Mạt Thế Tôi Trở Thành Zombie Ngốc Nghếch

Mẹ bước tới, vỗ “bốp” vào đầu tôi: “ Con ngu quá! Nếu mẹ mà tỏ ra vui mừng trước mặt Tiểu Bạch, thằng bé nhất định sẽ cho rằng con và thằng bé ở bên nhau là con được hời mặc dù con hời thât! Thế thì không phải gián tiếp chứng minh con gái của Tiền Quế Lan là đồ vô dụng hay sao?”

“Thế nên là mẹ nhất định phải bày ra vẻ mặt như thế rồi! Mặc dù con vô dụng thật nhưng mà mẹ cũng cần mặt mũi chứ…..”

Tôi thấy mẹ nói cũng nó lý, gật đầu lia lịa hỏi: “ Nhưng mẹ cứ giữ mãi thái độ như vậy sao? Mẹ định tiếp tục giả vờ đến bao giờ?”

“Sao mà con ngốc nghếch thế?” Mẹ nhướng mày nhìn tôi “ Chờ mẹ tìm một cơ hội, đánh cho Tiểu Bạch một trận rồi bắt thằng bé thề thốt ở bên con cả đời…”

Ôi! Đúng là gừng càng già càng cay.

Tôi không hỏi thêm nữa, dù sao mẹ cũng sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì mẹ đã giải quyết xong xuôi chuyện này.

Tôi gặng hỏi Tề Mộc Bạch xem mẹ tôi đã nói gì nhưng anh ấy nhất quyết không nói cho tôi biết nên tôi đành ôm một bụng thắc mắc đi ăn cơm.

Kể từ khi Tề Mộc Bạch trở về, nguồn lương thực của gia đình chúng tôi vô cùng dồi dào, buổi tối mẹ thậm chí sẽ nấu vài món ăn rất phong phú, về cơ bản tôi có thể ăn bất cứ món nào mà tôi thích.

Đôi khi tôi nghĩ chúng tôi cứ sống thế này cho đến hết đời cũng khá tốt.

Thế nhưng ông trời không nghe thấy tâm nguyện này của tôi.

Không bao lâu sau Lương Tử đã tìm thấy nhà tôi.

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, mức độ hảo cảm của mẹ tôi đối với anh ta bằng âm, vừa mở cửa nhìn thấy Lương Tử trước mặt, mẹ tôi không suy nghĩ đã đóng sầm cửa lại.

Tôi không nhìn được cảnh này nên đã đồng ý gặp Lương Tử.

Không ngờ ngay khi nhìn thấy tôi, anh ta đã buột miệng hỏi:

“Người hay đi cùng cô đâu?”

Ánh mắt của anh ta đầy dò hỏi, tôi bối rối không biết nên trả lời như thế nào nhưng vẫn thành thật: “ Anh ấy không ở đây, anh ấy mới ra ngoài tìm vật tư.”

Lương Tử thở phào nhẹ nhõm.

“Cô mau cùng tôi trở về căn cứ, có chuyện rất quan trọng.”

Tôi cười lớn, vừa cười vừa nói: “ Đừng nói là anh không biết lý do vì sao tôi và mẹ lại phải rời khỏi căn cứ? Anh muốn tôi quay lại? Anh sợ chúng tôi chưa chếc sớm hả?”

Vẻ mặt của Lương Tử trở nên hốt hoảng: “ Bọn họ hiểu lầm cô! Vua zombie không phải cô mà là một người khác. Thời gian không còn nhiều, cô phải nhanh chóng đi cùng tôi, nếu không sẽ thực sự xảy ra chuyện!”

Tôi choáng váng sững người.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi hỏi.

Lương Tử vội vàng: “ Mau đi thôi, xe ở dưới lầu, ông chủ sẽ giải thích cho cô biết.”

Tôi quyết định sẽ đi cùng anh ta.

Trước khi đi, mẹ tôi dặn đi dặn lại tôi phải chú ý an toàn, tôi ngoan ngoãn nghe từng điều một.

Tôi biết họ sẽ không làm hại tới tôi.

Trên đường đi, Lương Tử kể cho tôi nghe chuyện xảy ra đêm đó.

“Ông chủ luôn yêu cầu chúng tôi giữ bí mật nghiêm ngặt chuyện của cô. Nhưng bạn trai của Tôn Mạt đã kể cho cô ta nghe chuyện đó, chuyện tiếp theo thì cô cũng biết rồi đấy, cô ta tố cáo cô với mọi người.”

Tôi không lên tiếng, Lương Tử tiếp tục: “ Mặc dù cô rất đặc biệt nhưng chúng tôi luôn tin rằng cô không phải là vua zombie nên vẫn không ngừng tìm kiếm vua zombie thực sự. Đúng lúc đó chúng tôi nhận được tin tức cho biết rằng vua zombie xuất hiện ở phía đông nam nên phải lên đường qua đêm. Tôn Mạt biết rõ ông chủ rất bảo vệ cô nên ngay khi biết tất cả chúng tôi đều đi vắng lập tức gây rắc rối cho cô.”

“Ồ”

“Còn nữa….Đêm đó không phải Tôn Mạt bị cô cắn sao? Không kịp chờ cô ta bị biến thành zombie thì cô ta đã bị đám người đó đánh tới chếc, thậm chí còn không tìm thấy thân thể trọn vẹn…”

Tôi không hề ngạc nhiên với những điều này, chỉ hỏi anh ta: “ Vậy vua zombie là ai?”

Lương Tử nhìn tôi đầy ẩn ý, không trả lời mà chỉ nói: “ Đến đó cô sẽ biết.”

Khi nhìn thấy cánh cổng căn cứ từ đằng xa, lòng tôi có chút xao động.

Nhớ lại đêm đó, tôi và mẹ đau khổ bắt buộc phải rời khỏi đây và thề rằng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, nhưng giờ đây, tôi một lần nữa bước qua cánh cổng này.

Lương Tử đưa tôi thẳng đến khu S. Vẫn là ngôi nhà đó, giống hệt như lần đầu tôi tới đây, Trình Thương đã ngồi sẵn chờ đợi tôi.

Điều đầu tiên anh ta làm khi nhìn thấy tôi là nói: “ Tôi rất tiếc vì những chuyện xảy ra với cô và mẹ cô.”

Tôi lắc đầu, sự thật là anh ta cũng chẳng có lỗi gì cả.

“Anh muốn gặp tôi là có chuyện gì?”

Trình Thương đuổi hết những người xung quanh ra ngoài, chỉ để lại Lương Tử rồi lên tiếng: “ Chúng tôi đã xác định được thân phận của vua zombie, không phải cô. Cô chỉ là có một thể chất đặc biệt có khả năng chống lại một sô loại virus nhất định, trong đó bao gồm cả virus của zombie chứ không có liên can gì tới vua zombie cả. Chúng tôi vẫn chưa biết được lý do mà vua zombie xuất hiện là gì…”

“Chuyện này Lương Tử đã nói cho tôi biết rồi.”

Trình Thương đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi, chần chừ không nói tiếp.

“ Vậy….cô có biết vua zombie là ai không?”

“Tôi không biết. Nếu biết thì tôi đã không xuất hiện ở đây.”

Trình Thương thấp giọng thở dài: “ Có lẽ cô biết người này.”

Lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành, mở to mắt chờ đợi cái tên mà anh ta nói ra: “ Là Tề Mộc Bạch.”

Là Tề Mộc Bạch. Là Tề Mộc Bạch. Là Tề Mộc Bạch.

Bốn chữ này cứ văng vẳng vang bên tai tôi, giống như có một sức mạnh vô hình khiến toàn thân tôi run rẩy dữ dội.

Không hiểu sao tôi lại không ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy tất cả những chuyện bất thường dần trở nên hợp lý.

“Cách đây không lâu, có người khẳng định đã nhìn thấy vua zombie. Sau khi nhận được tin tức, chúng tôi đã lên đường tới đó ngay trong đêm, cuối cùng cũng diện kiến được vua zombie thật sự.”


Trình Thương rút từ trong tập hồ sơ trên bàn một bức ảnh: “ Cô biết người này mà đúng không?”

Tôi nhìn tấm ảnh một lúc lâu mới nhớ ra.

Người này là một thành viên trong nhóm dị năng giả mà tôi và Tề Mộc Bạch đã gặp khi trên đường tới căn nhà vật tư mà. Khi đó, người đàn ông này ở cùng với người phụ nữ bị mẹ tôi đánh và không ngừng nói muốn giếc chếc tôi.

Tôi đã quên mất ngày hôm đó chúng tôi đã trốn thoát bằng cách nào, chỉ nhớ rằng mình đã rất sợ hãi, cũng đã tìm được rất nhiều vật tư.

Lương Tử chậm rãi tiến đến gần tôi: “ Người này kể rằng lúc đó anh ta và đội trưởng nhóm của bọn họ đã gặp một nam một nữ. Người phụ nữ mà bọn họ gặp là một con zombie có thể chất đặc biệt, khi nhóm bọn họ muốn giếc hai người kia thì đã xảy ra một chuyện rất kỳ là. Sau đó, bọn họ bỏ chạy trối chếc….”

“Nhưng, đêm hôm đó, người đàn ông đi cùng người phụ nữ kia lại đến, cùng lúc đó anh ta giếc hết tất cả mọi người một cách vô cùng tàn nhẫn. Anh ta trông không hề giống một dị năng giả bình thường mà giống hệt như ác quỷ…..Bản thân người làm chứng nếu không có sự xuất hiện đột ngột của mấy đứa trẻ thì đã chếc từ lâu rồi….”

Nghe xong, tôi bần thần một lúc lâu.

Trình Thương đưa cho tôi một ly nước, tôi nhận lấy mà không kịp nói lời cảm ơn. Nhưng tay tôi run tới nỗi làm nước trào ra ngoài.

“Các anh muốn gì?”

Tôi nghe thấy chính mình nói ra những lời này. Mắt tôi không nhìn vào bọn họ mà nhìn chằm chằm vào những bọt nước trong cốc.

Trình Thương im lặng, lâu sau ngồi xuống cạnh tôi nói: “ Cô biết đấy, chỉ khi vua zombie biến mất thì con người mới có thể sống một cuộc sống bình thường.”

Đôi tay run rẩy của tôi vốn đã phải cố hết sức mới cầm được ly nước, giây phút này chợt run rẩy không kìm chế được, “choang” ly nước rơi xuống đất, mảnh thủy tinh vung vãi khắp sàn.

“Đa Đa.” Lương Tử hét lên “Cô có sao không? Có bị bỏng không?”

Anh ta nhanh chóng đưa khăn giấy cho tôi, nhưng tôi không nhận lấy, chính tôi cũng không cảm nhận được cái bỏng rát của nước nóng mà chỉ ngơ ngác hỏi: “ Ai nói với các anh như vậy? Có phải bác sĩ Tề không? Sao các anh tin lời của ông ta là sự thật?”

Tôi giống như một ngọn cỏ dại bị cơn bão làm bật gốc.

“Cô Tiền.” Trình Thương nói “ Có thể cô vẫn chưa biết, sau khi cô và mẹ rời khỏi căn cứ không lâu, khu F mà trước đây cô ở đã bị zombie đột nhập vào tấn công. Ngoại trừ Triệu Nam, không còn một ai ở đó sống sót. Vì việc này mà người dân trong căn cứ ngày ngày sống trong hoảng loạn, thậm chí bọn họ còn bạo loạn, rất rất nhiều người đã thiệt mạng….”

Anh ta nhìn tôi, dịu giọng nói tiếp: “ Đa Đa, cô hãy suy nghĩ cho kỹ càng, anh ta là vua zombie, là sự tồn tại vô cùng nguy hiểm với loài người. Chỉ cần anh ta biến mất, cả cô và mẹ cô đều sẽ co một cuộc sống bình thường trở lại….”

Lương Tử đứng bên cạnh cũng ủng hộ: “ Đúng vậy, chỉ có cách này thì thế giới mới có thể được cứu rỗi, những đứa trẻ được sinh ra trong tương lai sẽ không còn phải chịu những đau khổ giống như chúng ta bây giờ…”

Tôi vẫn im lặng, không nói nên lời.

“ Cô nghĩ sao?” Trình Thương hỏi: “ Bác sĩ Tề nói cho tới thời điểm hiện tại thì vua zombie đã tiến hóa hoàn toàn, trong chúng ta không có ai là đối thủ của anh ta cả, chỉ có người mà anh ta thân thiết và tin tưởng nhất mới có thể lấy trái tim của anh ta. Chỉ có cách này thì anh ta mới thực sự chếc hoàn toàn…”

Tôi cong môi, nghe thấy giọng nói của mình vang lên nhẹ nhàng.

“Mọe kiếp! Các người là cái thá gì mà muốn tôi giếc anh ấy?”

Hai người bọn họ đều choáng váng.

“Các người thật sự cho rằng khi giếc chếc được anh ấy rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Do các người ngây thơ hay do các người ngu ngốc? Nằm mơ đi! Con người thậm chí còn đáng sợ hơn zombie nhiều, đặc biệt là khi đã xuất hiện dị năng giả, tự nhiên chính những dị năng giả này sẽ thế chỗ zombie, giếc chếc chính đồng loại của mình!”

“Còn nữa, hiện tại cuộc sống của mẹ con tôi vô cùng ổn, không cần cái mà các người gọi là cuộc sống bình thường gì đó. Còn những người sống sót trên thế giới này tôi không quan tâm, tôi không phải nữ thần hòa bình, không có trách nhiệm phải lo lắng cho bọn họ, những người đó cứ để những người mang trái tim nhân hậu như các anh lo lắng thì hơn. Tôi vốn không phải người có đạo đức gì, không cần phải bắt cóc đạo đức của tôi.”

“Về phần những người mà anh ấy giếc, bọn họ xứng đáng phải bị như vậy. Anh thấy đám người đó có ai bị chếc oan không?”

Không ai nói gì cả.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sự tức giận và bất lực của Tề Mộc Bạch vào đêm mà anh gặp gỡ tôi ở căn cứ.

Tề Mộc Bạch của tôi đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn và đau đớn để được đoàn tụ với gia đình chỉ để biết rằng gia đình của anh đã bị giếc chếc bởi chính những người hàng xóm của anh.

Anh ấy có thể làm gì khác ư? Hay là anh phải cảm ơn họ? Hay là phải trả ơn họ vì đã tốt bụng như vậy?

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước.”

Khi tôi bước chân ra đến cửa thì Lương Tử đuổi theo nói muốn tiễn tôi, nhưng tôi không muốn đi cùng anh ta thêm một giây nào nữa.

Lương Tử thở dài: “ Đa Đa, đừng tức giận, chúng tôi thực sự không biết làm cách nào cả.”

Anh ta muốn tôi giếc Tề Mộc Bạch, tôi chẳng còn lời nào muốn nói với anh ta hết,

Dù thế thì Lương Tử vẫn lẽo đẽo theo tôi, không ngừng giải thích: “ Thật ra sau khi mà danh tính của vua zombie được xác định, bác sĩ Tề đã yêu cầu ông chủ phải bắt cóc cô và sử dụng cô như một con át chủ bài để bắt ép Tề Mộc Bạch phải chủ độc tự sá.t. Nhưng điều này quá kinh khủng, ông chủ đã kịch liệt phản đối, nhưng chúng tôi vẫn phải gặp cô để mong muốn cô có sự chủ động.”

Tôi dừng lại, quay sang hỏi: “ Lại là bác sĩ Tề?”

“Đúng vậy, ông ấy đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm để nghiên cứu về loại virus này, vì vậy nên chúng tôi đều lắng nghe ý kiến của ông ấy.”

“Ông ta là ai?”

“Có thể cô không biết, trước khi mà đại dịch này bùng phát, ông ấy là một nhà nghiên cứu sinh hóa nổi tiếng và rất có uy tín trong nước……..”

Tôi ngắt lời anh ta: “ Vậy các anh cũng chưa bao giờ từng nghi ngờ ông ta đúng không? Ông ta nói rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường sau khi giếc chếc Tề Mộc Bạch đúng không? Điều này dựa trên cơ sở là gì?”

Lương Tử không nói nên lời, gãi gãi đầu “Chuyện này…tôi cũng không biết nữa….Dù sao thì hiện tại chúng tôi phải dựa vào ông ấy rất nhiều…….”

Tôi cười khẩy: “ Anh về nói với Trình Thương về chuyện này trước đã rồi muốn tính toán cái gì thì tôi mặc kệ các người. Chuyện lớn như thế này không thể bất cẩn được. Lỡ như những lời ông ta nói là sai thì sao? Đương nhiên, dù đúng hay sai thì việc ông ta muốn tôi tự mình giếc chếc Tề Mộc Bạch cũng sẽ không bao giờ xảy ra.”

Thấy thái độ kiên định của tôi, Lương Tử biết điều không nói về chủ đề này nữa.

Đưa tôi đến cổng căn cứ, Lương Tử một mực muốn chở tôi về, đang không biết làm gì thì nhìn thấy Tề Mộc Bạch đang đứng nhìn tôi cách đó không xa.

Đã gần đến tháng ba, tuyết vẫn đang không ngừng rơi, Tề Mộc Bạch thản nhiên đứng đó, hai tay đút túi quần nói: “ Lại đây.”

Tôi nóng lòng muốn lao vào vòng tay của anh.

Tề Mộc Bạch cầm chặt tay tôi, cau mày nói: “ Găng tay anh đưa cho em đâu? Sao không đeo?”

Tôi không trả lời, chỉ hỏi anh: “ Sao anh biết em ở đây?”

Tề Mộc Bạch không trả lời.

Quay đầu nhìn lại, không biết Lương Tử đã rời đi từ khi nào, tôi ríu rít hỏi Tề Mộc Bạch: “Chúng ta trở về bằng cách nào bây giờ? Chúng ta có phải đi bộ về không?”


Tề Mộc Bạch nhướng mày, đặt tay tôi lên eo anh “ Nhắm mắt lại!”

Tôi thậm chí còn không kịp phản ứng, khi mở mắt ra một lần nữa, tôi và anh đã đứng trước cửa nhà.

“Chúa ơi! Dịch chuyển tức thời? Kì diệu quá!”

Tề Mộc Bạch nhếch môi kiêu ngạo: “ Có tốt hơn cái xe rách của tiểu tử kia không?”

Tôi: “……….”

Sao mà hay hơn thua quá!

Khi vào nhà, mẹ vẫn đang đợi tôi, thấy tôi mẹ đứng bật dậy đi một vòng quanh người kiểm tra xem tôi có ổn không rồi hỏi: “ Bọn họ nói với con gì vậy?”

Tôi có chút áy náy nhìn Tề Mộc Bạch, lắc lắc đầu: “ Không có chuyện gì đâu, bọn họ chỉ xin lỗi chúng ta thôi……”

Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra đêm đó với mẹ, bà tức giận nói: “ Giờ nói chuyện này thì có ích gì, mọi chuyển cũng xảy ra rồi, chúng ta đều đã phải chịu đựng rồi….”

Tức giận xong bà ngáp nói buồn ngủ rồi trở về phòng, tôi vẫn đang lén lút liếc nhìn Tề Mộc Bạch, sợ anh hỏi, cũng sợ anh không hỏi.

Đợi hồi lâu mà anh cũng chưa hỏi, tôi không nhịn được: “ Sao anh không hỏi gì em?”

Vừa nói xong tôi đã hối hận: “ Quên mất, anh có khả năng đọc suy nghĩ, vậy là anh đã biết rồi……”

Tề Mộc Bạch tiến tới bẹo má tôi: “ Em thật sự cho rằng lúc nào anh cũng có thể nghe được suy nghĩ của em chắc? Thỉnh thoảng anh mới có thể nghe suy nghĩ của em thôi, kể từ khi em có thể nói chuyện, anh làm gì cần tốn công đi nghe suy nghĩ của em?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “ Vậy thì tốt, em đi ngủ đây.”

Đang đi vào thì Tề Mộc Bạch đột nhiên lên tiếng: “ Em sợ anh sao?”

Bàn tay đang nắm tay cửa của tôi khựng lại.

“Em nhớ rằng lần trước anh đã hỏi em câu này rồi.”

Tề Mộc Bạch không nói gì, tôi quay người lại mỉm cười nhìn anh: “ Câu trả lời của em vẫn như trước.”

Giống như trước đây tôi đã từng nói với anh, tôi sẽ không bao giờ sợ hãi.

Bất kể anh trở thành gì đi chăng nữa.

…………

Kể từ khi nói chuyện với Trình Thương trở về, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, non cao nước biếc, vạn vật đẹp đến mức như thể trở về trước khi tận thế xảy đến, Tề Mộc Bạch đứng giữa đồng hoa cải dầu rộng lớn mỉm cười với tôi.

Tôi vui vẻ chạy về phía anh, khi đã đứng trước mặt anh thì khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi, núi non trở nên đồng không mông quạnh la liệt xá.c chếc, có tiếng khóc thất thanh nhưng lại sáng rực.

Tề Mộc Bạch toàn thân đầy máo, trái tim bị móc ra, thậm chí vẫn còn đang đập.

Tôi giật mình bừng tỉnh, không thể ngủ thêm được. Bất cứ khi nào tôi nhắm mắt lại thì cảnh tượng đó sẽ lại xuất hiện được.

Tề Mộc Bạch cũng cảm giác được tôi không ổn, anh không hỏi, chỉ xoa đầu tôi an ủi: “Không sao đâu, một lát sẽ ổn thôi.”

Tôi không biết ý của anh là gì, nhưng tôi tin anh.

Loại tin tưởng mà dẫu trời có sập xuống thì tôi vẫn tin anh.

Tôi sợ cứ như vậy thêm một thời gian nữa thì tôi sẽ sụp đổ nên sau bữa tối hôm sau, tôi lén lút xuống dưới tầng đi dạo.

Quãng đường không dài, chỉ cách nhà vài trăm mét nhưng không ngờ tôi bị đánh lén.

Khi tỉnh dậy một lần nữa, tôi đã ở một nơi xa lạ.

“Xin chào, Tiền Đa Đa.”

Một giọng nói lạ lẫm truyền đến tai tôi, quay đầu lại, ôm chặt đầu đang choáng váng thì nhìn thấy một khuôn mặt rất quen.

“Ông là…..bác sĩ Tề?”

Người đàn ông thường xuyên xuất hiện trên TV đưa tay đẩy kính mắt trả lời:

“ Đúng vậy.”

Không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ kĩ lại, tôi nhớ tới những lời nói của Lương Tử ngày hôm đó.

“ Thật ra sau khi mà danh tính của vua zombie được xác định, bác sĩ Tề đã yêu cầu ông chủ phải bắt cóc cô và sử dụng cô như một con át chủ bài để bắt ép Tề Mộc Bạch phải chủ độc tự sá.t. Nhưng điều này quá kinh khủng, ông chủ đã kịch liệt phản đối, nhưng chúng tôi vẫn phải gặp cô để mong muốn cô có sự chủ động.”

Toàn thân tôi run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên sống lưng.

Đại khái là cũng biết tôi đang nghĩ gì, bác sĩ Tề mỉm cười nói:

“Có một số việc Trình Thương không muốn làm, nhưng chỉ cần tôi ra lệnh sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “ Ông có bằng chứng gì chứng minh nếu Tề Mộc Bạch chếc thì mọi chuyện sẽ ổn hơn?”

Ông ta lắc đầu: “ Không. Tôi chỉ đơn giản muốn thoát khỏi nó mà thôi.”

Câu trả lời của ông ta khiến tôi vô cùng sốc.

Vậy không phải vì thế giới mọe gì hết, rốt cuộc là mối thù cá nhân.

Nhưng Tề Mộc Bạch thì liên quan quái gì tới ông ta?

Bác sĩ Tề thở dài, đôi mắt ông ta nhìn về phía xa xăm.


“Rất nhiều năm trước, chúng tôi nhận nuôi nó từ trại trẻ mồ côi vì vợ tôi bị vô sinh.”

“Lúc đó nó mới năm tuổi, còn rất nhỏ. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên tôi gặp nó, ánh mắt nó tràn đầy đề phòng và thù địch.”

“ Chúng tôi sinh sống hòa bình cùng nhau được hai năm. Cho đến khi nó lên 8 tuổi, vợ tôi qua đời vì ung thư.”

Tôi đè nén sự bàng hoàng của mình trong lòng, im lặng lắng nghe. Bác sĩ Tề chậm rãi rót ly nước, thở dài: “ Sự việc này đối với tôi là một đòn chí mạng.”

“Tôi tìm vô số cách để cứu vợ nhưng không hiệu quả. Vào ngày thứ năm sau khi cô ấy chếc, tôi đã bí mật đem thi thể của cô ấy về nhà, một ý tưởng xuất hiện trong đầu tôi – tôi sẽ hồi sinh cô ấy.”

Tôi bắt đầu thở hổn hển.

“Kể từ đó, tôi không ngừng nghiên cứu thuốc, nhưng chỉ nghiên cứu thôi là không đủ. Tôi cần những thử nghiệm những loại thuốc này. Ban đầu, tôi thí nghiệm trên động vật, nhưng dần dần động vật không còn thỏa mãn được tôi nữa, tôi muốn thí nghiệm trên con người.”

“Việc tìm kiếm người thử nghiệm thuốc rất khó khăn, nếu tôi bắt ép người ta thí nghiệm thì tôi sẽ xảy ra chuyện, điều này đồng nghĩa với việc hồi sinh vợ tôi cũng coi như xong.”

“Đúng lúc ấy, tôi nhắm được một mục tiêu vô cùng hoàn hảo.”

Đồng tử của tôi đột ngột co rút lại, toàn thân tôi run lên không thể kiểm soát. Đầu óc như muốn nổ tung, tai tôi nghe thấy bác sĩ Tề chậm rãi thốt ra cái tên vô cùng quen thuộc.

“Tề Mộc Bạch.”

“Cho nên, tôi nhốt nó lại, lúc đó nó đã chín tuổi rồi, chống cự rất kiên cường. Tôi không biết làm cách nào nên đã dùng điện giật cho nó bất tỉnh. Thời gian trôi qua, nó tự nhiên trở nên thành thật hơn. Việc giam giữ này kéo dài hơn mười năm.”

“ Năm thứ chín, sau vô số thí nghiệm, cuối cùng tôi cũng khiến vợ tôi mở mắt được, nhưng cô ấy lại biến thành zombie. Tôi không cam tâm, tiếp tục phát triển một loại thuốc có thể thành công khiến cho cô ấy có thể thành người. Đồng thời, thuốc độc nhiều năm tôi tiêm cho Tề Mộc Bạch khiến nó bị biến đổi. Nó trở thành vua zombie.”

“Mỗi lần nhìn thấy màu mắt của nó, tôi đều biết nó sẽ hủy diệt tôi.”

Tôi câm lặng. Những lời của ông ta khiến tôi đau đớn tới mức không thể rơi nước mắt. Tôi cảm thấy dường như mình đã chếc, tim tôi đau nhói.

Người đàn ông ác quỷ trước mắt tôi nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Ngay khi tôi ra quyết định giếc chếc nó, tôi đột ngột phải đi công tác nước ngoài. Hệ thống phòng thí nghiệm bị lỗi, một số trợ lý đã đột nhập vào phòng tìm thấy vợ tôi, khiến cho thằng nhóc đó có cơ hội chạy thoát ra ngoài. Từ đó, đại dịch bùng phát.”

Vừa nói ông ta vừa nhấn nút trên bàn, cánh cửa bên trong chậm chạp mở ra, người bị nhốt bên trong chính là vợ ông ta.

“Khi tôi trở về chỉ nhìn thấy vợ mình, tôi biết mọi chuyện đã kết thúc.”

“Tôi lập tức tích trữ rất nhiều lương thực và dấu trong tòa nhà phía sau rừng, nhưng khi tôi cần đến lại phát hiện ra không thể vào được. Thằng nhóc đó đã đổi mật khẩu, thậm chí để lại rất nhiều zombie canh gác.”

“Tôi biết chắc nó sẽ tìm cách trả thù tôi. Nhưng tôi không thể chếc được, tôi còn phải cứu vợ mình nên bắt đầu trốn ở đây, dựng nên rất nhiều rào cản để ngăn nó lại, cuối cùng là dẫn dắt phương tiện thông tin đại chúng để giếc chếc nó…”

“Sau này cuối cùng tôi cũng biết được, thứ quyết định mạng sống của nó chính là trái tim nó, đại đa số người không thể đến gần nó được, chỉ có cô, duy nhất cô có thể giếc chếc nó.”

“Đương nhiên, những lời tôi nói trên TV rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường sau khi giếc chếc vua zombie chỉ là lời nói xuông, tôi bịa ra là để giếc chếc Tề Mộc Bạch. Vậy mà tôi không ngờ con người lại ngu ngốc đến thế, bọn họ thật sự tin mấy lời đó của tôi….”

“Tôi tạo ra loại virus này, tôi biết rất rõ, đã đến thời điểm này rồi, không thể có thuốc giải…”

Ông ta đưa mắt nhìn người vợ ở phía trong: “ Đời này thật tốt, cô ấy vẫn ở cùng tôi….”

Tôi chậm rãi đứng dậy muốn cười nhạo vì dù ông ta có làm ra bao nhiêu chuyện thì vẫn không thể cứu được vợ mình nhưng chưa kịp nói lời nào thì nước mắt đã tuôn rơi.

Tôi nhớ đến chàng trai đã đẩy tôi vào đêm giao thừa, nhớ tới lúc tôi chạm lên từng đường gân nổi trên mặt anh và hỏi anh có đau không, chàng trai của tôi vẫn mỉm cười lắc đầu nói: “ Không đau đâu, anh đã quen rồi.”

Lúc đó tôi đã nghĩ, làm sao có thể quen với nỗi đau cho được?

Hóa ra anh thực sự đã trải qua rất nhiều nỗi đau để đến bên cạnh tôi.

Tôi đau đớn, cả trái tim và thân xá.c này đều đang đau đớn.

Bản thân Tề Mộc Bạch vốn là trẻ mồ côi, ngồi trong khoảng sân nhỏ cô đơn, cuối cùng cũng có được một gia đình thuộc về mình, sau một khoảng thời gian dài buông lỏng cảnh giác thì lại bị chính người mà anh coi là cha mang tới nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, trở thành đối tượng thí nghiệm!

Nỗi đau đớn này khiến tôi không biết phải miêu tả thành lời như thế nào, chỉ biết cúi gằm mặt xuống mặc cho nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Chắc Tề Mộc Bạch của tôi cũng từng rất sợ hãi, cùng từng đau đớn thật nhiều, chắc chắn anh cũng từng khóc thầm.

Sẽ thật tuyệt nếu như có sức mạnh nào đó chữa lành những nỗi đau của anh trong quá khứ. Tôi được mẹ yêu thương đến mức có dũng khí để chống chọi lại những nỗi đau, nhưng Tề Mộc Bạch của tôi không có gì cả.

Tôi khóc tới mức không thể đứng dậy, cũng không phát ra bất cứ một âm thanh nào.

Ngoài cửa có động tĩnh, có người đến đây.

Tôi quay đầu nhìn lại với đôi mắt ngấn lệ.

Chắc bây giờ tôi trông xấu xí lắm, mắt tôi sưng húp vì khóc, tóc rối bù xù, môi bị chính mình cắn tới bật máo. Tôi thậm chí không còn sức lực để đứng vững.

Tôi cảm nhận sự lo lắng thông qua ánh mắt của anh. Tôi mở miệng định trấn an anh rằng tôi vẫn ổn nhưng lại không có một âm thanh nào được phát ra.

Trình Thương cũng đang đứng cạnh anh. Bọn họ đi cùng Tề Mộc Bạch để cứu tôi hay để giếc chúng tôi?

Tôi không biết nữa.

Chỉ nghe thấy bác sĩ Tề cười lớn: “ Những cánh cửa đầu tiên thì các người có thể phá hủy, nhưng cánh cửa ánh sáng này tao đặc biệt chuẩn bị cho mày đấy. Nghe lời tao, ngoan ngoãn tự sá.t đi, tao sẽ để cho con bé này sống sót.”

Lương Tử dùng dị năng để cố gắng phá hủy cánh cửa, giận dữ chửi rửa: “ Đồ hèn hạ! Ông chủ đã nghi ngờ ông từ lâu và cài máy nghe lén vào phòng thí nghiệm của ông. Tất cả chúng tôi đều đã nghe thấy những gì ông vừa nói! Đa Đa, chờ chúng tôi một chút. Ông nên tự suy nghĩ xem một lát nữa muốn chếc như thế nào đi!”

Trình Thương cũng cố gắng phá cửa, Tề Mộc Bạch lắc lắc đầu, cười nhìn bác sĩ Tề: “ Ông nghĩ rằng cánh cửa này có thể ngăn được chúng tôi sao?”

Bác sĩ Tề dường như đã lường trước điều này: “ Tao đương nhiên biết, thế nhưng cánh cửa này được tạo ra là để chuẩn bị cho mày, cánh cửa này sẽ ngăn sự kiểm soát tinh thần của mày. Nếu mày không nghe lời tao, tao sẽ giếc chếc con bé này trước khi mày vào được đây!”

Vừa nói, ông ta vừa rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu tôi: “ Cô ta đúng là loại zombie đặc biệt, nhưng mày nghĩ xem, nếu bị bắn vào đầu thì cô ta có chếc không?”

Sắc mặt Tề Mộc Bạch trở nên khó coi.

Bác sĩ Tề tiếp tục nói: “ Tao đã nhận nuôi mày, cho mày một cuộc sống đầy đủ nhất, một nền giáo dục tốt nhất. Ngay cả khi đã nhốt mày lại, tao vẫn thường xuyên dạy cho mày học tập, vẫn mua cho mày dụng cụ để rèn luyện sức khỏe. Nếu không có tao và vợ tao, mày thậm chí không có tên riêng chứ đừng nói xuất hiện ở đây!”

Dường như ông ta tự biết mình đã quá xúc động, hít một hơi thật sâu: “Tao cho mày một phút, nếu không tao sẽ giếc chếc cô ta ngay lập tức! Dù sao thì hiện tại tao cũng bị bại lộ rồi, sớm muộn tao cũng phải chếc. Tao muốn mày đi trước trải đường cho tao!”

Tôi tức giận tới mức muốn xé nát thứ mặt người dạ thú này ra thành trăm mảnh!

Chỉ là một vật thí nghiệm? Con trai?

Vậy thì để tôi cùng chếc với ông, Tề Mộc Bạch của tôi, đời này ông cũng đừng mong anh ấy phải chếc cùng ông,

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì tôi đã thấy Tề Mộc Bạch hướng về phía tôi lắc lắc đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.

Gần như cùng lúc, bàn tay cầm súng dí vào đầu tôi của bác sĩ Tề từ từ di chuyển ra xa, ông ta không tin nổi gào lên: “ Không thể nào! Không thể nào!”

Tôi chớp lấy cơ hội, giật khẩu súng trên tay ông ta, liên tiếp bắn hai phát vào chân ông ta.

Bác sĩ Tề lập tức ngã xuống đất.

Trình Thương cùng đám người chưa phá được cửa tiến vào, nghĩ đến những lời nói khi nãy của ông ta, hận ý của tôi tràn lên não, cơ hồ muốn phát điên.

Tôi muốn giếc chếc ông ta.

Tôi bóp cò, súng hết đạn, mặc kệ tiếng gọi thất thanh của Lương Tử, nhìn xung quanh phòng, cuối cùng cũng tìm được một chiếc rìu.


Tôi không biết chiếc rìu này tại sao lại xuất hiện ở đây, tôi không quan tâm, tôi chỉ biết chiếc rìu này đủ sắc để chặ.t pay đầu của người trước mắt.

Ban đầu tôi thực sự muốn giếc chếc ông ta, nhưng giờ tôi đã thay đổi ý định.

Tôi quỳ xuống trước mặt bác sĩ Tề, cười cợt, chậm rãi nói: “ Ông nói rằng ông yêu vợ mình nhất đúng không?”

Bác sĩ Tề ngay lập tức hoảng sợ: “ Cô muốn làm gì?”

Tôi không thèm trả lời ông ta.

Bên tai tôi vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Tề Mộc Bạch: “Tiền Đa Đa!”

Anh ấy biết tôi nghĩ gì, có lẽ anh cũng biết cả hành động mà tôi sắp làm.

Tôi mở cánh cửa đang đóng chặt bảo vệ vợ mình của bác sĩ Tề,

“Bác sĩ Tề, xin ông mở to đôi mắt của ông ra nhìn thẳng vào vợ ông, người mà ông trăm đắng nghìn cay, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của người khác bị tôi giếc như thế nào.”

Tôi thậm chí còn cười lớn: “ Chắc là ông sẽ xúc động lắm.”

“Không!!!!” Ông ta gào lên, lồm cồm bò về phía tôi. Tôi nhìn con zombie trước mặt không biểu cảm gì, vung rìu lên, một rìu duy nhất ché.m đứt đầ.u nó.

Trong một giây phút, má.u bắn tung tóe về phía tôi.

Tưởng tượng mục đích sống duy nhất bị cướp đi, bác sĩ Tề khựng lại như bị sét đánh.

Cửa hé ra một khe hở, Tề Mộc Bạch lại hét lên: “ Tiền Đa Đa! Em mau dừng lại! Em sắp không khống chế được bản thân rồi! Dừng lại cho anh!”

Tôi đưa tay lau mặt, làm ngơ trước lời nói của anh, lôi chiếc rìu về phía bác sĩ Tề, trên đường đi, má.u trên chiếc rìu để lại một vệt dài trên mặt đất.

“Tiếp theo đến lượt ông.”

Bác sĩ Tề khóc lóc thảm thiết, tôi nhẹ nhàng hỏi: “ Ông muốn tôi chặ.t tay trái hay tay phải trước? Tôi cho ông quyền lựa chọn!”

Ông ta im lặng không nói nên lời, tôi tiếp tục: “ Vậy thì để tôi chọn, tay trái đi!”

Chỉ cần một nhát rìu, má.u bắn tung tóe.

“Nhát rìu này là trả lại cho Tề Mộc Bạch của tôi năm chín tuổi.”

Không chờ cho ông ta kịp cảm nhận đau đớn, tôi vung rìu chặ.t đứt nốt tay phải của ông ta:

“Nhát rìu này là trả cho Tề Mộc Bạch mười tuổi.”

Chân trái: “Đây là Tề Mộc Bạch mười một tuổi của tôi.”

Chân phải: “Đây là Tề Mộc Bạch mười hai tuổi của tôi.”

Tôi gần như mất kiểm soát. Trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh của Tề Mộc Bạch. Tôi thậm chí còn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của anh khi đó.

Không biết đã vung rìu lên bao nhiều lần, ché.m xuống bao nhiêu vết, má.u lênh láng khắp sàn.

Tề Mộc Bạch lao tới ôm chặt tôi vào lòng.

“Đa Đa.” Anh run rẩy chạm vào đôi tay đầy máo của tôi.

Tôi gượng cười ngước đầu nhìn anh.

“Tề Mộc Bạch, em đã thay anh giếc kẻ xấu rồi, từ giờ anh được tự do rồi, không cần phải sợ hãi nữa.”

“Được rồi…..Được rồi.” Có vẻ anh đã khóc, nhưng tôi không chắc.

Điều duy nhất chắc chắn là Tề Mộc Bạch của tôi đã an toàn rồi.

Anh ấy sẽ được hạnh phúc mãi mãi.

…………

Gần đây nhà nước đã đưa ra chính sách mới.

Vì con người không thể tiêu diệu được zombie, cũng có những người đã đột phá dị năng, có thể coi là ngang tài ngang sức với zombie, không những thế các căn cứ đang không ngừng được hoàn thiện. Vậy nên con người sẽ sống chung với zombie cho tới khi các nhà nghiên cứu phát triển được thuốc giải độc.

Tôi không quan tâm, vì tôi và Tề Mộc Bạch sắp đi du lịch cùng nhau.

Trong những ngày mọi người đang cố gắng nương mình trong căn cứ, chúng tôi quyết định đi du lịch một chuyến đặc biệt.

Trước khi đi, mẹ tôi ngậm ngùi chua chát nói: “ Có bạn trai là quên mất mẹ. Ôi! Tôi nuôi đứa con gái hơn chục năm cuối cùng lại để người khác hưởng lợi……..”

????????

Mẹ ơi! Mẹ nói tiếng người đi được không?

Tôi không thương tiếc vạch trần bà ấy: “ Con nghe nói có người nào đó đang khiêu vũ ở bên trong, người nào đó còn nhắn nhủ con nói mẹ mau chóng đến khiêu vũ cùng……”

“Mau đi! Mau đi ngay lập tức!” Mẹ tôi tức giận “ Con đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?”

Tôi chỉ vào Tề Mộc Bạch đang cười khúc khích xem kịch ở bên cạnh: “ Anh ấy có không gian vô cùng rộng lớn, bằng không mẹ nghĩ lương thực mà chúng ta ăn là từ đâu tới….Mau đi khiêu vũ cùng ai đó của mẹ đi…..”

Sau khi chờ mẹ thực sự vào trong, chúng tôi lên đường.

Tôi không có gì phải lo lắng, vì ai đó của tôi biết dịch chuyển tức thời mà hehee.

“Chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Tôi hỏi Tề Mộc Bạch.

“Đi đâu cũng được!” Anh nhìn sâu vào mắt tôi “ Chỉ cần là đi cùng em thì chúng ta đi đâu cũng được?”

Ôi! Anh đột phá dị năng sến súa từ bao giờ vậy?

Tôi cố ý hỏi: “ Anh có muốn lên Núi Đao xuống Biển Lửa cùng em không?”

“Được.”

Tôi:……….

Bầu trời trong lành, những mầm non cũng mọc ra sau mùa đông lạnh giá. Đông qua xuân đến, anh vẫn ở đây cùng tôi.

“Mùa xuân đến rồi.”

Anh ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, mái tóc vàng xinh đẹp của anh tỏa sáng khiến tôi chói mặt.

Dường như mọi thứ bây giờ mới bắt đầu.

Mọi chuyện đau khổ đã là quá khứ, khi bình minh đến, cuộc sống mới cũng sẽ đến.

Vào một ngày mùa xuân với mây trắng bồng bềnh, bầu trời trong veo cao rộng, chúng tôi thực sự bỏ lại mọi thứ mà đi cùng nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận