Mạt Thế Tiến Hóa

Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 23: Khổ chiến và con Lu biến đổi (1)

Đứng trước khoảnh khắc sinh tử, Tân điên cuồng giãy giụa hòng bứt ra khỏi trói buộc. Hắn gồng mình đến mức trán nổi đầy gân xanh, dùng tất cả sức mạnh bộc phát, nhưng không ăn thua, mà bị con quái xiết ngày càng chặt. Hai mắt trợn lớn, hắn sợ hãi nhìn chằm chằm vào cái miệng kinh tởm của nó đang chậm rãi đưa tới. Huyết dịch trong người sôi lên, hắn cảm thấy một nỗi uất ức không cam lòng sâu trong linh hồn. Hắn không muốn chết như thế này, bị con quái vật ăn thịt một cách kinh tởm. AAAA!!! – Hét lên điên cuồng, hắn hi vọng tiếng kêu của mình có thể để quân đội phát hiện ra vị trí rồi lại gần cứu giúp. ................

Cách đây hơn chục mét ngoài kia, nơi đoàn xe quân đội đang chậm dãi di chuyển với hoàn cảnh xung quanh vô cùng bất lợi. Thời tiết lạnh giá, kéo theo mưa phùn dày đặc khiến cho tầm nhìn xa dù có đèn chiếu cũng giảm xuống nghiêm trọng. Lũ quái vật thì xuất hiện ở khắp mọi, hung hãn xông tới không sợ chết làm cho bầu không khí hỗn loạn tưng bừng. Đặc biệt, xen kẽ trong đám quái vật đáng sợ, thỉnh thoảng lại đột ngột xuất hiện một vài người sống xót chạy tới, nó khiến cho việc xả súng phòng thủ của lực lưỡng vũ trang khó khăn hơn bao giờ hết.

Nhưng may mắn thay, theo thời gian trôi qua, lũ quái vật bị hỏa lực hùng mạnh mới được tiếp tế từ doanh trại đánh tan không còn manh giáp. Bị giết nhiều, bọn chúng bắt đầu biết sợ hãi, không lao lên tấn công một cách điên cuồng mất đi ý thức nữa. Thay vào đó, lũ quái vật chọn cách di chuyển quây quanh đoàn xe, tạo thành cung tròn chặn đứng những người sống xót tìm tới.

Phải chứng kiến tận mắt đồng loại bị lũ quái vật xâu xé, những người lính trợn lớn hai mắt đỏ ngàu như sắp nứt vỡ. Máu sôi lên, họ muốn xông ra tàn sát quái vật rồi giải cứu người dân bất hạnh. Nhưng điều đó là không thể, họ đang chấp hành nhiệm vụ, việc xuống đường di chuyển chậm yểm trợ người dân thế này đã là quá lắm rồi. Họ không thể rời khỏi vị trí, phá vỡ đội hình, vì khi đó hậu quả tạo ra sẽ rất đáng sợ.

Trong màn đêm lạnh giá, mưa phùn rơi dày đặc, đoàn xe của quân đội đã đi được một nửa. Họ sắp thoát ra đường chính hoàn toàn. Họ di chuyển chậm, nhưng chắc, bọc lót cho nhau kín kẽ không một lỗ thủng. Đồng thời, trên đường đi, họ cũng giải cứu được khá nhiều người dân may mắn chạy được đến đây, nhưng đấy là tất cả những người lính có thể làm được bây giờ.

“AAAA!!!”

Tất cả những người lính đang hết sức tập trung, bỗng từ khoảng cách không xa về phía trước đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh khiến tất cả mọi người giật mình. Âm thanh rất lớn vang vọng, át đi cả tiếng quái vật gào rú liên tục ở xung quanh, nghe thảm thiết, ám ảnh và đầy tuyệt vọng của một ai đó ngoài kia. Lập tức, một số người lính trẻ bất giác run lên, ánh mắt đỏ ngàu, cả người sục sôi, nóng ruột vô cùng muốn lao tới ngay cứu giúp người bị nạn. Nhưng suy nghĩ ấy vừa mới lóe lên, ngay tức thì nó bị ép cho phải kiềm nén vào sâu trong đầu. Họ không thể làm như vậy được, phải cắn răng nuốt hận vào trong ngực, điên cuồng tàn sát những con quái vật xung quanh rồi đi tiếp. Đây cũng không phải là lần đầu tiên họ nghe được tiếng kêu cứu thế này, trong bóng đêm ngoài kia, thỉnh thoảng còn có tiếng gào tuyệt vọng của phụ nữ và trẻ nhỏ.

...................

Nhìn con mồi của mình gào thét giãy giụa trong tuyệt vọng, con quái vật biến dị cảm thấy thỏa mãn lắm. Nhưng thế này là đủ rồi, không trêu đùa nữa, nó muốn kết thúc con mồi này ngay bây giờ, để có thể tìm kiếm những kẻ khác ngoài kia.

“Gruuuu!!!” - Gào lên một tiếng khoái chí, con quái vật biến dị đưa thẳng mớ xúc tu trong miệng của mình trùm lên đầu Tân.

Ngay lập tức, hắn rùng mình khi cảm nhận được những sợi bầy nhầy đầy nhớt dãi len lỏi chui vào miệng, vào mũi, tai, tìm cách đâm sâu vào trong. Quá kinh tởm và đáng sợ, hắn ra sức chống trả, giãy giụa, lúc lắc cái đầu để con quái không đạt được mục đích. Nhưng chỉ được mấy giây, hắn bắt đầu thấy ngộp thở, cơ thể bị con quái xiết chặt thì yếu dần đi. Trong lúc đầu óc hắn mơ hồ dần, sắp mất đi ý thức thì dị biến lại đột nhiên phát sinh.

“Uỵch! Uỵch! Uỵch!” – Dưới ánh đèn pha chói lòa, bỗng có một sinh vật to lớn nào đó từ đằng sau con quái vật biến dị áp sát ngày càng gần.

“Vút!” – Đến khoảng cách thích hợp, sinh vật to lớn kia bỗng co người bật lên khỏi mặt đất. Sau đó, nó nhảy bổ vào lưng con quái vật rồi điên cuồng cắn xé.

“GỪ.... GOÀM...” - Theo từng động tác của sinh vật lạ, những mảng nấm sau đầu con quái vật biến dị bị bóc ra liên tiếp.

Bị tấn công vào điểm yếu, ngay lập tức, con quái biến dị buộc lòng phải thả lỏng con mồi ra. Nó rút những xúp tu đã len lỏi được một nửa, rồi há miệng gào lên đau đớn.

“GRAOOO!!!”

Khi con quái biến dị rút mớ xúc tu trong mũi, trong mồm Tân ra. Bản năng sinh tồn giúp hắn tham lam hít thở không khí.

“Hộc... Hộc... Khặc... Khặc...” – Nhưng hít được mấy hơi, hắn liền ho lên khụ khụ do vướng mớ nhớt dãi trong họng.

Có oxi vào cơ thể, ý thức của hắn nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Trong con ngươi nhòe đi, những hình ảnh bắt đầu rõ dần lên. Khi hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, hắn liền chứng kiến cảnh con quái vật biến dị bị một đoàn bóng đen to lớn bám ở đằng sau điên cuồng tấn công. Dưới ánh đèn pha ô tô lấp lóe thoáng qua từng đợt, hắn nheo mắt nhìn kĩ thì phát hiện bóng đen đang cố cứu mình chính là con Lu. Nhìn thấy hi vọng sống ở trong mắt, hắn lại một nữa cắn răng, gồng mình dùng hết sức bình sinh giãy giụa, cố gắng thoát khỏi trói buộc.

Thấy con mồi đáng ghét trong tay mình lại bắt đầu phản kháng, con quái vật biến dị xiết chặt mớ rễ cây, định bóp chết luôn, để rảnh tay đối phó với kẻ đánh lén sau lưng. Nhưng nó đã đánh giá thấp sự hung hãn của kẻ lạ mặt. Mớ rễ cây vừa mới thít lại được một tí, kẻ tấn công bỗng đột nhiên nổi điên gia tăng tốc độ cắn xé. Mới vài giây trôi qua, mà khá nhiều mảng nấm lớn trên đầu bị bóc đi một cách nhanh chóng.

“Uỵch!” – Quá đau đớn, con quái biến dị mất thăng bằng ngã xuống mặt đất.

“GRUUU!!!” - Nó gào lên tức giận rồi ra sức lăn lộn cố gắng hất văng kẻ tấn công ra, nhưng không có bao nhiêu tác dụng.

Lợi dụng lúc con quái vật biến dị mất tập trung, nới lỏng trói buộc, Tân hít sâu một hơi rồi nín thở. Sau đó, hắn lặng lẽ vận sức. Chờ đợi một lúc, đến khi cảm thấy mớ dây quấn quanh mình buông lỏng, hắn đột ngột gồng mình phát lực.

“À! Hự!”

“Phực!” – Mải đối phó với con Lu, con quái vật biến dị không kịp phản ứng trước hành động của Tân mà để bật lớp rễ quấn quanh cơ thể hắn.

Thoát khỏi trói buộc, ngay lập tức, hắn lăn một vòng tránh khỏi tầm với của con quái. Cố gắng chịu đựng đau nhức, hắn loạng choạng ngẩng đầu lên quan sát tình hình con Lu đang vật lộn với quái vật đáng sợ.

Chỉ thấy, trong tầm mắt của hắn, con quái biến dị sau khi bị tấn cống bất ngờ, bây giờ đã đảo ngược thế trận. Nó giận dữ đè lên con Lu rồi dùng tất cả những sợi rễ cây chắc khỏe dài ngoằng trên đôi tay và trên cơ thể quấn chặt lấy con mồi. Sinh vật này không phải là món ăn yêu thích của nó, nhưng việc bị ngăn cản mấy lần đã khiến nó vô cùng tức giận.

“GRAOOO!” - Rống lên một tiếng rung trời, con quái biến dị nhanh như chớp đưa đầu xuống thả đống xúc tu bầy nhầy trong miệng quấn lấy đầu con Lu chuẩn bị thực hiện phương pháp ghê tởm của mình.

Cảm nhận được nguy cơ sinh tử, con Lu điên cuồng vật lộn. Nhưng sức mạnh của con quái vật biến dị quá lớn, mọi nỗ lực của con Lu trở nên nhỏ bé yếu ớt. Bị những sợi rễ cây luồn vào miệng vào mũi, nó hoảng loạn vung vẩy cái đầu cố tránh, thỉnh thoảng lại rên lên từng đợt thảm thiết.

“Ẳng... ẳng... ẳng...”

Nghe tiếng kêu của con Lu, máu của Tân lại sôi lên. Cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức toàn thân, hắn cắn chặt răng vồ lấy cái rìu rồi bổ nhào lên người con quái vật. Tiếp cận mục tiêu, hắn vòng cánh tay trái qua cổ con quái tạo thành gọng kìm, vận sức kẹp chặt lấy cổ nó không cho mớ xúc tu đưa vào sâu hơn nữa. Cánh tay phải thì nắm chặt cán rìu, hắn cắn răng vung tay chém đứt đám xúc tu đang quấn lấy mõm con Lu.

“Phặc!!!” – Lưỡi rìu sắc bén dễ dàng lẹm qua, cắt đứt mớ bầy nhầy trong miệng con quái biến dị.

“Graooo!!!” – Bị cắt đứt chỗ nhạy cảm, con quái rống lên thảm thiết. Đồng thời, nó gồng mình đứng lên hất văng hắn ra khỏi cơ thể.

“Uỵch! Hự!” – Tân bay đi cách xa khoảng vài mét rồi đập lưng vào đống đổ nát. Chấn động mạnh khiến hắn phải nhăn mặt đau đớn thốt lên.

Cố gắng chịu đau đến khó thở, hắn loạng choạng đứng dậy rồi hướng ánh mắt tới chỗ con quái vật. Hình ảnh rõ lên, hai mắt hắn liền nổi lên đỏ ngầu, vằn đầy tơ máu khi chứng kiến con Lu bị quái vật ngược đãi.

Sau khi hất văng Tân ra, con quái không nôn nóng lao lên tấn công hắn như lúc trước. Mà nó dùng bó rễ cây dài ở hai tay buộc chặt lấy con Lu rồi điên cuồng đập mạnh xuống đất.

“Bành! Bành! Bành!”

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

…………………………………………………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui