhà 503, Hàn Doanh trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa chống trộm.
Khung cửa cạch một tiếng mở ra, đập vào mắt chính là hai chị em Vương Thi Kỳ và Vương Minh Lượng đang nằm trên sô pha phòng khách một cách không hề có hình tượng chút nào.
Hai người này vừa ăn khoai thái lát vừa xem tivi, rác rưởi thì ném khắp nơi.
Điềm nhiên coi đây là nhà của bọn họ!
“Chị họ, chị về rồi à! Suốt khoảng thời gian này mẹ vẫn luôn nhắc đến chị đó, nói chị được nghỉ cũng không về nhà.
”
Lúc em họ Vương Minh Lượng nhìn thấy Hàn Doanh là vụt một cái bật dậy khỏi sô pha.
Sau đó cậu ta trực tiếp chạy tới chỗ Hàn Doanh, ngoan ngoãn chào hỏi cô.
Triệu Mỹ Hoa nghe thấy tiếng cũng thò đầu ra khỏi bếp, nói: “Con bé này, sao cháu không ấn chuông cửa mà lại tự mình mở cửa, cũng không chê phiền hả!”
“Cháu về nhà cháu còn phải ấn chuông cửa làm gì? Hay cô cảm thấy cháu là khách?” Trên gương mặt của Hàn Doanh vẫn mang nụ cười, chẳng qua là nụ cười này không chạm tới đáy mắt, nếu nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện ra vẻ lạnh lùng trong này.
Triệu Mỹ Hoa nghe được câu này của cô mà sững sờ thấy rõ, cũng không lập tức trả lời cô.
Ngược lại, chú của cô – Vương Kiến Nghiệp vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh nghe thấy Hàn Doanh đứng ở huyền quan nói như thế, cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà ông ta lại trực tiếp chất vấn.
“Hàn Doanh, sao cháu lại nói chuyện với cô của cháu như thế? Cả ngày cô của cháu bận tới bận lui, đối xử với cháu cũng không thua gì với Tiểu Thi và Tiểu Lượng, hay là có người nào đã nói liên thiên với cháu ở sau lưng rồi?
Nói liên thiên?
Bọn họ không làm ra chuyện gì có lỗi với mình thì còn sợ ai nói liên thiên sao?
Hơn nữa, câu nói này làm cứ như thể Hàn Doanh không có chỗ nào đi, phải nương nhờ bọn họ chứ không phải bọn họ tới đây ở chùa trong nhà cô vậy!
Kiếp trước sao cô lại ngu như thế chứ?