Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Bắt đầu cuộc sống ngọt ngào của cặp vợ chồng “xã hội đen”. ()

Hàn Phi tuy bề ngoài nhìn bất cần đời, kỳ thật hắn là một người biết kiềm chế, rất ít khi không khống chế được bản thân, chỉ có điều lần này dù hắn biết rõ hoàn cảnh không thích hợp nhưng hắn vẫn làm.

Lửa nóng dán trên môi Tề Duyệt, đầu tiên là nhẹ nhàng ma sát, từng chút từng chút một, thỉnh thoảng lại vươn ra đầu lưỡi khẽ liếm, Hàn Phi dùng môi gặm cắn môi dưới của Tề Duyệt, nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ. Một bàn tay của hắn ôm thắt lưng cậu, bàn tay kia thì bịt kín mắt của cậu, lông mi của cậu quét qua quét lại trong lòng bàn tay của hắn, khiến tâm hắn run lên. Hàn Phi hai mắt tối lại, đem Tề Duyệt đẩy mạnh lên thùng hàng ở phía sau, áp lên.

Thừa dịp Tề Duyệt bị đau hé miệng, hắn liền đem đầu lưỡi duỗi vào, hút liếm khoang miệng của cậu, đem đầu lưỡi đánh vòng trong miệng cậu, cường bách đầu lưỡi cậu cùng hắn dây dưa. Buông tay che mắt của Tề Duyệt ra, hai mắt Hàn Phi nhìn chằm chằm Tề Duyệt, chờ phản ứng của cậu.

Tề Duyệt chưa từng cùng người khác kịch liệt hôn qua, lần duy nhất chính là cùng Đường Khả, tuy có điểm mơ hồ nhưng vẫn để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng cậu. Lúc bắt đầu cậu còn có ý đồ đẩy Hàn Phi ra, nhưng khí lực của hắn quá lớn, căn bản đẩy không ra. Đầu lưỡi đối phương càn quấy trong khoang miệng cậu, hơi thở nóng hổi của đối phương thổi tới mặt cậu, Tề Duyệt cảm thấy mặt của mình phi thường nóng. Hàn Phi vô cùng điêu luyện, kịch liệt mà lại hấp dẫn dây dưa với đầu lưỡi cậu. Tề Duyệt có thể nghe được tiếng thở dốc của bản thân, cả người nóng lên. Đầu lưỡi không tự chủ được truy đuổi đối phương.

Hàn Phi vừa thấy Tề Duyệt đáp lại, càng thêm kịch liệt, há mồm ngậm lỗ tai của cậu, mút liếm. Tề Duyệt nhỏ giọng hừ một tiếng, toàn thân vô lực chân nhuyễn, chỉ có thể tựa vào trên người Hàn Phi.

Tề Duyệt nhỏ giọng hừ một tiếng càng thêm kích thích Hàn Phi, hô hấp gấp gáp, đầu lưỡi nóng hổi qua lại trên cổ Tề Duyệt gặm, cắn, liếm.

Hai mắt hoa đào câu nhân mở to, mang theo hơi nước nhìn Hàn Phi. Thân mình cậu hư nhuyễn vô lực, chỉ có thể gắt gao bắt lấy Hàn Phi. Tề Duyệt thở không ra hơi, hô hấp dồn dập, ân ân tiếng rên rỉ vô thức từ miệng thoát ra.


………….

Hai người ở trong kho hàng ý loạn tình mê. Bầu trời bên ngoài đen kịt, xô xao dưới bầu trời bắt đầu mưa tầm tã.

Tiếng mưa rơi làm bừng tỉnh hai người bên trong, Hàn Phi không thể không ngừng lại, ôm Tề Duyệt, thở hổn hển áp chế xúc động của bản thân. Hai mắt Tề Duyệt vẫn còn phủ sương, mặt tựa trên cổ Hàn Phi, cọ cọ thân thể hắn. Hàn Phi cười khẽ cúi xuống, hôn môi cậu, mang theo ý cười ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Ngoan, nếu muốn, đợi đến nơi an toàn anh sẽ cho em.”

Tề Duyệt dần dần lấy lại hô hấp, tỉnh táo lại, thấy mình vẫn còn dựa vào ngực hàn Phi, thẹn quá hóa giận đẩy Hàn Phi ra.

Hàn Phi lớn tiếng cười, xoay người đi đến môn khẩu, trước đem chiếc xe thủ hạ lưu lại cho hắn thu hồi, tiếp theo khóa trong cửa kho hàng, làm xong xoay người trở về.

“Balô của tôi.” Đây là âm thanh của cậu sao? Tề Duyệt lại bực mình, tên xã hội đen chết tiệt này, có phải đối với cậu như nữ nhân hay không? Càng đáng giận chính là cậu cư nhiên lại đáp lại hắn.

Hàn Phi cúi đầu thấy được trên mặt đất là chiếc balô bất ly thân của Tề Duyệt, vươn tay thu vào trong không gian. Trở lại bên người Tề Duyệt, nắm tay cậu kéo đi về phía góc phòng. Thời điểm tiến vào kho hàng hắn liền chú ý, ở đây có một gian phòng nhỏ, là phòng giám sát, có thể quan sát tình huống bên ngoài.

Mặc cho Tề Duyệt dùng sức tránh cũng tránh không được tay của Hàn Phi, đáng giận! Dù sao lão tử cũng không phải nữ nhân, vừa rồi cũng rất thoải mái, không cần làm ầm ĩ. Vừa rồi chẳng qua là phản ứng bình thường của nam nhân thôi.


Thấy Tề Duyệt nhu thuận đi theo mình, Hàn Phi thực vừa lòng. Vào phòng giám sát, có thể nghe thấy âm thanh cùng quan sát tình huống bên ngoài. Mưa ngày càng lớn, cuồng phong gào thét, thời tiết biến đổi quỷ dị khiến người ta kinh hãi, bên ngoài trời đã tối đen.

“Đây là lần thứ hai tang thi biến dị, sau khi tạnh mưa, tang thi sẽ không còn sợ ánh mặt trời, tất cả đều tiến hóa một bậc.” Tề Duyệt nhìn chằm chằm bên ngoài, mặt không đổi sắc. Lúc này đây tang thi lần thứ hai biến dị so với ở thế trước sớm hơn nửa tháng, mọi chuyện so với trước kia ngày càng bất đồng.

Hàn Phi nhìn ánh mắt của Tề Duyệt, trầm tư lên tiếng: “Thức ăn do cậu làm có khả năng phục hồi tinh thần lực.” Ngữ khí khẳng định.

“n.”

Nhìn thấy Tề Duyệt thẳng thắn thừa nhận, Hần Phi vừa lòng gật đầu.

“Dị năng của tôi chính là nấu ăn, không gian cũng chỉ có thể thu vào thực phẩm do tôi làm.” Nhắc tới cái này Tề Duyệt liền tức giận, nhìn không gian của Hàn Phi, nhìn lại không gian của mình, thật xấu hổ.

Hàn Phi chọn cao lông mà, nhẫn nhịn không cười, khó trách tiểu tử này nơi nào cũng đem theo cái balô siêu lớn kia, nguyên lai là không gian không thể thu được.

Tề Duyệt lại cùng Hàn Phi nói một ít sự tình lúc trước tại sao cậu lại một mình gặp gỡ bọn họ, tình huống của căn cứ Y, sau cùng còn nói cho hắn biết việc cậu bính kiến bọn phạm nhân vượt ngục tàn bạo kia.


Thấy Tề Duyệt lần lượt đem nghi vấn của hắn trước đây gỡ bỏ, tâm tình Hàn Phi rất tốt, không khí trong phòng cũng trở nên ấm áp. Ánh mắt mang ý cười nhìn Tề Duyệt, tiểu tử này phát hiện hắn nhìn cậu liền không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Hàn Phi liền phát ra một trận cười nhẹ. Tiểu hài tử không được tự nhiên này thật là đáng yêu.

Hàn Phi lấy ra tinh hạch của hầu tử biến dị lúc nãy, ngồi một góc bắt đầu hấp thụ.

Tề Duyệt ở một bên thủ hộ. Cậu suy nghĩ đến những chuyện trước kia, bởi vì đợt mưa to này, sẽ có nhiều địa phương bị sụp đổ, đường đi bị hủy, đường đến quận Dương Trừng hẳn là bởi vì trận mưa to này mà hư hỏng, như vậy sau khi tạnh mưa bọn họ sẽ phải đi đến căn cứ L. Như vậy Hàn Phi cùng những thủ hạ kia sẽ bị phân tán. Thật đáng tiếc, những người kia cũng rất lợi hại.

Thời điểm Hàn Phi hấp thu tinh hạch hoàn tất cũng đã là buổi tối. Sau khi hắn hấp thu tinh hạch cũng không thăng cấp, chỉ tăng lên đến trung giai nhị cấp (tưởng tượng như cây level 2 tăng lên nửa cây ý ^^), nhưng mặc kệ có hay không tăng cấp bậc, dị năng chỉ cần tăng lên là tốt rồi.

Tề Duyệt thấy Hàn Phi động liền dọn thức ăn ra. Hai người đều có chút đói bụng, nhanh chóng giải quyết cơm chiều.

Sau khi ăn xong, Hàn Phi đã khôi phục lại dị năng sử dụng ban ngày, nếu như là bình thường ngồi minh tưởng thì ít nhất đến ngày mai mới có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng hiện tại chỉ cần ăn thức ăn của Tề Duyệt liền có thể bổ sung. Như vậy xem ra, về sau trong chiến đấu chỉ cần ăn thức ăn của cậu là có thể bổ sung dị năng, cho dù dùng hết dị năng cũng không sợ, chỉ cần ăn vào là được. Dị năng của Tề Duyệt đúng là rất hữu dụng!

Bên ngoài mưa to vẫn không có dấu hiệu nhỏ lại, xem ra trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tạnh mưa.

Trong phòng giám sát có một giường đơn, Hàn Phi lấy từ trong không gian ra chăn sạch trải trên giường, bảo Tề Duyệt cùng hắn ngủ. Tề Duyệt không đồng ý, giường nhỏ như vậy, hai người như thế nào ngủ, nếu để cho hắn ôm thì mất tiện nghi của cậu rồi. Tề Duyệt kiên trì muốn ngủ trên mặt đất, Hàn Phi không có cách nào khác, đành phải lấy ra thêm một cái chăn khác.

Tề Duyệt nằm trên mặt đất, chỉ chốc lát liền ngủ say. Hàn Phi từ trên giường đứng dậy, nhẹ nhàng ẵm cậu lên giường.


n, ôm tiểu nhân nhi này ngủ quả thực rất thoải mái. Thỉnh thoảng hắn còn nhẹ nhàng tiến lên, hôn môi Tề Duyệt, mặt cùng mũi. Hai ngươi ngủ chung, không chiếm chút tiện nghi thì rất tiếc. Hàn Phi vói tay vào trong quần áo của Tề Duyệt, ôm chặt cậu, nhắm mắt lại.

Không biết đã ngủ bao lâu, Tề Duyệt thử động, như thế nào lại chật như vậy, không thở nổi. Cậu mở to mắt, nhìn thấy toàn thân đều bị Hàn Phi ôm vào trong ngực.

Hàn Phi lúc này cũng đã tỉnh, thản nhiên hôn thân cái miệng của cậu, dường như không có việc gì đứng dậy xuống giường.

Tề Duyệt bực mình, lại bị hắn chiếm tiện nghi, lần sau cậu nhất định phải cướp quyển chủ động. (em chủ động ảnh còn mừng ý:]])

Mưa vẫn chưa ngưng, hai người chỉ có thể tiếp tục ngốc ở phòng giám sát, nơi này rất an toàn. Để nhàm chán giết thời gian, Hàn Phi lấy ra từ trong không gian các loại thức ăn nước uống, Tề Duyệt liền chế biến, xong lại thu vào không gian. Hàn Phi có đôi khi nhìn Tề Duyệt nấu ăn, có lúc lại lấy tạp chí ra xem.

Hai người thường thường còn sẽ trò chuyện với nhau, Tề Duyệt đem những đề tài cậu hứng thú về xã hội đen hỏi hắn. Trước kia cậu chưa nghĩ mình lại còn có thể liên quan đến xã hội đen. Đối với những tò mò của Tề Duyệt, Hàn Phi đều nhất nhất giải đáp, cùng thường thường hỏi một vài chuyện của Tề Duyệt. Không gian hai người vô cùng ấm áp hòa hợp.

Mưa cả ngày đều không ngưng, thời điểm buổi tối đi ngủ, Hàn Phi lại muốn ngủ cùng Tề Duyệt. Tề Duyệt nhức đầu, dù sao hai người đều thân qua, không cần cậu phải làm kiêu, cho dù hiện tại không đáp ứng, đến lúc cậu ngủ hắn lại đem cậu lên giường, cũng đều chiếm được tiện nghi. Chính cậu muốn cướp quyền chủ động, liền đáp ứng cùng Hàn Phi ngủ chung giường. Nhưng phải là cậu ôm Hàn Phi. Hàn Phi gật đầu hưng phấn nhận lời, dù sao cũng không có gì khác biệt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Duyệt phát hiện mình lại bị Hàn Phi ôm vào trong ngực, mặt dán trước ngực hắn. Không có khả năng nha, tư thế ngủ của cậu như thế nào lại kém như vậy!

Ngoài trơi vẫn còn mưa to, trong trí nhớ của cậu trận mưa này kéo dài đến ba ngày ba đêm, hôm nay là ngày thứ ba, có thể đến ngày mai mưa mới tạnh đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận