Mạt Thế Tôi Trở Thành Zombie Ngốc Nghếch

Đúng là hàng xóm là những chiếc camera chạy bằng cơm có khác.

Tôi chỉ ngồi đó có gần một tiếng đồng hồ mà từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong căn cứ, rồi thì quy tắc chung sống sao cho thoải mái cũng nằm trong lòng bàn tay.

Người sáng lập ra căn cứ này tên là Trình Thương.

Tại căn cứ này, tất cả những người đã đột phá dị năng được đặc biệt thiên vị.

Bởi vì hằng ngày thì họ không những phải tiếp xúc với lũ zombie vô cùng nguy hiểm mà còn phải giúp căn cứ làm vô số công việc khác.

Ví dụ như những người có dị năng hệ mộc có thêm nhiệm vụ đó là làm rau củ quả chín để đáp ứng đủ nhu cầu cho căn cứ, các loại cây chỉ cần trong mười ngày là có thể thu hoạch. Hay như người có dị năng hệ nước sẽ phải luôn luôn cung cấp nguồn nước, người có dị năng hệ điện sẽ phải cung cấp điện….

Tỉ lệ của dị năng giả và người bình thường là khoảng 1/3, tức là cứ 4 người thì sẽ có 1 người đột phá được dị năng. Căn cứ cũng theo tỉ lệ đó mà sắp xếp vị trí của mọi người. Ví dụ như căn cứ được chia thành sáu khu là A B C D E F. Khu A và Khu B có chất lượng sống tốt nhất nên những người được sống ở đây hâu hết đều là những dị năng giả…. Khu F là khu bình thường nhất, dành riêng cho những người bình thường.

Tuy nhiên, thời điểm này căn cứ vẫn có đủ nhân lực để chăm sóc cho tất cả mọi người đã là điều hiếm thấy. Đương nhiên, những người làm việc chăm chỉ sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn.

Những lời bàn tán về ông chủ căn cứ này bay rợp trời, khi nghe được mấy thông tin này, mắt mẹ tôi sáng lên, mắt tôi cũng sáng lên, nhưng mà sáng vì bị ánh nắng chiếu vào choáng váng, đang định quay về phòng xem nốt bộ phim mà tôi đã kịp tải về trước đó thì tôi liếc mắt đến cánh cửa đóng kín bên cạnh.

Hình như từ qua đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại Tề Mộc Bạch thì phải?

Tôi gõ cửa một hồi nhưng vẫn không thấy người đáp, đang lo lắng người bên trong xảy ra chuyện gì, tôi quay người lại định đi tìm mẫu hậu thì giọng nói của Tề Mộc Bạch từ phía sau truyền đến.

“Em tìm tôi có việc gì?”

“Anh làm tôi sợ chếc mất!” Tồi nhảy dựng lên “ Mới sáng sớm mà anh đã đi đâu về thế?”

“Em không cần đi làm quen nơi ở mới sao?”

Giờ tôi mới nhìn kĩ, Tề Mộc Bạch hôm nay mặc quần jeans trắng, vì buổi sáng trời rất lạnh nên anh khoác thêm một chiếc áo gió, nhìn rất là phong cách, giống y hệt nam thần điện ảnh, cộng thêm mái tóc màu vàng đặc biệt không lẫn vào đâu được của anh nữa khiến anh càng thu hút sự chú ý hơn, thỉnh thoảng có mấy cô gái cố tình đi qua để nhìn anh một cái rồi ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy mất.

Ôi! Cái vẻ ngây thơ giống hệt tôi vào ngày tha anh về.

Lúc đó tôi còn nghĩ người ở đâu ra mà đẹp trai như vậy, ai ngờ khi biết rõ cái nết của anh rồi….

Ha hả!

Đột nhiên phía trước có một đám người đi tới, một cậu bé chạy nhanh về phía chúng tôi hét lớn: “ Ông chủ tới! Ông chủ tới!”

Đội trưởng là cái quái gì?

Tôi nheo mắt nhìn, sao đột nhiên tôi cảm thấy người đàn ông bị đám đông vây quanh này trông mặt quen thế nhỉ?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chưa kịp nhớ ra thì đôi mắt sắc bén của anh ta đã dán chặt lên người tôi.

Anh ta cũng đứng lại, nhìn thẳng vào tôi một lúc lâu rồi cất bước đi về phía tôi.

“Hóa ra là em.”

Tôi nhìn kỹ mặt anh ta rất rất cẩn thận, sốc.

Đây không phải cái con người mặc quân phục nói chuyện với tôi vào ngày tôi ăn gậy sao?

Chếc rồi! Anh ta biết tôi là zombie!!!

Tôi hoàn toàn hoảng sợ, vô thức trốn ra đằng sau lưng Tề Mộc Bạch.

Hiển nhiên Tề Mộc Bạch cũng nhận ra sự kỳ lạ của tôi, anh nhích sang bên một bước, hoàn toàn chắn khuất tầm nhìn của người đàn ông kia: “ Anh có chuyện gì sao?”

Người đàn ông hòa nhã nhìn Tề Mộc Bạch rồi liếc ra sau nhìn tôi, mỉm cười: “ Không có chuyện gì đâu.”

Dứt lời, anh ta quay người rời đi, đám đông vây quanh anh cũng lập tức đi theo.

Tề Mộc Bạch lùi lại hai bước, giữ khoảng cách an toàn với tôi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu tôi, lành lùng hỏi: “ Anh ta là ai?”

Tôi vươn cổ nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, nghi hoặc trả lời: “ Tôi cũng không có biết.”

Dù tôi là zombie nhưng vẫn biết suy nghĩ nhé, xét đến phản ứng của đám đông, người đàn ông kia chắc chắn chính là Trình Thương – người sáng lập ra căn cứ này.

Ha hả.

“Ah.”

Âm thanh không thể giải thích được của Tề Mộc Bạch đã kéo tâm hồn đang treo ngược cành cây của tôi xuống mặt đất, tôi nghi ngờ nhìn anh.

Anh chế nhạo: “ Nhìn cái gì? Nhìn tôi không đủ sao, em còn đủ mắt để dán chặt vào người đàn ông khác hả?”

Tôi: “………………”

Từ từ, người này hôm nay não có ổn định không???

Tôi lười để ý anh nên quay vào phòng đi ngủ.

Cuộc sống ở căn cứ đúng là rất nhàn nhã.

Dị năng giả trong căn cứ rất được việc, nói dễ nghe thì người bình thường ở đây được gọi là những người còn sống sót, nói khó nghe chính là những người vô tích sự chờ người khác đến chăm sóc.

Mẹ tôi ngày nào cũng buôn chuyện với các dì, thành công tìm hiểu tường tận 18 đời tổ tiên của những người trong căn cứ, Tề Mộc Bạch thì càng ngày càng thần bí, không biết anh bận rộn gì nhưng rất ít lần tôi gặp được anh.

Còn tôi á hả? Từ ngày gặp Trình Thương, tôi từ người ăn ngon ngủ kĩ thành người mất ăn mất ngủ, sống trong nơm nớp lo sợ.

Anh ta biết tôi là zombie. Giờ anh ta lại còn là người sáng lập ra căn cứ, tôi trở thành zombie giả dạng con người sống trong căn cứ của anh ta, tôi lo sợ một ngày anh ta nhớ ra sự tồn tại của tôi liền sút tôi biến ra ngoài.

Nhưng sự thật thì tôi là zombie mà, trí nhớ cũng chỉ hơn con cá vàng một chút thôi. Những ngày tháng vô lo vô nghĩ dần trôi qua, thời tiết dần trở lạnh hơn, tôi cũng dần thích nghi với cuộc sống ở căn cứ, thêm nữa tôi cũng có thêm bạn mới, chính là cô gái ở bên cạnh phòng tôi.

Cô bé đó nhỏ hơn tôi 2 tuổi, năm nay mới 16 tuổi, tên là Tiểu Nam.

Khi tôi mới chuyển đến đây, ban ngày cô ấy sẽ ở cùng anh trai là dị năng giả ở khu B, tôi hầu như không nhìn thấy cô ấy vào ban ngày, nhưng ban đêm tôi thỉnh thoảng sẽ nghe thấy giọng nói của cô ấy.

Sau này, anh trai cô bé thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên cô bé không tới khu B nữa mà ở hẳn lại đây.

Kể từ ngày đại dịch bùng phát, đây là cô gái duy nhất tôi gặp được mà sấp sỉ tuổi tôi, chúng tôi cũng khá hợp nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Lúc đầu cô ấy nói chuyện với tôi khá ngại ngùng nhưng dần quen nên cũng thoải mái.

Tôi thầm thở dài trong lòng.

Haizzz, dù cho ở bất cứ một độ tuổi nào, tôi vẫn cứ là người đơn giản như thế đấy!!!

Hôm đó, tôi chưa cả ngủ dậy thì đã nghe thấy Tiểu Nam ở ngoài cửa la hét ầm ĩ: “ Đa Đa! Mau dậy đi! Tuyết rơi rồi.”

Bất đắc dĩ tạm biệt bạn chăn ấm áp, tôi chậm chạp bò ra ngoài, vừa mới mở cửa Tiểu Nam đã túm tôi ra ngoài, hưng phấn líu lo: “ Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, cũng chính là tuyết đầu mùa. Chúng ta mau ra ngoài chơi đi!!”

Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình tỉnh táo.

Cách đó không xa cũng có một đám trẻ con đang chơi ném tuyết vui vẻ cười nói, tựa như được trở lại thời kỳ chưa hề xuất hiện zombie.

“Đi thôi, đi thôi!” Tôi nắm lấy hai nắm tuyết, liếc nhìn cánh cửa đang đóng kín của Tề Mộc Bạch, nói với theo Tiểu Nam: “ Chờ tôi một chút, tôi đi gọi Tề Mộc Bạch.”

Tiểu Nam gật đầu, nhìn tôi nở nụ cười mờ ám

Tôi bất lực.

Dù tôi có giải thích bao nhiêu lần rằng giữa tôi và Tề Mộc Bạch không có quan hệ gì với nhau thì cô ấy vẫn nhất quyết không tin, luôn cho rằng chúng tôi là một đôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mặc kệ cô ấy.

“Aloo! Tề Mộc Bạch! Mau dậy đi!!” Tay tôi đang nắm tuyết nên dùng một bên vai huých vào cánh cửa phòng để gọi anh dậy, chưa dùng được bao nhiêu sức thì cánh cửa đã tự động mở ra.

Hóa ra Tề Mộc Bạch không khóa cửa.

Tôi giữ nguyên tư thế đẩy cửa đứng sững tại chỗ, trong phòng, Tề Mộc Bạch đang bán khỏa thân.

Tôi sốc!

Không phải sốc vì anh bán khỏa thân, mà má ơi, anh ấy có cơ bắp, rất nhiều múi, aaaaaaaaa.

Tôi vẫn cứ nghĩ anh là con chóa gầy.

Ai có mà ngờ, hóa ra anh lại chính là con chóa gầy có cơ bắp.

Tề Mộc Bạch đi ra, túm lấy người tôi lôi vào rồi đóng cửa lại. Anh tiếp tục cài cúc chiếc sơ mi mỏng, mắt thấy nắm tuyết trong tay tôi, cau mày hỏi: “ Em cầm theo thứ này làm gì?”

Anh lấy nắm tuyết trong tay tôi quẳng đi, lông mày giãn ra: “ Em tìm tôi có chuyện gì.?”

Móa ơi đồ chóa gầy này sao lại có cơ bụng săn chắc thế, hấp dẫn quá mẹ ơi!! Dáng người này, khuôn mặt này, ai mà cưỡng lại được trời ơi!!!!

“Tôi…tôi…Không có chuyện gì hết, tôi đi trước đây.”

Tôi bỏ chạy.

Trên mặt vẫn đang nóng bừng, sợ bị Tiểu Nam phát hiện ra nên tôi chủ động ném tuyết vào cô nàng trước.

“Ối!!!” Tiểu Nam hét lên “ Cô dám đánh lén tôi.”

Hai người chúng tôi ném qua ném lại, nghịch tuyết rất sôi nổi, chơi được vài hiệp tôi mới ngẩng đầu lên thì thấy Tề Mộc Bạch đang đứng xa xa nhìn về phía tôi.

Anh cầm trên tay cốc cà phê, mặc áo khoác trắng bên ngoài bộ đồ ngủ màu đen, trông lười biếng và giản.

Những bông tuyết thi nhau rơi xuống, chen chúc phủ lên bờ vai anh. Tuyết rơi ngày càng dày, chắn tầm mắt của tôi không nhìn được rõ biểu cảm của anh, nhưng tôi vẫn biết anh đang nhìn tôi.

Chăm chú nhìn tôi.

Nếu theo thói quen trước đây của tôi, tôi chắc chắn sẽ lấy một quả cầu tuyết ném về phía anh, nhưng hôm nay không hiểu vì sao tôi lại không làm gì cả.

Tôi vờ như không nhìn thấy anh, vẫn ồn ào cười đùa cùng Tiểu Nam. Nhưng ánh mắt rực lửa của anh nhìn tôi khiến trái tim đã chếc của tôi hoàn toàn mất kiểm soát, đập điên cuồng trong lồng ngực.

Tôi nghĩ có lẽ tôi cảm lạnh rồi.

Tối đến, tôi nói với mẹ rằng hôm nay tôi chơi tuyết quá lâu dẫn tới cảm lạnh, mẹ tôi đã không ngừng chế nhạo: “ Con đúng là không có đầu óc! Hình như do ở với chúng ta là con người quá lâu nên con quên mất trạng thái của con rồi đúng không? Con biết con là gì không? Là zombie! Nói cụ thể hơn chính là xác sống!!!! Xác sống có thể bị cảm lạnh không hả đồ ngốc này??? Hả????”

Tôi: “……………”

Tôi xấu hổ cúi đầu xuống thấp, nhưng Tề Mộc Bạch ngồi đối diện không hiểu sao lại nhẹ nhàng cười.

Anh vẫn còn mặt mũi mà cười tôi??? Nếu không phải tại anh, liệu tôi có nghi ngờ bản thân tới nỗi đâm đầu đi hỏi mẫu hậu của tôi việc tôi cảm lạnh không?

Tôi tức giận đùng đùng trở về phòng, mở điện thoại ra định xem phim nhưng phim thì không xem được nửa giây trong đầu đã tràn đầy hình bóng của Tề Mộc Bạch.

Tôi đang tức giận tới mức muốn vứt điện thoại đi thì có người gõ cửa.

Giờ này Tiểu Nam tìm tôi có chuyện gì thế nhỉ?

Vừa mở cửa ra, tôi đã choáng váng.

Thế mà người ở bên ngoài lại là Tề Mộc Bạch!!!

“Sao em đứng ngây ngốc ở cửa thế? Không phải em nói em cảm lạnh sao? Mau vào trong đi!”

“Ồ”

Tôi ngốc nghếch đứng né sang một bên cho Tề Mộc Bạch đi vào, nhìn thấy phản ứng của tôi, anh tiếp tục cau mày hỏi: “ Em cảm thấy không thoải mái ở đâu?”

Tôi vẫn ngơ ngác lắc đầu.

“Lạ lùng” Anh tự lẩm bẩm, sau đó đặt tay lên trán tôi “ Không thể nào lại bị sốt được.”

Tay anh lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lùng. Nhưng mà má ơi, tay anh lạnh như thế, sao tai tôi đột nhiên nóng bừng lên vậy???

Tim lại bắt đầu đập loạn xa. Tôi hơi khó thở.

“Đừng cử động, để tôi kiểm tra lại lần nữa.” Anh đẩy nhẹ tôi áp sát vào tường, tôi không còn đường nào để tránh thoát. Anh lấy tay nâng cao mặt tôi lên, cúi đầu áp chặt trán anh vào trán tôi.

Vâng! Con zombie là tôi đây đã hoàn toàn chếc lặng. Đôi mắt hoang mang của tôi va vào đôi mắt sâu thẳm của Tề Mộc Bạch.

Tôi chìm đắm trong đôi mắt ấy, không thoát ra được. Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau, tôi còn ngửi thấy hương thơm thanh mát tự nhiên trên người anh, thậm chí còn muốn tham lam hít hà mùi hương ấy.

Tiếng nhịp tim “bịch bịch bịch” vang lên bên tai, tôi không biết đó là tiếng nhịp tim của tôi hay nhịp tim của anh..

Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên buông tôi ra.

“Không có chuyện gì đâu, nếu sợ lạnh thì em nhớ mặt thêm quần áo vào.” Anh nói xong liền quay lưng rời đi, giọng nói có chút khàn khàn, để lại tôi một mình ngơ ngác hồi lâu.

Giờ tôi mới hiểu ngày hôm nay tôi bị làm sao.

Hóa ra tôi chẳng bị bệnh, cơ thể cũng không có vấn đề gì cả, tôi chỉ đơn giản là thích một người mà thôi, không may người ấy lại chính là con chóa gầy Tề Mộc Bạch.

Đây không phải lần đầu tiên tôi thích một ai đó, nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên mà tôi thích một người khác mãnh liệt như vậy.

Bàn tay tôi siết chặt rồi lại thả ra, siết chặt rồi lại thả ra.

Không sao!

Không phải trước đây tôi chưa từng thích một người đẹp trai nào, chẳng phải tôi từng thích nam thần trường tôi sao. Tất cả những gì tôi nhận được sau lời thổ lộ với anh ta là gì? Là sự xúc phạm danh dự không hồi kết.

Tề Mộc Bạch so với thằng cha kia còn đẹp trai hơn gấp trăm lần, tính tình cũng tốt hơn, lý nào người như vậy lại có thể động lòng với tôi được, đúng không?

Anh là một chú chim nhỏ bí ẩn và yêu thích sự tự do, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời bỏ vùng đất cằn cỗi để lao tới bầu trời rộng lớn hơn, thỏa sức vẫy vùng trong vùng trời mà anh chọn.

Còn tôi chỉ là một con rùa nhỏ cuộn tròn người trong chiếc mai cứng cỏi của mình, tôi không muốn mạo hiểm thêm một lần nữa. Tôi sợ tổn thương, tôi hèn nhát.

Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Đôi khi chúng ta thực sự phải đặt lý trí lên trước cảm xúc. Cảm xúc có thể làm cuộc sống chúng ta thăng hoa, nhưng cũng có thể đưa chúng ta rơi từ đỉnh núi xuống vực thẳm.

Tôi quyết định sẽ giữ một khoảng cách thích hợp với Tề Mộc Bạch, cứ coi anh như một người bạn thân thiết bình thường, chỉ cần tôi không có điều kiện để bộc lộ tình cảm của mình là được.

Đồng thời, chắc tôi sẽ phải tiếp xúc với những chàng trai khác nhiều hơn, có thể tôi sẽ lại nảy sinh tình cảm với một người khác thì sao?

Không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác bị người khác từ chối tựa hồ cũng không đáng sợ bằng việc bị Tề Mộc Bạch từ chối. Chắc là do chúng tôi đã quen biết nhau lâu rồi, chuyện này mà xảy ra thì sẽ xấu hổ lắm.

Khi Tiểu Nam trêu chọc mối quan hệ giữa tôi và Tề Mộc Bạch lần nữa, tôi không thể dễ dàng chối đây đẩy như trước mà có chút bối rối, nhưng cũng may lí trí của tôi vào lúc quan trọng vẫn cơ bản là dùng được:

“Đừng nói nhảm! Tôi và anh ấy không có gì cả!”

Tiểu Nam cười mập mờ: “ Thật sao?”

“Chắc chắn rồi” Tôi chính trực trả lời: “ Mặc dù bình thường trông tôi và anh ấy có vẻ không hòa hợp cho lắm nhưng sâu trong lòng tôi đã coi anh ấy là anh trai của mình rồi. Ai lại coi anh trai là người yêu được? Tôi đâu có bệnh đâu…”

Tiểm Nam tự dưng im mặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía sau lưng tôi, nháy mắt muốn chuột rút với tôi.

Linh cảm nói với tôi rằng có chuyện chẳng lành, quay đầu lại thì đập ngay vào mắt là khuôn mặt nặng nề không hề nở một nụ cười nào của Tề Mộc Bạch.

Để bớt xấu hổ, tôi bước tới, kiễng chân khoác vai anh trìu mến nói: “ Cô đừng nói nhảm nữa, với khuôn mặt đẹp trai thế này, anh ấy nhất định sẽ tìm cho tôi một người chị dâu siêu cấp xinh đẹp, có đúng không?”

Tiểu Nam phối hợp cười: “ Đúng đúng đúng…”

Tôi lúng túng hạ tay xuống, Tề Mộc Bạch lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt tôi, quay đầu rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

Tôi đứng sững người, không hiểu sao trái tim tôi có chút nhói đau.

Sau lần ấy, không biết có phải do tôi nhạy cảm hay không nhưng tôi cảm giác mối quan hệ giữa tôi và Tề Mộc Bạch ngày càng xa lạ.

Một mặt, tôi đau lòng về tình trạng này, mặt khác tôi lại cảm thấy chuyện này cũng khá tốt.

Ít nhất là tốt cho cả hai chúng tôi.

Tôi cứ tưởng những ngày tháng sau này của tôi cứ bình ổn trôi qua như vậy, thế nhưng chiều nay, hai bảo vệ tới tìm tôi chuyển lời: “ Ông chủ muốn gặp mặt cô.”

Tôi ngơ ngác hồi lâu mới nhớ ra ông chủ mà bọn họ nói là ai.

Là Trình Thương.

Cuối cùng anh ta cũng muốn ngả bài với tôi rồi.

Nơi Trình Thương sống không phải là khu A hay khu B bình thường mà là khu S, là nơi chỉ dành cho những người lãnh đạo của căn cứ sống.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi được mở mang tầm mắt từ khi đến căn cứ, dọc đường đi tôi giống hệt như một người nhà quê chưa từng lên thành phố được tới thành phố hoa lệ, không ngừng nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường, hoàn toàn quên mất sự lo lắng trước đây.

Khi đến nơi, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trình Thương, tôi mới sực nhớ ra mục đích mình được tới khu S là gì.

“Cô Tiền sao? Mời ngồi.”

Tai tôi ù đi, choáng váng.

Lại thêm một lần đầu tiên nữa, tôi chưa từng được nhìn thấy một ngôi nhà nào mà sang trọng như ngôi nhà này.

Những tấm thảm được trải trên sàn đều đắt tiền, bên cạnh là bộ sofa bằng da sang trọng toát ra mùi tiền, khắp nơi cũng đều là những bức tranh treo tường nhiều tiền không kém, gu thẩm mỹ của anh ta cũng được phết….

“Sao cơ.”

Có lẽ là do phản ứng của tôi quá cường điệu, Trình Thương cười nói:

“Đây là nhà của tôi, là nhà tôi ở trước khi đại dịch zombie bùng phát.”

Nói rồi anh ta đưa mắt nhìn về phía xa xa, rơi vào hồi ức: “ Lúc đó tôi đang ở trong doanh trại, tôi thấy cấp dưới của mình phát điên, cả quân đội hỗn loạn. Khi ấy, tôi còn nghĩ rằng chúng tôi sẽ sớm kiểm soát được. Ai ngờ…..”

Anh ta lắc đầu.

“ Sau đó tôi chủ động xây dựng căn cứ này xung quanh nhà mình để chiêu mộ những dị năng giả tới và tiếp nhận cả những người bình thường còn sống sót. Nhưng số lượng người quá nhiều, dần dần vượt quá khả năng của tôi. Vì thế nên tôi bắt đầu xây dựng nhiều căn cứ ở nơi khác nhau trong thời gian qua. Tôi hy vọng có thể gánh vác được gánh nặng một chút cho đất nước.”

Tôi xúc động trước lời nói của anh ta.

Mạt thế xảy đến, anh hùng xuất hiện vào thời điểm khó khăn nhất, cho đến hiện tại, Trình Thương chắc chắn có thể coi là anh hùng đó.”

Nhưng nhìn hoàn cảnh sống này có thể thấy sau lưng anh ta có bối cảnh. Chính là loại xuất thân từ gia tộc giàu có truyền thừa nhiều thế hệ. Vì căn nhà này có vẻ là có tiền cũng không thể mua được.

“Cô ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tim tôi thắt lại.

Trình Thương ngồi tựa lưng vào ghế sofa, hòa mình vào trong bóng tối, khí thế đè ép tôi khó thở “ Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô Tiền đây là zombie phải không?”

Ôi mẹ ơi! Kiếp nạn của con tới rồi!!!

Tôi phải làm gì? Phải làm gì? Phải làm gì bây giờ???

Anh ta sẽ đuổi tôi ra ngoài sao??

Tôi hoảng sợ tới mức lắp bắp trả lời: “ Không…..Khoan đã, tuy tôi là zombie nhưng…nhưng mà tôi cũng không hề khác người bình thường!! Tôi cũng chưa từng cắn người nào…..”

“Cô Tiền đừng lo lắng.” Trình Thương mỉm cười ngắt lời tôi “ Tôi chỉ tò mò mà thôi. Tôi vẫn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, cô dường như không thể nói chuyện, hành động của cô cũng không hề khác zombie là bao. Sao giờ cô lại thay đổi vậy? Trông cô bây giờ có vẻ rất giống người bình thường..”

Tôi ngoan ngoãn kể cho anh ta nghe câu chuyện tôi tiến hóa từ sau cơn sốt, Trình Thương nghe xong liền trầm ngâm: “ Đây là hiện tượng hiếm thấy….”

Tôi thấy anh ta có vẻ không có ý định đuổi tôi ra khỏi căn cứ, cũng yên tâm phần nào, đúng lúc này thì có bảo vệ đi về phía anh ta: “ Ông chủ!”

Nhìn kĩ lại thì trông người đàn ông này rất quen, giống hệt một con khỉ nhỏ có bề ngoài thông minh, hình như là người trong đội ngũ trước kia mà tôi gặp.

Nhìn thấy tôi, anh ta sửng sốt: “ Con zombie nhỏ?”

Tôi rất khó chịu với việc người ta cứ gọi tôi là zombie nên giận dữ nói: “ Tên tôi là Tiền Đa Đa.”

Anh ta càng ngạc nhiên hơn: “ Cô, cô sao có thể nói chuyện được? Mà sao cô ta lại có thể ở đây?”

Câu sau là lời anh ta nói với Trình Thương.

Trình Thương giải thích qua loa về chuyện của tôi để giúp anh ta bình tĩnh lại.

“Tiền…Đa Đa, tôi là Tăng Lương, cứ gọi tôi là Lương Tử.”

Cái tên này….hình như tôi cũng đã từng được nghe trước đây.

Trình Thương nhờ Lương Tử đưa tôi về, tự mình giải quyết nốt công chuyện.

Lương Tử này lắm lời thật đấy, dọc đường cứ nói hết chuyện này rồi lại tới chuyện khác, tai tôi chưa từng có một giây yên tĩnh.

Nhưng mà anh ta thực sự rất hài hước, những chuyện bình thường qua miệng anh ta cũng rất buồn cười.

Ví dụ anh ta kể về có một người bị cắn khi đang tắm, sau đó anh ta đã lao ra ngoài cắn người khác trong trạng thái khỏa thân khiến cho các cô cái trong quân đội giật mình đánh chếc anh ta, tiện tay còn giúp anh ta mặc quần.

Tôi cười hụt hoi, vỗ vỗ vai anh ta: “ Sau đó thì sao?”

“Làm gì còn sau đó, người ta đã chếc hai lần rồi, cô còn muốn chúng tôi làm sao nữa?”

Ha ha, anh ta nói chuyện giải trí quá.

Tôi cười gập người, Lương Tử cũng mỉm cười: “ Lần đầu tiên tôi thấy ai mà cười mất kiểm soát như cô đấy….”

Tôi đang định nói lại anh ta thì thấy anh ta im bặt, mắt nhìn thẳng về phía trước, tôi ngẩng đầu nhìn theo, ngơ ngác luôn rồi.

Ai có thể nói cho tôi biết tại sao Tề Mộc Bạch lại đột ngột xuất hiện ở đây không??

Anh ấy không nhìn tôi mà chỉ lặng lẽ mắt đối mắt với Lương Tử, mắt đối mắt tóe lửa, Lương Tử cảm thấy không thoải mái nên thì thầm đủ cho tôi nghe thấy: “ Người này là ai vậy? Sao tôi cảm thấy anh ta đáng sợ thế? Anh ta thậm chí còn đáng sợ hơn cả ông chủ…”

Tôi do dự hồi lâu, học anh ta thì thầm trả lời: “ Là anh trai tôi….”

Tề Mộc Bạch đứng ở bên kia bỗng nhiên cười lớn, nụ cười này giống như có thể làm tan băng tuyết tích tụ mấy ngàn năm, băng rơi xuống tạo ra địa chấn.

Vâng! Địa chấn khiến tôi lạnh sống lưng!! Mẹ ơi cíu con…..

“Đến đây.” Anh nói.

“Đi đi.” Lương Tử trầm giọng “ Nếu là anh trai của cô thì tôi đưa cô tới đây thôi, tôi đi trước…”

Chờ cho Lương Tử đi xa, tôi mới chậm rãi bước về phía Tề Mộc Bạch, giả vờ thờ ơ hỏi: “ Sao anh lại ở đây?”

“Đi ngang qua.” Tề Mộc Bạch nhàn nhạt trả lời tôi.

Đi ngang qua cái gì mà đi ngang qua.

Tôi mặc kệ anh đi về phía phòng tôi, Tề Mộc Bạch lẽo đẽo đi theo, lạnh lùng hỏi: “ Anh ta là ai?”

“Liên quan gì đến anh?”

Tề Mộc Bạch cười lạnh.

“Mặc kệ em.”

Suốt đường đi, chúng tôi hiểu ý nhau giữ im lặng, khi về tới nơi thì mẹ tôi đang bận rộn nấu ăn.

Thức ăn mà căn cứ phát cho hôm qua khá đầy đủ, hôm nay mẹ quyết định làm bánh bao cho chúng tôi.

“Về rồi thì mau tới đây giúp mẹ đi.”

Trần đời tôi ghét nhất là làm bánh bao, tôi vô thức muốn chạy trốn nên viện cớ: “ Mẹ ơi…con đau đầu quá…”

Lời vừa nói ra, cả mẹ tôi và Tề Mộc Bạch đồng thời qua đầu nhìn sang.

“Đau thế nào?” mẹ tôi dừng tay “ Có đau lắm không?”

Mẹ tôi nghiêm túc tới mức tôi không biết nên trả lời bà ấy như thế nào, chỉ có thể bịa đại ra một lý do: “ Hơi đau và hơi ngứa một chút thôi ạ. Có khi nào con lại tiến hóa, sắp thông minh trở lại không?”

Ha hả, mẹ tôi đẻ ra tôi mà, ngay lập tức mẹ nhìn thấu thủ đoạn non nớt của tôi, chế nhạo: “ Mẹ nghĩ thứ mọc ra trong đầu con không phải là não mà là một khối u đấy. Bớt mơ tưởng lại.”

Tôi: “……………”

“Mau lại đây! Đừng có lười biếng! Tiểu Bạch đã bắt đầu rồi, con còn đứng đó mà lý sự!”

Tôi: “……………”

Mặc dù quá trình làm thì mệt muốn chớt nhưng mà thành quả thì ngon phải biết.

Tôi vô tâm vô phế ngủ một mạch tới sáng hôm sau, đang ngủ thì mẹ tôi gọi tới.

“Sớm quá!! Mẹ gọi con có chuyện gì???” Tôi giận dữ gào lên qua điện thoại.

Mẹ tôi bên kia cũng gào lên: “ Bên ngoài có người tìm con, mau lăn ra đây.”

Tôi choáng váng, cùng lúc đó, tôi có một linh cảm không lành,

Mở cửa ra ngoài, Lương Tử đang đứng chờ sẵn.

Mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy tôi: “ Cô lười quá, hôm nay cô có nhiệm vụ đấy, cô quên mất sao?”

Tôi bối rối: “ Nhiệm vụ gì? Tại sao tôi lại không hề biết?”

Lương Tử vỗ trán: “ Ồ! Tôi quên mất không nói với cô, ông chủ vừa mới sắp xếp nhiệm vụ hôm nay. Anh ấy yêu cầu cô đi cùng chúng tôi để cứu một nhóm người ở bên phía ngoài căn cứ. Theo thông tin chúng tôi nhận được thì bên ấy có rất nhiều zombie nên cô phải đi cùng chúng tôi. Chuẩn bị tinh thần đi!”

Tôi chưa kịp có phản ứng gì thì chân mẹ tôi bên cạnh đã nhũn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui