Năm thứ ba mạt thế.
Khu biệt thự Văn Cảnh ở Nam thành, khu biệt thự một thời thịnh vượng nay đã trở thành một đống phế tích, thực vật biến dị ngang ngược bao quanh, lịch sử nhân loại chôn vùi dưới thảm thực vật xanh tươi.
Chỉ có một căn biệt thự là ngoại lệ, nó nguyên vẹn đứng ở nơi đó nhưng để ý kỹ thì có thể nhìn thấy dấu vết sửa chữa mơ hồ.
Cửa sổ đóng chặt, một người đàn ông mặc áo gió, cầm theo một xô dầu cẩn thận hắt vào từng ngóc ngóc ngách trong sân.
Trên khuôn mặt gầy gò có một vết sẹo bắt mắt khiến tổng thể khuôn mặt trở nên lạnh lùng, gớm ghiếc.
Nhưng lúc này trông hắn lại vô cùng ôn nhu, dịu dàng.
Hắn vừa ngâm nga một bài hát, vừa nhìn thoáng qua căn biệt thự, phảng phất như ở một nơi rất xa.
Căn biệt thự này không nhiễm một hạt bụi, thay vào đó là những loại rau quả trân quý trong mạt thế, tất cả đều vô cùng tươi tốt, rõ ràng chúng cực kỳ đắt đỏ nhưng lại bị chất đống một cách vô tâm.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, khớp xương ngón tay rõ ràng đang đùa nghịch một cái bật lửa.
"Tách" một tiếng, một ngọn lửa bùng lên chiếu vào đôi mắt mệt mỏi của hắn.
Hắn một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ, cầm trong tay ngắm nhìn gương mặt tươi cười bên trong nhưng chung quy ảnh chụp cũng chỉ là vật chết.
Người đàn ông khẽ cười, giống như được giải thoát ném chiếc bật lửa về phía bức màn.
"Bùm" một tiếng, ngọn lửa lan ra nhanh chóng.
Trong khi ngọn lửa hoành hành, thời gian giống như bị rút ngắn, đến khi lửa nóng bao trùm toàn bộ biệt thự, căn biệt thự được cải tạo này cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, từ từ sụp đổ...!
Người đàn ông nhẹ nhàng gõ mặt bàn, một giọt nước bay lên, trong phút chốc bắn đi thật nhanh giống như một viên đạn đâm vào trán hắn...!
Hắn mỉm cười, khuôn mặt nhẹ nhõm, trong lòng tràn ra một tiếng thở dài thoả mãn...!
Kỹ năng "đường đạn" vô cùng nổi tiếng trong mạt thế, cuối cùng người đàn ông này lại chết dưới chính kỹ năng của mình, lặng yên không tiếng động cùng căn biệt thự hóa thành tro tàn, không một ai nghĩ rằng hắn liên quan tới trận lửa này.
Để đến tận 3-4 năm sau, vẫn có người tìm kiếm vị lão đại Bùi Tu Minh này.
......!
Bùi Tu Minh là anh trai của Tô Tử Tinh, bọn họ gặp nhau trong cô nhi viện.
Lúc đó Tô Tử Tinh mới 3 tuổi còn Bùi Tu Minh thì 6 tuổi, hai người luôn ngủ chung với nhau trong cô nhi viện.
Cả hai người vì vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu nên được cùng một gia đình nhận nuôi.
Vào lúc Tổ Tử Tinh học sơ trung, bởi vì một vụ tai nạn mà bọn họ một lần nữa trở thành cô nhi.
Từ khi đó, Tổ Tử Tinh luôn ỷ lại Bùi Tu Minh, chậm rãi trưởng thành.
Sở dĩ ỷ lại là vì Bùi Tu Minh quá ưu tú.
Trong khi Tô Tử Tinh còn đang cố gắng học tập thì Bùi Tu Minh đã bắt đầu học lập trình.
Khi Tô Tử Tinh đang nỗ lực chen chân vào top 30 của trường thì Bùi Tu Minh đã nhảy hai cấp.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, Tổ Tử Tinh vất vả mãi mới đậu vào một trường đại học thì Bùi Tu Minh đã bắt đầu làm nghiên cứu sinh, hơn nữa còn tự mình thành lập một công ty phát triển mảng game mobile khá thành công.
Trái ngược với anh trai hào quang lóa mắt, Tô Tử Tinh chỉ là một đứa trẻ tự ti nho nhỏ, nhưng từ tận đấy lòng cậu vẫn khâm phục anh trai mình vô cùng.
Bởi vậy, Tô Tử Tinh tự nhận mối quan hệ của mình với anh trai là tình so kim kiên (tình yêu bền chặt hơn vàng)!
......!
Nhưng gần đây có chút khác biệt.
Đang nửa đêm thì đột nhiên Tô Tử Tinh bị Bùi Tu Minh gọi điện đánh thức.
Kể từ đó mọi chuyện trở nên không thích hợp.
Bùi Tu Minh từ trước đến nay luôn là một người ôn hòa, bình ttĩnh.
Tô Tử Tinh chưa từng gặp vấn đề gì khiến hắn quá khó xử.
Nhưng thanh âm của hắn thông qua điện thoại vô cùng mệt mỏi, nghẹn ngào, thậm chí còn không che giấu được run rẩy.
Ngày hôm sau, khi Tô Tử Tinh bò dậy từ trên giường, nhìn vào điện thoại thì mới hoảng hốt nhớ lại, Bùi Tu Minh bảo hắn muốn suốt đêm quay về?
Vậy mà không phải là nằm mơ?
Cậu giật mình trừng lớn hai mắt, không biết là xảy ra chuyện gì, Bùi Tu Minh hiếm khi làm việc gì mà vội vàng như vậy.
Có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Tô Tử Tinh lo lắng nhíu mày, chạy nhanh xuống giường đánh răng rửa mặt, tùy tiện đứng trước gương chỉnh lại tóc.
Trong gương là một tiểu soái ca thanh tú, làn da trắng nõn, trên mặt có một chút thịt phúng phính, cùng với mái tóc xoăn xù xù lười biếng làm cậu giống như một con vật nhỏ đáng yêu.
Đáng tiếc Tô Tử Tinh không có tâm trạng ngắm nhìn, cậu vội vàng súc miệng, chạy vào bếp làm bữa sáng cho anh trai.
Khả năng nấu nướng của Tô Tử Tinh lúc tốt lúc xấu, bình thường cậu toàn ăn ở trường, trừ cuối tuần tự làm cơm ở nhà thì cơ hội làm cơm của cậu rất ít.
Một bên vừa nướng bánh vừa chiên trứng, một bên ngốc ngốc đi vào cõi tiên, thẳng tới khi nghe thấy tiếng mở cửa cậu mới bừng tỉnh.
Đã về rồi sao? Cũng quá nhanh rồi!
Tô Tử Tinh vội vàng lê dép, mặc áo ngủ lỏng ra đón, "Anh! Sao anh đã trở về rồi?" Theo lý mà nói, hắn đang có một sản phẩm đến giai đoạn nghiên cứu quan trọng, đáng nhẽ phải rất lâu mới về chứ.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đứng trước cửa, dáng người cao gầy, đồng hồ đeo tay tinh xảo, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo xắn lên, khuôn mặt góc cạnh không thua bất cứ một ngôi sao nào, giống như một người bước ra từ tranh, một đôi mắt hờ hững ẩn dưới hàng mi xinh đẹp, chỉ là lúc này ánh mắt hắn có chút khác thường.
Tô Tử Tinh cảm thấy hắn có chút kỳ quái,"Anh? Sao lại không nói gì vậy?"
Bùi Tu Minh bình tĩnh nhìn cậu, bên trong con ngươi giống như có gì đó cuồn cuộn, hắn chậm rãi nở nụ cười ôn nhu quen thuộc, thanh âm khi nói chuyện lại nghẹn ngào đến lợi hại, "Lại đây."
Tô Tử Tinh giật mình, mới vừa tiến lên một bước đã bị cánh tay hữu lực của hắn bắt lấy, ngã vào lồng ngực rắn chắc.
Đầu Tô Tửng Tinh đụng vào lồng ngực căng đầy, ngay lập tức cậu bị hormone giống đực mạnh mẽ, so với hắn, cậu chả khác gì một con gà yếu cả.
Eo Tô Tử Tinh bị ôm có chút đau, giãy giụa kêu lên, "Anh, ôm chặt quá, đau..."
Bùi Tu Minh hơi thả lỏng lực cánh tay nhưng vẫn nhất quyết ôm cậu trong ngực.
Tô Tử Tinh lâu rồi không cùng Bùi Tu Minh tiếp xúc gần như vậy.
Khi còn nhỏ, cậu thích nhất đi theo phía sau Bùi Tu Minh, non nớt gọi anh, đến khi cậu hỏi chuyện thì anh trai đã trở thành một người không gì không làm được, vừa là chỗ dựa, vừa là một người bạn của cậu.
Nhưng Bùi Tu Minh càng ngày càng bận công việc, thời gian gặp mặt cũng vì vậy mà ít đi, dù cho ngày nào cũng gọi điện thì Tô Tử Tinh vẫn không nhịn được cảm thấy mất mát.
Tô Tử Tinh quyến luyến cái ôm như vậy, cậu ngẩng đầu lên vừa định nói thì ngửi thấy mùi khét trong bếp, "Không xong! Trứng rán của em..."
Cậu vội vàng chạy vào phòng bếp, vì quá vội mà một chiếc dép không biết bay đi đâu, bàn chân trắng nõn dẫm trên mặt đất, đạp lên ánh nắng, có một cơn gió thỏi qua góc áo làm lộ ra vòng eo nhỏ gầy, mái tóc quăn quăn dựng lên vậy lọn tóc, hỗn loạn bay bay trong gió.
Cảnh tượng sống động như vậy, chưa bao giờ xuất hiện trong mơ.
Bùi Tu Minh nhặt chiếc dép rơi trên sàn đi vào bếp.
Tô Tử Tinh nấu cơm mà cứ như đánh giặc, vội vàng chạy đông chạy tây, "Ai nha, anh, trứng của em cháy rồi.
Phải làm lại lần nữa...!Không gắp được ra, dính quá, thật đáng ghét..."
Giọng nói của thanh niên có chút mềm, không phát hiện ra trong giọng nói của mình có mang theo ngữ khí hờn dỗi.
Mặc dù Tô Tử Tinh ít nhận được tình yêu thương từ cha mẹ nhưng cậu lại nhận được toàn bộ từ Bùi Tu Minh, cậu chưa bao giờ phải suy nghĩ đến cơm ăn áo mặc.
Cậu giống như một cây thường xuân bám vào gốc cây Bùi Tu Minh từ từ leo lên, được gốc cây to lớn này che năng cản mưa cho, bởi vậy cậu có thể vô ưu vô lo trưởng thành.
Một bàn tay nhẹ nhàng xoa chân cậu.
Tô Tử Tinh theo bản năng nhấc chân lên.
Bàn chân trắng nõm bị người phía sau cầm lấy, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu giúp cậu đeo lại dép, "Lại để chân trần chạy khắp nơi."
"Không thể trách em được nha, là do dép tự rơi ra ấy chứ." Tô Tử Tinh dứt khoát ném cải xẻng trong tay, đem một mớ hỗn độn trước mắt giao cho anh trai mình, "Anh, làm bữa sáng cho em đi, lâu lắm rồi không được ăn món ăn anh làm."
Giống như một nam thần bước ra từ truyện tranh, Bùi Tu Minh nấu ăn vô cùng ngon, nhưng đồ do hắn làm ra chỉ có Tô Tử Tinh được thưởng thức.
Bùi Tu Minh thong thả xắn tay áo sơ mi, rũ mắt nhìn cậu, thần sắc ôn nhu, "Được, muốn ăn gì nào?"
"Muốn ăn xúc xích nướng, bánh rán, cánh gà rán, chả giò chiên..." Vì cái gì cũng muốn ăn một miếng nên Tô Tử Tinh liền tù tì nói ra tên một đống món ăn, nếu ăn không hết thì có thể để dành làm đồ ăn vặt.
Nhưng Bùi Tu Minh dù nhìn ôn nhu thế nào thì cũng không phải là một người dễ nói chuyện, hắn chỉ nhàn nhạt cười, mặt không đổi lắc đầu cự tuyệt, "Đều là đồ dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe."
"Anh hai, mãi anh mới về một lần." Tô Tử Tinh vội vàng làm nũng.
Đáng tiếc Bùi Tu Tinh chỉ mỉm cười không để ý tới cậu.
Tô Tử Tinh có chút hậm hực, đứng bên cạnh tỏ ra ủy khuất một lúc lâu mới đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, anh hai, sao anh lại đột nhiên về vậy? Lại còn là nửa đêm gọi cho em, không giống anh bình thường chút nào."
Bùi Tu Minh dừng lại động tác, đưa lưng về phía cậu, đôi mắt ôn nhu dần bị che phủùi Tu Minh dừng lại động tác, đưa lưng về phía cậu, đôi mắt ôn nhu dần bị che phủ bởi một lớp sương dày đặc, khuôn mặt lạnh lùng cắt quả dâu, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh, "Không có gì, gặp một vài sự cố nhỏ thôi."
Tô Tử Tinh tay mắt lanh lẹ đoạt lấy một nửa quả dâu tây, "Em tin anh không gì là không giải quyết được."
Không.
Có một chuyện hắn không thể giải quyết được - cái chết.
Bùi Tu Minh mím môi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Tô Tử Tinh nghiêng đầu, từ bên cạnh chen tới, "Anh, mau cắt đi, em muốn ăn dâu tây."
Bùi Tu Minh nhìn người thanh niên trước mặt.
Cậu lúc này có chút khác trong ảnh, hai mắt có thần sáng ngời, khóe miệng nhếch lên, bởi vì đứng rất gần nên hắn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp.
Tâm trạng hắn dần dần khôi phục trở lại, tiếng cắt trái cây lần nữa vang lên đều đặn.
Hơn mười phút sau, Tô Tử Tinh nhận được một bữa sáng dinh dưỡng khỏe mạnh, một ly nước cam, một đĩa salad trái cây gồm dâu tây, kiwi, cà chua bi, nho xanh, và một cái bánh mì sandwich kẹp giăm bông.
Tuy không phải những món mình đã nói nhưng Tô Tử Tinh vẫn vô cùng vui vẻ, chủ yếu là do Bùi Tu Minh đã về, có thể thừa dịp cuối tuần ra ngoài chơi.
Cậu vội vàng ăn cơm, mới nhai mấy cái đã vội nuốt xuống.
"Không cần ăn nhanh như vậy."
"Ừm." Tô Tử Tinh giảm tốc độ ăn, nhưng vẫn không hiểu vì sao anh hai lại nhìn mình chằm chằm, làm cho cậu có chút mất tự nhiên.
Cậu gãi gãi đầu, cũng không để việc này trong lòng, chỉ nghĩ là do lâu rồi anh hai không gặp mình.
Nhanh như chớp uống một ngụm nước trái cây to, Tô Tử Tinh hưng phấn nói, "Anh, hôm nay có thể cùng em ra ngoài chơi được không?"
"Không được, hôm nay chúng ta còn có việc khác."
Tác giả có lời muốn nói:
Quyển truyện đầu tiên của tôi ~~ kích động ~~ hy vọng các đại gia quan tâm.
Hết chương 1.
06/04/2021.
Vì nay là ngày kỷ niệm 3 năm debut của idol tui nên quyết định edit một bộ mới luôn hihi.
Tiện thể tui cần tìm beta cho bộ này nha..