Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

“Tang thi đang tụ tập thành tang thi triều, chuyện này các anh có biết không?” Tề Duyệt ghé vào trên giường quay đầu, híp mắt nhìn bọn họ chậm rãi nói.

Ba người vừa đi vào cửa, bị lời nói của Tề Duyệt làm giật mình, Hàn Phi hỏi: “Cậu nghe ai nói?”

” Liêu Phi Phàm của căn cứ M.”

Đường Khả hỏi: “Là tên đồng học kia của tôi?”

Tề Duyệt gật gật đầu, “Buổi chiều tôi là đi theo hắn đến chỗ Liễu Nguyệt, nghe được bọn họ nói chuyện, hiện tại tang thi triều đang hướng đến căn cứ M, mà bọn họ còn chuẩn bị đem bom người dẫn đám tang thi đó đến căn cứ L.”

Hàn Phi chấn động, cẩn thận hỏi lại: “Bom người?”

“n.” Tề Duyệt gật đầu, đem những chuyện cậu nghe được nói cho bọn họ.

Đường Khả cười nhạo: “Bọn họ tính toán đem chúng ta thành ngốc tử mà đùa giỡn, vậy cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh đó hay không.” Cuối cùng còn nói thêm: “Liễu Chính Nam cũng không thoải mái được lâu.” Đại bá của Đường Khả vẫn luôn không nỡ nhẫn tâm, ông nghĩ chờ đến lúc cục diện an ổn sẽ lấy chính sách nhu hòa để hấp dẫn những người trong tay Liễu Chính Nam về, nhưng hiện tại xem ra đây là không có khả năng. Kế hoạch của họ đã triển khai, hẳn sẽ không mất bao nhiêu thời gian nữa.

“Tên Hứa bác sĩ kia sao rồi?” Tề Duyệt thực quan tâm hỏi, thuốc này hiệu quả thật lớn, không muốn quan tâm cũng không được.

“Đã tìm người giám thị hắn, hắn phụ trách một phần nghiên cứu, tạm thời vẫn không thể động vào được. Tôi đã báo cho Ngô giáo sư biết, ông ấy cũng nói sẽ phòng bị hắn.” Đường Khả biểu tình nghiêm túc.

Ở một bên ngồi nghe, Hàn Phi lãnh tĩnh mở miệng: “Tề Duyệt, cậu gần đây phải cẩn thận một chút, hai người kia chỉ sợ sẽ tìm cậu gây phiền toái. Tôi muốn trở về cùng Viêm Bân nói một chút về việc này, ngày mai lại đến gặp cậu.” Tuy rằng trong lòng hắn rất muốn lưu lại, nhưng việc tang thi triều vẫn phải nhanh chóng nói cho Viêm Bân, có thể làm cho mấy chục vạn tang thi tụ tập lạimột chỗ cũng không phải chuyện tang thi cao cấp có thể làm.

Mạt thế đã trải qua năm năm, hiện nay mọi người phát hiện tang thi đẳng cấp cao nhất là cấp tám. Dị năng giả toàn quốc chỉ có vài người đạt tới cấp bậc này, nhiều dị năng giả vẫn còn đang bồi hồi tại cấp ba cấp bốn.

Trước khi rời đi Hàn Phi nhìn về phía hai người kia, hắn không hy vọng hai người kia sẽ lưu lại. Đường Khả cũng nói phải rời khỏi, Lâm Vũ Trạch tỏ vẻ cũng muốn đi, tin tức này đối với bọn họ mà nói rất quan trọng, vẫn là nên trước phòng bị thì tốt hơn, nguy hiểm sắp tới, cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Ba người đều đi vừa lúc cũng đúng ý họ, ai cũng không nguyện ý đối phương lưu lại, giúp Tề Duyệt đóng cửa phòng, ba người đều ly khai.

Tề Duyệt cũng đang rất loạn, hết thảy đều cùng trước kia bất đồng. Như thế nào mới năm năm lại có tang thi cao cấp như vậy, năm cậu sống lâu nhất tang thi cũng chỉ đạt đến cấp bảy, lần cậu trải qua tang thi tập kích tại căn cứ L cũng không có đến mấy chục vạn. Hiện giờ tang thi đã đạt đến cấp tám rồi, thế này không riêng gì dị năng giả mà cả tang thi cũng tiến hóa rất nhanh.

(Thật ra ở đoạn trên tác giả ghi “mọi người phát hiện tang thi đẳng cấp cao nhất là cấp bảy” nhưng xuống đoạn dưới tác giả lại nói tang thi đã đạt đến cấp tám, ta nghĩ tác giả bị nhầm nên đã sửa ở đoạn trên thành cấp tám nha (‾-ƪ‾))

Cậu nằm úp sấp trên giường suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra được gì, trở mình một cái, cậu hút một ngụm lãnh khí, mông thật đau. Hung hăng nện một đấm xuống giường, chẳng lẽ những người đó cho rằng cậu nam nữ đều ăn sao? Cậu rõ ràng nên thích nữ nhân không phải sao? Như thế nào từ khi gặp gỡ mấy người kia liền thay đổi? Lăn qua lộn lại hồi lâu, Tề Duyệt mới khó khăn nghiêng thân mình ngủ. Ngay cả ở trong mộng cậu cũng vẫn còn nguyền rủa mấy người … mấy tên bại hoại, không đợi người ta nói hết đã tự tiện cắt câu lấy nghĩa.

Lại là một ngày nắng ấm, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên giường đem lại thoải mái.

Tề Duyệt là bị tiếng đập cửa đánh thức, mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, nghỉ ngơi cả đêm, ánh mắt cậu đã tốt hơn nhiều, bất quá vẫn còn có chút khó chịu. Cậu lắc lư lắc lư đi ra mở cửa, ngoài cửa đứng dĩ nhiên là tên kia. Tề Duyệt có chút hoài nghi vào mắt mình, mới sáng sớm, tên này tới đây làm gì, cậu cùng gã ta lại không quen biết, Tề Duyệt tự nguyện quên đi chuyện năm năm trước.

Viêm Bân cùng Lâm Vũ Trạch khác nhau, Lâm Vũ Trạch đối với bất cứ chuyện gì cũng thực đạm mạc, không quan tâm. Viêm Bân lại là người thâm trầm, lạnh lùng, ánh mắt lợi hại, khiến cho người trước mặt sẽ tự giác cảm thấy áp lực. Người này luôn thong dong, lãnh tĩnh, nếu như nói lần gã thất thố thì chỉ có một lần duy nhất vào năm năm trước.

Tề Duyệt híp mắt, lạnh giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Viêm Bân tựa như gia trưởng, bàn tay chấp ở phía sau. Ánh mắt cao thấp quét nhìn Tề Duyệt, hai mắt cậu sưng đỏ, tóc hỗn độn dây dưa cùng một chỗ, gã cúi đầu nhìn nửa người dưới Tề Duyệt, đôi chân mặc chiếc quần rộng thoải mái đang run run, cậu gắt gao nhíu mày.

Đây là thái độ gì? Hoàn toàn coi rẻ sao, trước kia cậu có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại cậu cũng không còn sợ gã, hai tay khoanh trước ngực, so với trước càng có vẻ không kiên nhẫn, cằm ngưỡng cao cao.

Viêm Bân không trả lời câu hỏi của Tề Duyệt, lại nhìn về phía trong phòng, trực tiếp từ cửa phòng hơi mở đi vào. Sau khi gã đi vào phòng liền nhìn đông nhìn tây.

Ngày hôm qua Hàn Phi tính toán dọn đến đây, hắn đem căn phòng thay đổi toàn bộ, từ màn cửa, sàng đan, vỏ chăn. Hắn còn mua thêm tủ mới, thậm chí còn sử dụng giấy dán tường, thật sự là làm khó hắn a, thứ này không ngờ còn có thể kiếm được, nhưng càng kỳ quái hơn chính là trong góc phòng còn có một bàn trang điểm nhỏ, có lầm hay không chứ, cậu lại không phải là nữ nhân, hắn đem thứ kia đến để làm gì, hắn xài sao?

Thực không nghĩ tới Hàn Phi lại có sở thích này, còn không đợi Tề Duyệt lần thứ hai mở miệng.

“Hàn Phi đã trở về căn cứ L.” Viêm Bân mở miệng trước: “Chú ấy trở về xử lí một số chuyện, trước khi đi chú ấy có công đạo tôi, bảo tôi phải hảo hảo chiếu cố cậu.”

Tề Duyệt lạnh mặt nói: “Không cần, tôi lại không thiếu tay thiếu chân, sẽ tự chiếu cố mình.”

“Không được, chuyện tôi đã đáp ứng tôi nhất định sẽ thực hiện.” Viêm Bân căn bản không nghe Tề Duyệt, “Là cậu dọn đến chỗ tôi? Hay là tôi dọn lại đây?”

Lời nói của Viêm Bân giống như sét đánh, tạc cho Tề Duyệt đầu óc trống rỗng. Cậu không nghe lầm chứ, người này thế nhưng hỏi cậu là dọn qua, hay là gã dọn lại đây, tuy rằng thế này gã không cùng Liễu Nguyệt cùng một chỗ, nhưng cậu vẫn không ngăn được ác cảm đối với gã.

“Không nói lời nào tôi đây liền thay cậu làm chủ tốt vậy, tất cả đều không cần mang theo, nơi của tôi mọi thứ đều có.” Viêm Bân trực tiếp thay Tề Duyệt quyết định.

“Anh đừng nói giỡn chứ, ai muốn dọn đến địa phương quỷ quái của anh.” Đối phương khiến Tề Duyệt cảm thấy thực bất khả tư nghị, đây cũng thực quá bức người đi, gã cho gã là ai chứ.

“Tôi chưa bao giờ nói giỡn.” Viêm Bân thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm Tề Duyệt.

“Tóm lại tôi không đi, cũng không cần anh bảo hộ.” Tề Duyệt cao giông, lại mang theo chút ảo não “Tôi có thể bảo vệ tốt chính mình.” Nhưng khi nói những lời này ngữ khí lại phi thường kiên định.

Viêm Bân nhìn hai mắt Tề Duyệt mang theo tơ máu, thời điểm nói chuyện ánh mắt thập phần kiên định, gã không tự giác mà trầm mê trong đó, hơn nửa ngày mới xoay người rời đi.

Tề Duyệt nhìn bóng dáng rời đi của Viêm Bân mà ngây ngốc, tên này mới sáng sớm đã phát bệnh hay sao?

Phùng triết từ khi hưởng qua tư vị của Liễu Nguyệt vẫ luôn thèm thuồng, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cảm giác cũng không tệ lắm. Sáng sớm, hắn lại đến Liễu gia, Liễu Nguyệt ngày hôm qua thúc giục hắn rời căn cứ B trở về căn cứ M nhưng hắn vẫn luôn tìm cớ không đi. Khó được đến một lần,ngu mới rời đi.

Liễu gia đại trạch, Liễu Chính Nam cùng phu nhân ông từ sáng đã ra ngoài, Phùng Triết phân phó người hầu đi gọi Liễu Nguyệt, nghĩ nghĩ hay là hắn tự mình đi tìm Liễu Nguyệt thì tốt hơn, thời gian còn sớm có khi còn có thể làm chuyện khác. Phùng Triết xua tay đuổi người hầu đi, đầy hứng thú đứng ở cửa phòng Liễu Nguyệt gõ cửa.

“Tiến vào.” Liễu Nguyệt cho rằng ngoài cửa người hầu tới đưa bữa sáng, cô mới vừa cùng Liêu Phi Phàm quay cuồng một trận, tùy tiện mặc vào một kiện áo ngủ. Vừa nhìn thấy người vào, một trận chán ghét ập đến, cô đen mặt hỏi: “Anh tới làm gì?”

“Nhớ em a, anh đến thăm em, Tiểu Nguyệt.” Phùng Triết sáp tới, hai tay để ở thắt lưng Liễu Nguyệt, hắn không có phát hiện tiếng nước truyền đến từ nhà vệ sinh.

Nước trong căn cứ là từ dị năng giả tinh lọc ra, chỉ có số ít địa phương mới có nước, điện, phần lớn các địa phương đều có thời gian hạn chế.

Liễu Nguyệt chớp mắt, biểu tình trở nên thẹn thùng, “Phùng Triết ca, anh như vậy trực tiếp tiến vào, bị người khác nhìn thấy, thanh danh của tôi để ở đâu chứ?”

Phùng Triết sắc tâm nổi lên, không để bụng nói: “Dù sao người biết đã đủ nhiều, không cần quan tâm bọn họ, đến để ca ca nhìn xem em mấy ngày nay có hay không nhớ ca ca.” Hắn nói xong tay liền hướng đến giữa hai chân Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt lắc thân mình né tránh tay Phùng Triết, mang theo hấp dẫn nói: “Anh như thế nào lại vội vã như vậy, anh đi về trước đi, chờ chút tôi sẽ đến tìm anh sẽ cho anh biết mấy ngày nay muội muội nhớ anh như thế nào.”

Khuyên can mãi mới đem Phùng Triết đuổi đi, Liễu Nguyệt đứng ở cửa ánh mắt ngoan độc, tên Phùng Triết này tuy không trug thành bằng Liêu Phi Phàm, nhiều năm qua mặc dù mê sắc nhưng cũng coi như làm việc ổn thỏa, hiện tại hắn sắc tâm thế nhưng còn dám đánh chủ ý lên người cô, cũng không nhìn lại mình, xem ra cô không cần lưu hắn lại nữa.

Liêu Phi Phàm khoác khăn tắm đi ra, vừa đi vừa lau tóc, “Tiểu Nguyệt, vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?” Buổi tối ngày hôm qua quan hệ của hai người đã được Liễu Chính Nam tán thành, Liêu Phi Phàm cũng quang minh chính đại ngủ lại ở phòng Liễu Nguyệt.

“Là người hầu, đến đổi sàng đan, em bảo cô ta tối nay hãy đến đổi.” Liễu Nguyệt tình ý nhìn đối phương.

Liêu Phi Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, hạ thân căng thẳng. Liễu Nguyệt chỉ khoác bên ngoài một bộ áo ngủ, bên trong không mặc gì, vừa lúc thuận tiện cho hắn hành động.

Nóng vội đem Liễu Nguyệt tựa vào tường, vén vạt áo Liễu Nguyệt lên, tiến vào, nhanh chóng luận động.

“Anh hảo chán ghét, lại tới, đêm qua còn không muốn đủ sao?” Liễu Nguyệt bán mở quần áo, thở gấp.

“Đối với em, anh vĩnh viễn cảm thấy không đủ.”

Phùng Triết vốn đã đi ra đến cửa Liễu gia, hai ngày gần đây hắn đã nhận ra dị động cực kỳ bé nhỏ bên trong căn cứ, tựa hồ là nhằm vào Liễu Chính Nam, hắn lần này tới cũng là vì việc này. Liễu Nguyệt nói lát nữa sẽ đi qua tìm hắn, việc này tối nay nói cũng được. Đột nhiên nghĩ tới, buổi sáng hắn thấy Hàn Phi ly khai căn cứ, mà cùng hắn rời đi còn có một ít dị năng cường giả, việc này rất kỳ quái, dị năng giả căn cứ B như thế nào cùng người của căn cứ M người ở cùng một chỗ.

Phùng Triết tuy rằng thực hoa tâm, nhưng tâm tư hắn cũng không ít. Hắn trở lại trên lầu, cánh tay giơ lên định gõ cửa hạ xuống. Hắn nghe thấy tiếng kêu không bình thường bên trong, âm thanh này, hắn lặng lẽ mà xoay nắm tay vặn.

Liễu Nguyệt đã hoàn toàn lâm vào ***, hai người dây dưa cùng một chỗ, dựa vào tường, mở rộng chân.

Bất động thanh sắc rời khỏi. Đến khi ra khỏi Liễu gia, Phùng Triết mới hung hăng hừ một tiếng, đồ lẳng lơ, hắn vốn nghĩ cô ta chỉ là người ngoan độc, nhưng ít nhất cũng coi như được cái thanh thuần, không nghĩ tới chỉ là một ả kỹ nữ. Cô ta đã sớm cùng Liêu Phi Phàm ở cùng một chỗ, đuổi tôi đi, cũng phải xem tôi có đáp ứng hay không. Ngẩng đầu liếc nhìn phòng Liễu Nguyệt một cái, Phùng Triết hùng hùng hổ hổ rời đi.

Dị năng giả thính lực, thị lực đều theo cấp bậc đề cao mà tăng mạnh, vừa rồi thanh âm rất nhỏ kia Liêu Phi Phàm đã phát hiện. Vừa làm vừa đưa mắt nhìn về phía cửa phòng, nhưng hắn chỉ nghĩ là người hầu vô ý nên cũng không quá để ý, cúi đầu tiếp tục ngậm lấy vành tai Liễu Nguyệt, hạ thân không ngừng dùng sức va chạm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui