Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Trình Kiều Kiều bưng cái ca giữ ấm đi tới, “Hàn Phi ca ca, anh không để ý em gọi như vậy chứ. Em thật lạnh, em cũng qua bên này sưởi ấm cùng mọi người được chứ?”

Hàn Phi vẫn duy trì thái độ thân sĩ, đối Trình Kiều Kiều khách khí nở nụ cười.

Trình Kiều Kiều càng thêm dũng khí. “Hàn Phi ca ca, vừa rồi thực xin lỗi, quấy rầy đến các anh.” Vừa nói vừa làm bộ mặt ẩn tình nhìn Hàn Phi, “Em là thủy dị năng, đây là nước do em làm ra, vẫn còn nóng, anh mau uống cho ấm đi.” Nói xong liền đưa chén nước trong tay cho Hàn Phi.

Tề Duyệt có chút vui sướng khi người gặp họa, ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt thâm ý cười nhìn Hàn Phi. Từ trên người lấy ra điếu thuốc, phóng tới bên miệng, thuốc lá là do Hàn Phi cấp cho cậu, hắn có rất nhiều, ánh mắt cậu hướng vào trong đống lửa tìm kiếm, cậu muốn tìm một cây gỗ nhỏ để châm lửa.

Hàn Phi không để ý đến ca nước bên cạnh, loại con gái mắt để trên đầu này trước đây hắn gặp qua rất nhiều. Huống chi hắn thật sự nghiêm túc với Tề Duyệt, hắn cảm thấy mọi thứ của cậu đều rất tốt, khuôn mặt, dáng người, tay nghề, tính tình, thậm chí cả giọng nói của cậu đều khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Vươn tay, đem điếu thuốc của Tề Duyệt lấy qua, phóng tới miệng mình, ngón tay nhoáng lên một cái, dùng hỏa dị năng châm lửa, thật mạnh rít một hơi, thả ra khói thuốc, lại đem điếu thuốc trả về miệng Tề Duyệt.

“Thực suất, ngay cả bộ dáng hút thuốc của anh ấy cũng suất như vậy. Tiểu bạch kiểm chết tiệt, dám tìm cơ hội câu dẫn người, Hàn Phi ca ca chính là đùa giỡn mày một chút mà thôi, còn không thức thời lăn xa một chút, đừng làm cho tao tìm được cơ hội, nếu không tao sẽ giết chết mày.” Mặt Trình Kiều Kiều từ hồng chuyển sang trắng, trong lòng phẫn hận.

Hàn Phi đây là ở trước mặt ngoại nhân tán tỉnh cậu? Dám đem lửa dẫn tới người cậu, bất quá có thể làm cho Trình Kiều Kiều sinh khí, cớ sao lại không làm.

Tề Duyệt ngậm điếu thuốc, cũng thật mạnh rít một hơi, bán híp mắt, vốn là cặp mắt hoa đào câu nhân, hiện lại càng thêm hấp dẫn, cậu nhìn chằm chằm Hàn Phi, tiến lên, thổi khói thuốc lên mặt Hàn Phi. (oa oa oa, hảo mị hoặc nha)

Hàn Phi híp mắt, cảnh cáo Tề Duyệt, ý bảo cậu không cần đùa với lửa. Tề Duyệt bĩu môi, không phải là ngươi khởi xướng sao, xem xem trong chúng ta ai chịu không nổi. Hừ

Trình Kiều Kiều nhìn hai người không thèm đặt cô vào mắt, càng thêm sinh khí, cho tới bây giờ đều không có ai dám đối đãi cô như vậy. Đẩy Tề Duyệt ra, cô đặt mông ngồi giữa hai người bọn họ.


“Hàn Phi ca ca, em cùng anh trò chuyện.” Cô dán vào người Hàn Phi, ánh mắt mang theo khiêu khích, đừng nhìn nàng còn nhỏ tuổi, chuyện nam nữ chi gian cô cũng làm không ít, đối với loại sự tình này cũng rất phóng khoáng.

Hàn Phi bình tĩnh đem cô ta kéo đi, “Cút, cách tôi xa ra một chút.” Nếu đổi lại là trước kia thì cô sớm đã bị hắn một tay ném ra ngoài, Hàn Phi kéo Tề Duyệt đến cạnh mình, ôm cậu hôn một cái thật sâu.

Trình Kiều Kiều tức đỏ mặt, xoay người rời đi, đồng tính luyến ái chết tiệt. Coi trọng ngươi là may mắn của ngươi, còn không biết xấu hổ.

Tề Duyệt thở hổn hển đem Hàn Phi đẩy ra, người này đúng là càng ngày càng vô liên sỉ! Ở nơi đông người như vậy cũng dám động dục.

Tuy nói chỉ mới hơn mười giờ, nhưng thời tiết quả thật quái dị, mọi người cũng không dám thả lỏng.

Mọi người trong phòng đều có tâm sự, bởi vì còn có tốp người bên ngoài kia nên những bảo tiêu trong phòng cũng không dám ngủ say, chỉ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Tiết Vãn Nghi cùng nữ nhân của bà không quan tâm việc đó, bên cạnh không phải còn có bảo tiêu sao, những người đó tuyệt đối không dám động vào họ. Trình Kiêu Kiều vẫn luôn không ngừng oán giận: “Mụ mụ, nơi này vừa lạnh lại vừa bẩn, thật không phải địa phương để người ở mà. Mụ mụ xem con mặc bộ quần áo này nhìn có vẻ rất béo đúng không? Quả thật xấu chết.”

Tiết Vãn Nghi: “Nào có, nữ nhi của mụ mụ duyên dáng như thế, mặc gì cũng đều xinh đẹp.”

Trình Kiều Kiều: “Không biết căn cứ của dượng như thế nào? Nếu không an toàn, nên nói với hắn đem chúng ta đến B thành đi.”

Tiết Vãn Nghi: “Căn cứ M có dượng là tốt rồi, đến căn cứ B chúng ta nào được tự tại như vậy.”


Trình Kiều Kiều: “Không biết bọ họ có phải là cũng đến căn cứ M hay không?” Ánh mắt Trình Kiều Kiều phiêu về hướng Tề Duyệt, Hàn Phi.

Tiết Vãn Nghi: “Có lẽ vậy đi, thế cũng tốt, dượng con sẽ đem bọn họ cho con xử lý.”

Trình Kiều Kiều: “Hừ, nhìn tên tiểu bạch kiểm kia thật chướng mắt, đến lúc đó mụ mụ phải giúp con nói với dượng đem người giao cho con.”

Tiết Vãn Nghi: “Ai dám khi dễ bảo bối nữ nhi của mụ mụ, mụ mụ liền không tha cho hắn.”

Trình Kiều Kiều: “Vẫn là mụ mụ tốt nhất. Hừ, người xem ca ca, người khác khi dễ con hắn cũng không tới hỗ trợ.”

………

Trình Chí Vĩ đang ở bên cạnh tính kế, tiểu bạch kiểm kia lớn lên cũng không tồi, khi đến căn cứ M, hắn phải trước cướp người, hắn hiểu biết muội muội của mình, nó có ý tứ với Hàn Phi, nhưng người ta không để ý tới nó, liền ghét bỏ qua tiểu bạch kiểm, Kiều Kiều nhất định sẽ phát nộ lên người tiểu bạch kiểm. Hắn phải xuống tay trước, nếu không muội muội hắn ngoạn hư, thời điểm thượng cũng mất bớt hứng thú.

Mẹ nó, Hàn Phi chưa từng chán ghét như vậy, toàn gia này là cái thá gì, dám ở trước mặt hắn nói hưu nói vượn, diệu hổ dương oai. Thị trưởng M thành? Gọi là gì nhỉ? Vậy hẳn hắn nên tới xem thử, xem bon họ có cái gì dựa vào.

Hàn Phi ngồi bên đống lửa suy nghĩ, tình huống không đúng lắm, đám người ở phòng bên cạnh rất an tĩnh, thật không phù hợp với tính tình của họ.


Hắn đang suy nghĩ, liền vang lên tiếng gõ cửa, tên thủ hạ bên người Cường ca nhận thức Hàn Phi kia đẩy cửa đi vào. Tề Duyệt đang tựa vào người Hàn Phi ngủ gà ngủ gật bừng tỉnh, mờ hồ ngẩng đầu lên, đã trễ thế này, tên này còn qua làm gì?

Người vừa mới tiến vào lập tức khiến cho đám người bảo tiêu chú ý, đột nhiên khẩn trương.

Lúc nhìn thấy người nọ tiến đến hàn huyên cùng hai người Hàn Phi, bọn họ mới yên lòng. Rõ ràng họ không đặt hai người Hàn Phi, Tề Duyệt trong lòng, cùng lắm chỉ là cái dị năng giả mà thôi, bọn họ nhiều người, không cần lo lắng. Còn đám người bên ngoài kia, bộ dáng thật không dễ chọc.

Người này vừa vào cửa liền trực tiếp đi đến bên người Hàn Phi, cúi đầu khom lưng ngồi xuống,biểu đạt mục đích của hắn, Cường ca của họ muốn cùng Hàn Phi nói chút chuyện.

Tề Duyệt nhíu mày, những người này đều là vượt ngục, có thể tìm Hàn Phi nói chuyện gì. Cậu cũng không hi vọng Hàn Phi gặp chuyện không may, Hàn Phi chính là ô dù của cậu nha.

Hàn Phi cũng nhìn ra lo lắng của Tề Duyệt, trấn an vỗ vỗ tay Tề Duyệt. Tiếp theo hắn liền đi theo người nọ ra ngoài.

Tề Duyệt có chút ảo não, hối hận tại sao cậu lại không ăn thêm bánh bao, nếu thế thì có thể nhìn ra tâm tư của đám người kia rồi.

Trình Kiều Kiều nhìn thấy Hàn Phi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Tề Duyệt, lắc lắc thân mình đi tới, “Tao cảnh cáo mày, cách Hàn Phi xa một chút, tao vừa mắt anh ấy, mày thức thời thì lăn xa một chút.”

Tề Duyệt cười như không cười nhìn đối phương, muội muội cùng mẹ khác cha này của cậu, a không nên nói vậy nha, người ta khẳng định còn không biết có một người ca ca như cậu đâu. Nên nói Trình đại tiểu thư này là khờ dại hay ngu xuẩn đây? Lúc này còn có tâm tư đến tranh giành tình nhân.

Nhìn bộ dáng Tề Duyệt một chút cũng không đặt cô vào trong mắt, Trình Kiều Kiều lại nộ phát, “Tiện nhân, bị nam nhân ngoạn, mày còn có mắt mũi đắc ý sao.” Nói xong liền vươn tay chỉ vào Tề Duyệt.

Tề Duyệt một cái liền bắt được tay của đối phương.

Trình Kiều Kiều càng thêm tức giận, thấp giọng mắng chửi.


Hàn Phi gật đầu, cùng đám người kia đạt thành hiệp nghị. Quay đầu đi về hướng phòng ở, mới vừa vào cửa liền thấy Trình Kiều Kiều đứng trước mặt Tề Duyệt, ngón tay chỉ vào mặt Tề Duyệt chửi bậy. Quay đầu rời đi, xem ra nên để cho bọn họ động thủ trong đêm nay luôn đi.

Vốn vì quan hệ của bọn họ với Tề Duyệt nên hắn tính lưu lại cho bọn họ một con đường sống, hiện tại xem ra, là do hắn nghĩ quá nhiều. Những người này căn bản không xứng. Hắn càng nhiều là đau lòng thay cho Tề Duyệt, xem thái độ của bọn họ đối với Tề Duyệt, con trai của mình đứng trước mặt cũng không nhận ra, loại mẫu thân này không có cũng không sao.

Những người này chẳng những quấy rầy hắn cùng Tề Duyệt giao lưu tình cảm mà còn lên mặt khoa chân múa tay, hắn không thể chịu đựng loại nữ nhân này nữa.

“Mụ mụ, người như thế nào lại không giúp con? Tên kia rất quá phận, người cũng không biết nó nói chuyện có bao nhiêu khó nghe.” (người ta một chữ cũng chưa nói =.=) Trình Kiều Kiều giận dỗi, tên tiểu bạch kiểm kia thế nhưng không thèm liếc mắt nhìn cô, những người khác lại liên tục khuyên nhủ cô nhẫn một đêm. Cùng loại người dơ bẩn như vậy ngốc cùng một phòng, điều này cô như thế nào có thể nhẫn. Tiện nhân vô sỉ, thế nhưng dám câu dẫn nam nhân ưu tú như vậy.

Tiết Vãn Nghi cũng nhìn Tề Duyệt vài lần, càng nhìn lại càng chán ghét. Bộ dạng so với nữ nhân còn tốt hơn, thật đúng là xui xẻo, giống ai không giống lại rất giống kẻ bất lực trước kia bà gả cho, đứa con của bà cùng tên kia bộ dạng lớn lên giống như ma quỷ, cũng đã khiến bà bị liên lụy vài năm.

Tề Duyệt dựa vào tường, cậu chính là không đem Trình Kiều Kiều để vào mắt, bộ mặt thật của đối phương cậu đã thấy rất nhiều lần, đời trước cậu là vì ngừơi mụ mụ kia, đời này cậu sẽ không vì ai cả, chỉ cầu bản thân vui vẻ là tốt rồi.

Lỗ tai nghe nhạc do Hàn Phi đưa máy cho, không gian của Hàn Phi thật lợi hại, thứ tốt gì cũng đều có.

Hàn Phi đi trong chốc lát liền trở về. Hắn nhượng Tề Duyệt nghỉ ngơi, còn mình gác đêm. Bất giác, hắn đã đem Tề Duyệt thành người của hắn, muốn sủng cậu, bảo vệ cậu.

Đêm khuya, cửa phòng mở bang một tiếng, kinh động đến mọi người trong phòng. Cường ca mang theo thủ hạ lần lượt tiến vào. Không đợi những người bên trong phản kháng đã rút súng ra chĩa vào đầu họ. Tiết Vãn Nghi cùng nữ nhi ngoan hiền của bà sợ đến mức hét chói tai.

Tề Duyệt có chút kinh ngạc, những người đó tại sao không sớm qua đây lại đợi đến bây giờ mới động thủ? Lúc nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Hàn Phi và những người đó trực tiếp bỏ qua hai người họ, cậu mới hiểu rõ, xem ra buổi tối Hàn Phi đi ra ngoài chính là cùng bọn họ nói chuyện này đi.

Bọn Cường ca đã sớm đỏ mắt, ba chiếc xe tới sau này, vốn định cấp cho Hàn Phi mặt mũi nên bọn họ tính đợi sáng mai mới động thủ. Trước tiên bọn họ đã thông tri Hàn Phi, bất quá sau đó Hàn Phi lại tìm họ, nói là bọn người kia quấy rầy hắn cùng bảo bối nhi nhà hắn cùng chỗ, làm cho bọn họ tối này liền động thủ. Dù sao sáng hay tối cũng không có gì khác biệt, chỉ cần bọn họ muốn đám người kia cũng đừng mong chạy.

Mấy người bảo tiêu kia ngay cả giãy dụa cũng không làm, dù sao tốc độ của dị năng cũng không nhanh bằng súng, bọn họ thật thức thời ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, họ không cần phải vì ngoại nhân mà vứt bỏ sinh mệnh của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận