Mạt Thế Tôi Trở Thành Zombie Ngốc Nghếch

Tôi xà lơ như vậy là vì tôi biết dù cho có làm gì thì cũng không hề hấn gì tới con zombie đó cả. Tôi chỉ có thể liều một phen thử xem sao.

Vốn tưởng rằng dù nó không giếc chếc tôi luôn thì tôi sẽ kéo dài thêm một chút thời gian cho mấy người chạy trốn, ai có mà ngờ…

“Tôi cũng không ngờ tôi mạnh dữ vậy luôn đấy….”

Tôi nhìn sang Trình Thương, người vẫn đang giữ im lặng từ lúc ở tòa nhà, không biết anh ta đang suy nghĩ gì.

Trở về đến khách sạn, vợ chồng nhà nghỉ thấy chúng tôi trở về an toàn lại còn tay xách nách mang rất nhiều vật tư, lương thực thì rất vui mừng, thậm chí còn khen ngợi tôi lợi hại.

Trình Thương và những người khác cũng biết ý không nói tôi là zombie vì bọn họ sợ sẽ khiến cho tất cả mọi người hoảng loạn nên họ chỉ nói rằng tôi cũng là dị năng giả nhưng đặc biệt hơn những người khác.

Tôi gãi đầu, xấu hổ cúi đầu xuống thấp, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngay Tề Mộc Bạch đang đứng ở trên cầu thang nhìn chằm chằm vào tôi.

Chấm hết!

“Em phải đi xa như thế mới ngủ trưa được hả?”

Tôi: “…………”

“Em không ngờ tôi lại biết thừa cái suy nghĩ trong đầu em chứ gì?”

Tôi: “………….”

Giây phút này đây, tôi cảm thấy việc bị Tề Mộc Bạch giận dỗi còn đáng sợ hơn con zombie cấp 6 khi nãy gấp ngàn lần.

Tôi vội vàng chạy lên giải thích: “ Không phải……em sợ anh lo lắng nên mới phải nói dối.”

Tề Mộc Bạch: “ Ha hả.”

Sự kiện này khiến tâm trạng của tôi lao dốc không phanh, ăn không ngon ngủ không yên.

Lương Tử không biết chuyện còn trêu đùa tôi: “ Hôm nay cô tuyệt vời lắm luôn. Tôi thực sự khâm phục cô. Từ trước đến giờ, ngoài ông chủ ra, cô là người duy nhất khiến tôi thật sự khâm phục đấy… à không tôi nhầm……con zombie duy nhất.”

Tôi: …………

Tôi có cần cảm ơn anh ta quá khen không?

Chắc hẳn Lượng Tử cũng nhìn thấy tâm trạng thấp thỏm của tôi, anh ta húp một ngụm mì rồi hỏi: “Sao thế? Cô đang lo lắng gì vậy?”

Tôi thở dài, không định nói cho anh ta biết nhưng đột nhiên trong đầu tôi lại nảy ra một suy nghĩ.

Mặc dù anh ta thần kinh không được ổn định lắm nhưng mà đều là đàn ông, dù ít dù nhiều chắc anh ta cũng biết cách để dỗ Tề Mộc Bạch chứ nhỉ?

“Hừm…….” Tôi phân vân quyết định hỏi “Chuyện là tôi muốn hỏi anh một chút……”

“Hỏi đi, tôi đang nghe đây.”

“Chuyện là…….nếu có một cô gái làm anh tức giận thì cô ấy nên làm gì để được anh tha thứ?”

Lương Tử nghĩ nghĩ, đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “ Cô đừng nói với tôi là cô chọc giận người anh trai hôm đó nhé.:

Tôi: ……….

“Người anh em đó không dễ đối phó đâu…” Anh ta suy nghĩ một lát “ Tôi chỉ nói vậy thôi, năm đó bạn gái cũ của tôi lừa dối tôi có thai cùng người khác, tôi cũng rất tức giận. Nhưng mà đột nhiên cô ấy hôn tôi, thế là tôi mất bình tĩnh…….”

??????

“6”

“ Tôi nói cho mấy người biết, phụ nữ tâm cơ thật đấy. Nếu người anh em đó không phải là anh trai của cô thật thì cô có thể thử xem…….”


Lương Tử lần này đúng là mở mang một chân trời mới cho tôi, hóa ra anh ta không chỉ lắm mồm mà còn rất trung thực, không những thế lại còn ngốc hơn cả tôi nữa.

Ha hả, anh đúng là tấm gương về tấm lòng trắc ẩn và mềm lòng cho người khác học tập đấy.

Tề Mộc Bạch giờ vẫn còn đang ở trong phòng, tôi vừa lên đến tầng 2 thì đã nhìn thấy Tôn Mạt đang đứng ngay đầu cầu thang nói chuyện với người khác, nói thật tôi cũng không hề có thiện cảm gì với cô ta, đương nhiên sẽ mặc kệ cô ta, trực tiếp đi tìm Tề Mộc Bạch.

Lúc gõ cửa phòng anh, tôi khá căng thẳng, chỉ cần nghĩ đến việc phải đối mặt với anh thôi là tôi đã sợ hãi rồi, thầm nhủ trong lòng là chỉ cần anh mở cửa ra tôi sẽ ngay lập tức xin lỗi anh, nếu anh mà không tha thứ thì tôi sẽ dùng chiêu mà Lương Tử dạy.

Cánh cửa mở ra, Tề Mộc Bạch có vẻ như không hề ngạc nhiên khi thấy người đứng trước cửa là tôi thì phải, nhướng mày từ trên cao nhìn xuống: “ Có chuyện gì? Cuối cùng em cũng tỉnh ngủ rồi hả?”

Tôi: ………….

Sao thằng cha này độc mồm độc miệng thế nhỉ???

“ Thì là…..tôi đến đây để xin lỗi anh…” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Vâng, trái ngược với thái độ 100% thành khẩn của tôi, Tề Mộc Bạch cúi thấp đầu xuống cười lạnh: “ Xin lỗi cái gì? Em chỉ là đi ngủ thôi mà, không cần phải xin lỗi tôi.”

Đồ đáng ghét!!!!

Người đàn ông nhỏ mọn!!!!

“Tôi không có ngủ, là tôi lừa anh, Trình Thương bảo tôi đi cùng bọn họ đi tìm vật tư.”

“Ồ” Lại bắt đầu rồi đấy, anh kéo dài giọng “ Vậy là em ra ngoài chơi cùng người đàn ông tên Lương Tử đó……”

Tôi:…………….

Tôi không biết nên cãi lại thế nào, sao anh ta nham hiểm thế????

Thấy có nói nữa cũng vô ích, tôi không còn cách nào khác là phải dùng đến chiêu trò xương máo mà Lương Tử đúc kết từ sự dại dột của bản thân.

Tề Mộc Bạch rất cao, còn tôi thì rất lùn, với tư thế này thì tôi không thể nào nhón chân tới mà hôn anh được.

Lia mắt nhìn xung quanh xem có gì cứu vãn cho chiều cao khiêm tốn của tôi không thì phát hiện ra thứ dụng cụ duy nhất mà tôi dùng được là chiếc ghế đẩu thấp ở ngay bên cạnh.

Chính là nó!

Tôi khệ nệ bê ghế đặt trước mặt Tề Mộc Bạch rồi trèo lên đứng ngang tầm mắt của anh.

Anh nhìn tôi bằng vẻ mặt bối rối, trước khi anh kịp nói gì tôi đã nhanh chóng “chụt” một cái lên má anh.

Rất to, rất vang, rất rõ ràng. Tề Mộc Bạch hoảng hốt.

“Em…..”

Tôi tưởng anh còn giận nên mau chóng hôn cái nữa.

Tề Mộc Bạch: “………..”

“Anh vẫn còn tức giận sao?” Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, cố gắng đoán xem anh có còn tức giận hay không mà quên để ý rằng khoảng cách của chúng tôi bây giờ quá gần nhau.

“Em đang làm gì thế?”

Mãi tới khi giọng nói khàn khàn lọt vào tai tôi và hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt tôi thì tôi mới định thần lại được, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Má ơi, đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ hiện lên một tia rực lửa.

Vừa rồi tất cả sự chú ý của tôi đều chỉ tập trung vào việc phải dỗ dành anh nên không cảm thấy có gì là không ổn. Giờ tôi mới nhận ra là không khí trên cao loãng quá, hình như tôi hơi khó thở.

“Tôi,tôi,tôi đi trước đây.”


Tôi lắp ba lắp bắp mãi mới nói hết được câu, định quay người bỏ chạy thì lại quên mất mình đang đứng trên ghế, bước chân rơi vào hư không, đang lo lắng ngã dập mặt xuống đất liệu có bị hủy dung không thì đã có một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo tôi.

Tề Mộc Bạch vẫn giữ nguyên tư thế cũ ôm chặt lấy tôi, tay anh cách eo tôi một tầng áo mỏng nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ấm nóng, mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng, lập tức vùng vẫy đứng thẳng người chạy trối chết.

Tôi thề là 18 năm cuộc đời tim tôi chưa bao giờ đập nhanh như thế này.

Về đến phòng tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm nhưng có vẻ như tôi không kiểm soát được suy nghĩ của mình nữa, tôi cứ nhỡ mãi tới chuyện vừa xảy ra, càng nghĩ càng nóng đầu.

Tất cả là lỗi của Lương Tử, tất cả là do anh ta đưa ra ý tưởng điên rồ này. Huhu có khi nào sau hành động ngu ngốc của tôi, Tề Mộc Bạch có thể tức giận hơn không.

Phải làm gì bây giờ!!!!

Bên ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc, giống hệt như tâm trạng của tôi, tôi không dám thò mặt ra ngoài, ở rịt trong phòng cả ngày, sáng hôm sau, Tề Mộc Bạch gõ của tìm tôi.

Trông anh giống như không còn giận tôi nữa, anh nhìn tôi thờ ơ giống hệt như trước: “ Sao em không xuống ăn?”

Nghe anh nói, tảng đá trong lòng tôi mới rơi xuống, tôi mỉm cười vui vẻ kéo tay anh: “ Đi đi, chúng ta đi ăn.”

“Thật ngớ ngẩn.”

Tề Mộc Bạch hừ lạnh, mặc kệ anh, tôi đi theo anh, nhảy xuống lầu như khỉ. Không hiểu sao tôi cảm thấy cơm ngày hôm nay đặc biệt ngon hơn bình thường.

Giờ chúng tôi bị mắc kẹt ở đây trong thời tiết tuyết rơi dày đặc, không có tín hiệu thế nên là cho dù nhà nghỉ có TV thì tôi cũng không xem được. Zombie vẫn đang lảng vảng xung quanh nhà nghỉ khiến cho tinh thần của tất cả mọi người đều áp lực.

Khoảng tám giờ, mưa bắt đầu rả rích, nhà nghỉ mất điện.

Bởi vì dị năng giả hệ điện luôn phải đề phòng zombie đến gần nhà nên không thể lãng phí năng lượng của mình để cung cấp điện cho mọi người dùng, hơn nữa bây giờ cũng đã là buổi tối, không cần thiết phải sử dụng quá nhiều điện nên có thể đi ngủ ngay sau bữa tối. Thế nhưng hôm nay mọi người lại không về phòng mà tụ tập ở trong phòng khách.

Bà chủ nhà nghỉ khéo léo đặt lò sửa ở giữa để mọi người cùng được sưởi ấm, tất cả chúng tôi chủ động ngồi thành một vòng tròn quanh lò sưởi và trò chuyện cùng nhau.

Mọi người cười rộ lên, tôi cảm thấy bầu không khí khá tốt nên lập tức chạy lên tìm Tề Mộc Bạch ở trên lầu xuống.

“Em tìm tôi có chuyện gì?” Tề Mộc Bạch cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi cũng mặc kệ, ôm cánh tay anh lôi xuống lầu.

“Anh ở một mình trong phòng chán lắm, dưới lầu có rất nhiều người, náo nhiệt vẫn tốt hơn!”

Tề Mộc Bạch không thể cưỡng lại sự mè nheo của tôi nên phải đi theo tôi xuống lầu, khi xuống đến nơi thì nam sinh đại học cao lớn đang ôm guitar trong tay và hát.

Tôi từng nghe bài hát này trước đây, cụ thể là vào năm ngoái bài hát này rất nổi tiếng, tuy nhiên ngành công nghiệp âm nhạc nhanh sóng sau xô sóng trước nên tôi cũng không còn nhớ gì nhiều tới bài hát này nữa.

Không ngờ tôi lại được nghe lại bài hát trong hoàn cảnh này, không hiểu sao tôi cảm thấy có chút bồi hồi.

Bầu không khí rất ấm áp, chờ nam sinh hát xong, Tôn Mạt là người đầu tiên vỗ tay ca ngợi:

“Thật hay. Tôi nhớ trước đây lớp tôi dạy cũng có một bạn nữ rất thích bài hát này. Nhưng không may mắn, sau đó cô ấy đã……………” Cô ta không nói tiếp nhưng tất cả chúng tôi đều biết những lời phía sau là gì.

Có lẽ là đột nhiên nhắc tới chuyện buồn, Tôn Mạt nhất thời không kiềm chế được cảm xúc đứng bật dậy đi về phía cửa nhà nghỉ. Lập tức có người ở phía sau nhắc nhở cô: “ Không được ra ngoài! Bên ngoài rất nguy hiểm!”

Tôn Mạt mặc kệ lời ngăn cản: “ Không sao đâu, tôi sẽ lập tức quay lại.”

Dù sao nơi này không phải lúc nào cũng có zombie ở bên ngoài nên không ai ngăn cản nữa, mặc dù zombie rất nhiều nhưng lại phân tán khắp nơi, chỉ nghe thấy động tĩnh thì mới tới.

Mười phút sau, cô ta từ bên ngoài trở về, mắt đỏ hoe, có vẻ như mới khóc.

Tôi nhỏ giọng nói với Tề Mộc Bạch bên cạnh: “ May mà lúc đó anh gặp được tôi, chứ không thì giờ này chắc anh cũng xanh cỏ rồi.”

Tề Mộc Bạch lạnh lùng lia mắt về phía tôi. Ha hả, tôi lập tức im bặt.


Chủ đề của mọi người chuyển từ quá khứ tới tương lai, họ ngầm hiểu ý nhau không nhắc tới zombie, chỉ nói về những việc dự định sẽ làm sau khi đại dịch này kết thúc.

“Vậy cô muốn làm gì? Đợi mọi chuyện trở lại bình thường ấy?” Nữ sinh học đại học bên cạnh tôi tinh nghịch đẩy nhẹ cánh tay tôi, cười vui vẻ hỏi.

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: “ Có lẽ em sẽ tiếp tục học. Em cũng muốn vào đại học.”

“Được đấy! Nhớ chọn trường đại học nào tốt vào nhé.”

“Còn chị thì sao?” Tôi hỏi.

Cô ấy mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.

“Chắc chắn tôi sẽ cố gắng thi được chứng chỉ hành nghề luật sư. Tôi muốn trở thành một luật sư thật tốt và dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ những người yếu thế trong xã hội này. Đây là ước mơ từ khi tôi còn nhỏ.”

Thật tuyệt.

Từ tận đáy lòng, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy.

Tôi giơ ngón cái về phía cô ấy nhưng lại lén lút nhìn về phía Tề Mộc Bạch, tôi cũng rất muốn biết mong muốn của anh.

Anh cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì, ánh lửa từ lò sưởi chiếu vào mặt anh, phác họa đường nét trên mặt vô cùng xinh đẹp.

Bây giờ tôi mới chợt nhận ra mình chẳng biết một thông tin gì về anh cả. Không biết bố mẹ anh là ai, không biết trước đây anh là người thế nào, không biết anh bao nhiêu tuổi, không biết cả nơi anh từng sinh sống là ở đâu. Bản thân anh cũng chưa bao giờ chủ động nhắc với tôi về những điều này.

Có lẽ vì thế nên tôi cũng chẳng đủ tư cách để biết rằng tương lai anh muốn làm gì đúng không?

Lời nói đã đến môi rồi nhưng tôi kịp thời nuốt xuống, ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy, ông chủ nhà nghỉ đang mỉm cười đi tới đưa thức ăn cho chúng tôi đột ngột hét lên.

Tôi lập tức đứng dậy, xung quanh có chút tối, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một con zombie.

“Ông ấy bị zombie cắn rồi!” Có một người hô lớn lên.

Khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loại, Trình Thương, Lượng Tử và nhóm dị năng giả đi cùng anh đang uống rượu ở bàn bên kia cũng nhanh chóng lao tới.

“Nó đột nhập từ tầng hai! Làm sao có thể vào được?” Lương Tử gầm lên nhưng mọi người đều đang bận rộn chạy thật xa con zombie, không ai rảnh để trả lời anh ta.

May mắn là nó xuất hiện nên mọi người kịp thời phát hiện ra và ngăn chặn nó.

Nhưng điều tồi tệ nhất cũng đã xảy ra, ông chủ nhà nghỉ đã bị cắn rồi.

Lúc này ông ấy vẫn còn đang khá tỉnh táo, thế nhưng căn phòng lại vang vọng tiếng khóc thất thanh của bà chủ nhà và ba cô con gái.

“ Em nhớ chăm sóc bọn trẻ và sống thật tốt.” Ông ấy nở một nụ cười nhợt nhạt, dường như đây là nụ cười cuối cùng, ấm áp dưới ánh lửa của lò sưởi. Tôi khịt mũi quay mặt đi.

Đây đã là lần thứ hai có người chếc trước mặt tôi.

Tôi không thể nào quen với những chuyện như thế này, dù có xảy ra một trăm lần hay một nghìn lần, tôi vẫn không thể quen nổi.

Tôi là zombie thật nhưng trái tim tôi thì vẫn giống như con người.

“Tôi hỏi mấy người, con zombie này làm sao mà vào được?” Lương Tử một lần nữa hét lên đến tôi còn sợ hãi.

Mọi người nhìn nhau trong im lặng, đúng lúc này thì nữ sinh đại học tóc xoăn chỉ thẳng vào Tôn Mạt giận dữ nói: “ Cô ta khi nãy đi ra ngoài, có lẽ khi đi vào đã không đóng chặt cửa.”

Đúng vậy!

Trước đó tất cả mọi người đã khóa chặt cửa, zombie không thể nào đột nhập vào được. Chuyện này xảy ra ngay sau khi cô ta từ bên ngoài trở về.

“Không…..” Tôn Mạt vội vàng lên tiếng biện hộ “ Khi đi vào tôi thật sự đã đóng cửa chặt lại rồi…..Không phải tôi…..”

“Zombie đi từ đâu tới?” Người đàn ông trung niên hỏi.

Vợ của anh ta trả lời: “ Chúng tôi đều nhìn thấy nó đi từ phía của vào..”

Lần này Tôn Mạt im bặt không hề hé nửa lời.

Trình Thương thở dài, nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất nói: “ Vì sự an toàn của những người còn lại, bây giờ anh phải tự mình đi ra ngoài.”

Đôi mắt của ông chủ nhà nghỉ lúc này đã đỏ như máo, trên mặt bắt đầu nổi những đường gân xanh đáng sợ nhưng ông ấy vẫn còn khá tỉnh táo, gật đầu tự mình đứng dậy một cách khó khăn.

Ba cô con gái vẫn tiếp tục khóc khản giọng, bà chủ nhà quay mặt đi không đành lòng nhìn thẳng vào sự thật.


Ngay khi ông ấy định đi ra ngoài, Tôn Mạt đột nhiên xông lên đứng chắn trước mặt đồng thời tỏ vẻ tức giận hét lên: “ Này, các người đây là đang làm gì vậy? Ngay từ đầu là ông ấy giúp đỡ chúng tôi, giờ các người lại muốn đuổi ông ấy ra ngoài? Anh có còn tình người không? Bọn trẻ đang khóc nấc lên, anh bị điếc sao, anh không mềm lòng sao?”

Tôi:…………..

Lương Tử gần như phát điên hét thẳng vào mặt cô ta: “ Cô bị mù hả? Ông ấy bị zombie cắn! Nếu không tự mình ra ngoài, không sớm thì muộn tất cả mọi người đều sẽ thành zombie hết.”

Tôn Mạt như thiểu năng chế nhạo, từ khóe miệng còn nói mấy lời mỉa mai: “ Mấy người dị năng giả trong phòng này sao không làm gì đi? Tôi tưởng các người mạnh mẽ lắm mà, sao không cố cứu trước khi ông ấy trở thành zombie? Chỉ có duy nhất một mình ông ấy bị cắn mà các người cũng không thể kiểm soát được? Các người có còn là con người không?”

“Được rồi! Nếu như cô đã nói như vậy, trong này còn rất nhiều người, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm hết cho mọi chuyện.”

Đang khi cuộc cãi vã bùng nổ, mỗi giây phút qua đi ông chủ nhà nghỉ càng trở nên đáng sợ hơn, nữ sinh đại học khi nãy cùng tôi trò chuyện thở dài, lao tới đẩy Tôn Mạt ra, nhân cơ hội cuối cùng để đẩy ông ấy ra ngoài. Đúng lúc này, ông chủ nhà đã hoàn toàn biến thành zombie, cắn thật mạnh vào tay của nữ sinh đại học.

Mọi người hét lên, trơ mắt nhìn nữ sinh đại học lôi con zombie là ông chủ nhà ra ngoài, tiếng hét đã thu hút đám zombie, chỉ trong chốc lát, nữ sinh đại học kia bị xé ra thành trăm mảnh.

Tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô ấy, cũng tận mắt nhìn thấy vết máo của cô ấy bắn đến cửa nhà, có người từ đằng sau dùng bàn tay che mắt tôi lại, sau đó là tiếng người vội vã đóng chặt cửa.

Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh cô nữ sinh đại học với đôi mắt sáng ngời, chỉ mới chưa đầy một tiếng trước còn nói với tôi rằng muốn trở thành luật sư để bảo vệ những người yếu đuối trong xã hội.

Vậy mà giờ đây, cô ấy đã phải chớt một cách đầy đau đớn giữa bầy zombie.

Có tiếng người tranh cãi, cũng có những tiếng hét giận dữ tột độ vang lên.

Tôi rơi nước mắt làm ướt đẫm lòng bàn tay đang che mắt tôi, hai bên tai ù đi.

“Ngoan, chúng ta quay về phòng ngủ thôi.” Tề Mộc Bạch thủ thỉ bên tai tôi.

Tôi ngơ ngác đi theo anh, vừa bước vào phòng đã bật khóc nức nở.

Tề Mộc Bạch kiên nhẫn ở bên cạnh chờ đợi tôi.

Khóc mệt, tôi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh dậy thì Tề Mộc Bạch đã biến mất.

Tôi không biết anh đã rời đi từ khi nào.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi dày đặc, sau một đêm bão táp, tất cả mọi người trở nên im lặng. Không biết nên vui hay nên buồn, mấy ngày sau cuối cùng cũng có sóng TV.

Tôi chán chớt nằm dài bên bệ cửa sổ, muốn xem bộ phim truyền hình dài tập còn dang dở nhưng trên TV chỉ toàn chiếu những thông tin liên quan đến zombie.

Tôi thở dài, người phụ nữ dẫn chương trình trên TV vẫn đang thao thao bất tuyệt: “ Hiện tại, theo thông tin mới nhất mà chúng tôi cập nhật được từ bác sĩ Tề, rất có thể có zombie đã tiến hóa trở thành vua zombie. Chỉ cần giếc được vua zombie thì thế giới mới có hy vọng được trở lại bình thường.”

Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người đang ngồi trước TV đều trở nên hưng phấn, ngay cả tôi cũng vui mừng, người dẫn chương trình nói tiếp: “ Có thể vua zombie những ngày này vẫn chưa thực sự tiến hóa hoàn toàn, nhưng không thể phủ nhận giờ nó đã rất mạnh mẽ thế nên chúng ta phải sớm bắt được và giếc hắn càng sớm càng tốt trước khi mà nó tiến hóa hoàn toàn, khi đó chúng ta sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào nữa….”

“Ngoài ra, theo nghiên cứu sơ bộ của tiến sĩ Tề cũng cho thấy rằng vua zombie rất đặc biệt. Một trong những đặc điểm đó là ngoại hình và thói quen sinh hoạt của nó rất giống con người, không những thế nó còn có khả năng điều khiển zombie. Sau một thời gian nữa khi đã tiến hóa hoàn toàn, nó có thể điều khiển tất cả zombie….”

Càng nghe điều này tôi càng cảm thấy có gì không ổn, sống lưng lạnh toát chảy mồ hôi ròng ròng.

Vua zombie có ngoại hình và thói quen giống con người, có thể gần gũi với con người, có thể điều khiển những con zombie khác…..

Tôi nhớ tới lần đi tìm vật tư cùng nhóm Trình Thương, tôi chỉ cần nói với con zombie cấp 6 vài câu, ngay sau đó nó lập tức quay người rời đi…..

Má ơi cứu con!! Trời xui đất khiến thế nào chẳng lẽ tôi lại là vua zombie? Trời muốn đuổi tận giếc tuyệt tôi phải không!!!

Tôi như người mất hồn, loạng choạng bước lên cầu thang tìm Tề Mộc Bạch, ngay khi anh mở cửa, tôi nhanh chóng lách người chui vào rồi đóng cửa lại, giật cốc nước trên tay anh tu một ngụm thật mạnh.

Anh lập tức nhận ra có điều gì không ổn đã xảy ra với tôi, nhíu chặt mày hỏi: “ Có chuyện gì?”

Tôi hốt hoảng giữa mức bật khóc: “ Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sắp chớt rồi!! Có người muốn giếc tôi!!!

Không hiểu sao tôi lại nhìn thấy ngọn lửa bừng bừng giữa hai hàng lông mày của anh? Ngay cả ánh mắt anh nhìn tôi cũng dần trở nên nguy hiểm, khóe môi cong lên như nghe được một tin tức gì thú vị lắm: “ Ồ! Là ai vậy?”

Tôi vừa khóc nấc lên vừa tường thuật lại thông tin tôi nghe được trên TV.

“Ý em là….em là vua zombie?” Bởi vì vừa khóc vừa nói nên lời của tôi không rõ ràng, anh phải hơi cúi đầu xuống mới nghe được lời của tôi, sao tôi lại nhìn thấy trong đáy mắt anh có ý cười nhỉ?

Má ơi đã hốt hoảng lại còn gặp ảo giác sao?

“Đúng vậy!” Tôi vội vàng gật đầu, thầm thở dài nói: “ Nhưng mà không sao đâu. Vua zombie cũng được, tôi mạnh mẽ như vậy, ít nhất là có thể bảo vệ được mẹ và anh rồi!”

Tề Mộc Bạch trầm ngâm không trả lời, mãi hồi lâu sau mới nhàn nhã lên tiếng: “ Ồ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận