Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Hàn Phi nhìn Tề Duyệt, tên nhóc này luôn giả vờ a dua, rõ ràng không sợ hắn lại làm bộ sợ sệt, thật khiến hắn dở khóc dở cười, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua người thú vị như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, tuy là nam nhưng hắn cũng không để ý.

Siêu thị thực phẩm nằm ở ngoại ô của quận Dương Trừng, bởi vì mới xây dựng, còn chưa công bố với bên ngoài nên rất ít người biết nơi này. Khuôn viên siêu thị rất lớn, có đủ loại thực phẩm như socola, bánh bích quy, khoai tây chiên, hoa quả tươi mát lạnh, còn có đồ uống, sữa.

Khiến Hàn Phi tâm động chính là những loại thức ăn nhanh đó vì nhu cầu sau mạt thế rất cao. Không gian dị năng của hắn thời điểm vừa thức tỉnh chỉ rộng khoảng nửa sân bóng rổ, theo dị năng tăng dần hiện tại không gian của hắn đã vượt hơn kích cỡ của một sân bóng lớn.

Trong không gian của Hàn Phi phân ra hai tầng cao thấp, tầng dưới dùng để phóng thực phẩm vào, còn tầng trên dùng để phóng các loại vật tư khác, hiện tại bên trong hai tầng đều chứa rất nhiều vật tư. Dã tâm của bang hội Hàn Phi rất lớn, cho nên bọn họ yêu cầu một lượng lớn vật tư để phát triển cho tương lai.

Mọi người dùng bánh mì, bánh quy giải quyết bữa trưa ở trên xe. Thời điểm tới siêu thị thực phẩm đã là buổi chiều.

Tề Duyệt lấy ra đồ nghề vì mọi người phá mở cửa siêu thị. Bên trong chỉ có một vài tang thi du đãng. Trong siêu thị thực phẩm có mấy kho hàng với chủng loại khác nhau, phân bố ở khu đông cùng khu tây. Mục tiêu hôm nay của bọn họ chính là thu thập vật tư bên trong kho hàng. Trước khi tiến vào mỗi người đều đã xem qua bản đồ của siêu thị. Đội ngũ của Hàn Phi vô cùng trật tự, mỗi người đều cầm súng, đao.

Hàn Phi phân phó cho Sơ Nhất: “Mày mang theo Tề Duyệt đi qua khu đông, tao cùng Kính Mắt sẽ đi khu tây.” Nói xong không đợi Tề Duyệt lên tiếng liền cùng Kính Mắt rời đi.

Sơ Nhất dẫn theo vài tên thủ hạ ra hiệu cho Tề Duyệt đi theo hắn. Tề Duyệt nhăn nhó đi ở phía sau, như thế nào lại không chờ cậu mở miệng đã rời đi, vật tư hắn thu thập là đủ rồi, như thế nào lại bắt cậu cũng phải làm! Mấu chốt chính là, cậu thu không vào a, thật đúng là khóc không ra nước mắt mà!!

Bên trong đông khu đều là sữa cùng đồ uống các loại.

Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn Tề Duyệt: “Đều lấy hết đi.”

Thấy Tề Duyệt không động còn nói thêm: “Dùng tinh thần lực đem các thùng hàng này thu hết vào đi, trong đó đều là sữa.”

Tề Duyệt vẫn không động.

Từ bộ đàm truyền ra âm thanh của Hàn Phi: “Bên đó ổn không? Nếu xong rồi liền đi ra.”

Sơ Nhất bắt đầu sốt ruột, thúc giục Tề Duyệt: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Tề Duyệt chậm rì rì đáp: “Cái kia, ngày hôm qua cả đêm tôi đều làm bánh chẻo, rất mệt, nên hiện tại không sử dụng tinh thần lực được.” Hiện tại cậu đặc biệt hối hận tại sao lúc trước lại nói mình có không gian dị năng.

Sơ Nhất hoài nghi, lấy ra bộ đàm: “Phi ca, nếu phía anh đã xong thì cứ đến bên này. Tề Duyệt nói dị năng của cậu ta hiện tại không dùng được, đồ vật cũng không thể thu.”

“Đã biết. Tất cả cẩn thận một chút!” Hàn Phi đáp lời.

Cho người chia ra tuần tra bố phía, giải quyết vài con tang thi công nhân, lại đợi trong chốc lát dám người Hàn Phi cùng Kính Mắt liền tiến tới.

Hàn Phi tiến lên đem các thùng hàng thu thập. Đột nhiên Hàn Phi vận dụng tinh thần lực phát hiện trên đỉnh đầu dị thường, cấp bậc của hắn so với người khác cao hơn một bậc, các giác quan cũng càng thêm sắc bén.

“Cẩn thận bên trên.” Hàn Phi lớn tiếng nhắc nhở mọi người.

Bên trên, một con hầu tử ngời xổm trên xà ngang, là một con nhị cấp biến dị hầu tử. Mắt nó đỏ bừng, cứ nhìn chằm chằm đám người bên dưới.

Hàn Phi lấy ra một khẩu súng đưa cho Tề Duyệt. Hầu tử vốn rất linh hoạt, nhị cấp biến dị hầu tử lại càng thêm nhanh nhẹn. Mọi người đều phóng thích dị năng của mình, băng trùy, thủy đạn, mộc thứ đều bị hầu tử trái nhảy phải né, một lát sau nó liền nhảy vào phía sau đống thùng hàng, sau đó liền biến mất. Dùng tinh thần lực tìm kiếm chỉ có thể cảm giác được nó vẫn ở chung quanh.

“Phi ca, bên ngoài tang thi đột nhiên nhiều hơn.” Trong bộ đàm truyền đến thanh âm của tên thủ hạ phụ trách canh gác bên ngoài.

“Tất cả cẩn thận lui ra ngoài.”

Thế nhưng chỉ cần phát hiện bọn họ có ý đồ muốn lui ra ngoài, biến dị hầu tử sẽ từ chỗ tối xông ra tấn công những người gần nó nhất, đã có hai người bị nó trảo trúng.

Trong bộ đàm truyền ra thang âm gấp gáp, lớn tiếng: “Phi ca, tình huống không đúng lắm. Các anh nên thoát ra ngoài.” Bên ngoài không biết từ lúc nào đã có tang thi chui ra, lục tục hướng bọn họ vây lại.

Hàn Phi cũng phát giác điều này, biến dị hầu tử là muốn kéo dài thời gian, đem bôn họ vây ở đây.

Sơ Nhất: “Phi ca, anh đi trước, em cùng vài người lưu lại đây, đối phó con súc sinh này.”

“Mày cùng Kính Mắt dẫn người đi trước, tao sẽ giữ chân nó. Hẹn hội hợp ở quận Dương Trừng.” Hàn Phi không đồng ý, hắn cự tuyệt loại hy sinh không cần thiết này, cấp bậc dị năng của con hầu tử này so với bọn Sơ Nhất cao hơn, bọn họ lưu lại chỉ chịu chết.

“Em cũng lưu lại, Kính Mắt sẽ dẫn người đi.” Sơ Nhất không chịu đi, hắn đối Hàn Phi là tuyệt đối trung thành, mạng của hắn là do Phi ca cấp, hắn đương nhiên tử vì Phi ca.

“Ít nói nhảm, Kính Mắt, nhanh đem tên này đi.”

“Mày đừng làm vướng chân Phi ca.” Kính Mắt tiến lên kéo Sơ Nhất đi, bọn họ căn bản không phải đối thủ của con hầu tử kia, lưu lại chỉ trở thành trói buộc cho Phi ca, hắn tin tưởng Phi ca có thể đối phó con hầu tử này, giống như bình thường Phi ca tín nhiệm bọn hắn. Bọn họ không chỉ là thủ hạ, mà còn là huynh đệ sinh tử.

Hàn Phi lia mắt xung quanh tìm kiếm con hầu tử biến dị, phóng thích không gian. Những người khác thừa dịp không gian mở chạy nhanh ra bên ngoài kho hàng. Biến dị hầu tử tránh thoát dị năng công kích, hướng đám người đánh tới.

Phanh! Một viên súng bắn tới ngực của nó. Biến dị hầu tử đau đớn tru lên, lại lủi về bên cạnh, núp vào.

Hàn Phi quay đầu, nheo mắt, kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười, là Tề Duyệt nổ súng! Tiểu tử này kĩ thuật bắn súng không tồi nha! Những người khác đều đi rồi, nhưng cậu vẫn chưa đi, vì cái gì? Chẳng lẽ Tề Duyệt thích hắn?

Hàn Phi đón Tề Duyệt lại đây, đứng ở bên cạnh hắn. Hai thủ hạ bị hầu tử trảo bị thương của hắn sắc mặt ngày càng tái nhợt, đầu đổ mồ hôi lạnh, sợ là sắp biến dị.

Đột nhiên, bầu trời bỗng tối sẩm, hiện tại vốn là buổi chiều, cách buổi tối còn rất sớm nhưng trời lại bắt đầu tối.

“Phi ca, tụi em đã lên xe, đang ở môn khẩu đợi anh.” Bọn Kính Mắt đã giải quyết đám tang thi bên ngoài, xe đã đi đến môn khẩu của siêu thị thực phẩm.

Hàn Phi cùng Tề Duyệt vẫn như cũ đứng trong kho hàng, không giết con biến dị hầu tử kia thì không có cánh nào rời đi, con hầu tử kia sẽ không để yên cho bọn họ. Phải nhanh chóng tìm được nó, giết chết nó. Ánh mắt Hàn Phi đảo quanh các góc phòng, trong các chỗ tối, tìm kiếm con hầu tử.

“Tịu bây đi trước đi, thời tiết thay đổi, nếu đến buổi tối ngày mai còn không nhìn thấy tao ở quận Dương Trừng, thì sáng sớm ngày mốt ngươi liền trực tiếp dẫn người đi đến căn cứ L.”

Một hồi lâu sau, trong bộ đàm truyền ra âm thanh của Kính Mắt, “Đã biết, Phi ca.” Kính Mắt mang theo những người khác rời đi, tình huống ngày càng phức tạp, sắc trời ngày càng tối, còn bắt đầu có gió lớn, có lẽ sắp có bão, thật sự rất bất thường.

Bên trong kho hàng ngày càng tối, sau khi thức tỉnh dị năng thì thị lực cũng sẽ tốt hơn so với trước, nhìn trong bóng tối cũng thực rõ ràng. Hai người thủ hạ của Hàn Phi đã muốn xanh cả mặt, nằm trên mặt đất bắt đầu run rẩy.

Phanh! Phanh! Vang lên hai phát súng. Kĩ năng bắn súng của Tề Duyệt không tệ, đều trúng ngay đầu. Hàn Phi chỉ liếc mắt một cái, liền chuyển hướng nhìn bốn phía. Cho dù Tề Duyệt không động thủ thì hắn cũng sẽ làm như vậy, bọn họ đã muốn biến dị, không thể giữ lại.

Trong khẽ hở giữa hai thùng hàng, Hàn Phi phát hiện ra cái đuôi của con hầu tử. Biến dị hầu tử cũng nhận ra Hàn Phi đã phát hiện ra nó, trực tiếp nhảy ra, nó cảm giác được Tề Duyệt yếu hơn liền vươn móng vuốt tấn công cậu.

Thân thủ của Tề Duyệt tuy rằng không hoa lệ như những người được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng cũng rất tốt, trực giác cũng rất chuẩn, có thể trong lúc nguy hiểm tránh né, bời vậy cậu mới trong vòng luân hồi trọng sinh, một lần so với một lần thời gian sống càng thêm dài, lần cuối cùng là bảy năm. Đáng tiếc cậu tránh thoát được nguy hiểm, nhưng không tránh thoát khỏi nhân tâm.

Tề Duyệt thấy biến dị hầu tử tấn công mình, liền từ trong không gian lấy ra cái nồi nấu bánh chẻo, quăng về phía hầu tử. Bên trong nồi đều là nước sôi, là đêm qua cậu dùng để nấu bánh chẻo.

Biến dị hầu tử ngao một tiếng, té trên mặt đất, kêu thảm thiết. Hàn Phi nhân cơ hội dùng dị năng, đầu hầu tử liền đứt lìa khỏi cơ thể.

Lấy ra tinh hạch, thực may mắn, là hồng sắc, hỏa dị năng có thể dùng.

“Vì cái gì lưu lại?” Hàn Phi nhìn Tề Duyệt, hắn thật không ngờ Tề Duyệt sẽ lưu lại.

Tề Duyệt từ khi bắt đầu lần trọng sinh này liền cố chấp cho rằng những song dị năng giả rất lợi hại. Cậu cũng không biết lí do, chính là trong tình huống vừa rồi cậu cảm giác được ở bên người Hàn Phi sẽ an toàn hơn. Hơn nữa bên ngoài thời tiết thay đổi, nhìn tình huống rất có thể là tang thi lần thứ hai biến dị, thời gian so với trước kia sớm hơn một tháng.

Thấy Hàn Phi nhìn mình, Tề Duyệt không biết nên nói thế nào mới hảo, cậu đứng ở đó, Hàn Phi nhìn thấy trong ánh mắt của cậu mang theo phức tạp, trong nhất thời liền thất thần.

Hàn Phi nhìn Tề Duyệt, cậu cuối đầu hơi liếc mắt nhìn hắn, lông mi Tề Duyệt rất dài, mỗi lần cậu nháy mắt hắn liền cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.

Tiến lên, ôm lấy Tề Duyệt, cúi đầu, đem môi kề sát vào môi cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui