Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Liễu Nguyệt sau khi biến thành tang thi vẫn còn sót lại một chút ý thức, nhìn thấy Liêu Phi Phàm muốn đào tẩu, cô liền đuổi theo hắn. Hồng nhãn tang thi cũng tiến lên tấn công Liễu Nguyệt.

Liêu Phi Phàm thừa dịp hai tang thi tự giết lẫn nhau, mang theo người lặng lẽ từ thông đạo bên cạnh trốn đi.

Cái giếng cạn này có niên đại khá lớn, dưới vách tường đều là nham thạch, thông đạo tứ phía giống như sơn động thiên nhiên, quanh co khúc khuỷu. Bên trong thực tối, nhìn không thấy đáy. Xa xa truyền đến tiếng gầm nhẹ của tang thi làm cho mọi người kinh hoảng, quá nhiều lối rẽ khiến họ không thể phân biệt được nơi truyền đến âm thanh.

Trở về là không có khả năng, trên miệng giếng đã muốn vây đầy tang thi. Bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm lối ra. Ở trong này bọn họ có thể cảm giác được luồng gió lưu động, như vậy nhất định có lối ra.

Lâm Vũ Trạch như cũ đi ở phía trước dẫn đường. Tề Duyệt theo sát phía sau, cũng không vì lí do gì, chỉ đơn giản là tín nhiệm.

Viêm Bân nhìn Tề Duyệt đang đi cách gã vài bước, gã biết gã thay đổi, nhưng gã không nghĩ mình lại thay đổi nhiều như vậy. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nói đúng hơn là chưa đến một ngày, chỉ trong một buổi chiều, nhưng gã cảm giác như đã qua mấy chục năm. Cũng chỉ ở chung một buổi chiều như vậy, người này khiến gã phải tưởng niệm mấy năm.

Tề Duyệt cao thấp nhìn chung quanh nên không cẩn thận vấp phải một phiến đá, lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, nhưng có một cánh tay rắn chắc đã đỡ được cậu.

Tề Duyệt mỉm cười để lộ hàm răng trắng noãn, nói lời cảm tạ.

Đường Khả sau khi buông cậu ra, nhịn không được nhu nhu đầu cậu, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Lâm Vũ Trạch đối với mọi người vươn ra ngón trỏ dán sát vào bên miệng, ý bảo người phía sau yên lặng, anh phóng nhẹ cước bộ, ngón tay chỉ về một lối rẽ phía trước. Ở đó phát ra tiếng đánh nhau cùng với tiếng tang thi gầm rống hỗn loạn, càng ngày càng rõ ràng.

Chờ đến khi đoàn người đi đến nơi phát ra tiếng động, ai cũng đều sợ ngây người, bọn họ không thể tin được hai mắt của mình, đây là chuyện gì? Hai con tang thi kia vì sao lại cắn xé lẫn nhau?

Hai con tang thi đều quay lại nhìn đám người vừa xâm nhập, trong đó một con thân thể không có hư thối dữ tợn hướng đám người đánh tới, mọi người cả kinh vội vàng lui về phía sau, nhưng nó còn chưa đi được hai bước đã bị con tang thi phía sau vồ lấy, cả hai lại bắt đầu cắn xé nhau.

Tề Duyệt bồn chồn, tim đập dị thường kịch liệt, con tang thi kia là Liễu Nguyệt đi.Tề Duyệt không tự chủ được nhìn Viêm Bân, đối phương như là đoán được tâm tư của cậu, gật gật đầu.

Tề Duyệt hút một ngụm lãnh khí, đối với hai con tang thi kia phân biệt dùng hai cái dị năng tập trung, lập tức xoạch xoạch miệng, chậc chậc, chuyện này cũng thật thú vị a. Chỉ thấy hai nữ tang thi kia sau khi phát hiện dùng không được dị năng nữa liền há miệng, nhào tới cắn nhau, dát chi dát chi nuốt vào thịt thối của đối phương.

Khuôn mặt băng lãnh của Viêm Bân thiếu chút nữa không thể kiềm nén được, gã mím miệng thật chặt, chỉ có thể từ khóe miệng hơi hơi nhếch lên mới có thể thấy được đối phương đang nhẫn cười. Gã còn tưởng rằng Tề Duyệt muốn đi trả thù, không nghĩ tới cậu thế nhưng lại có hứng thú đứng xem náo nhiệt, tiểu tử này thực buồn cười.

Đường Khả xụ mặt, bất mãn kéo kéo cánh tay Tề Duyệt, không tiếng động oán giận đối phương xem nhẹ y. Lâm Vũ Trạch cùng Hàn Phi thì không phản ứng gì, lúc này cũng không phải lúc ăn dấm chua.

Hai nữ tang thi đánh một hồi lâu liền phân thắng bại, Liễu Nguyệt một tay nắm lấy cổ hồng nhãn tang thi, một tay khác thì xé từng miếng thịt trên người đối phương, từng khối từng khối nhét vào trong miệng.

Lâm Vũ Trạch đứng ở phía trước, xoay người lại cùng người phía sau trao đổi ánh mắt, mọi người đồng loạt phóng dị năng, Liễu Nguyệt vứt bỏ tang thi rách mướp trong tay, bắt đầu phản kích. Liễu Nguyệt sau khi biến thành tang thi trở nên cực kì hung hãn.

Rất nhanh mọi người liền phát hiện tang thi Liễu Nguyệt vẫn còn nhân tính, nó chỉ tập trung công kích về hướng Tề Duyệt, các nam nhân kia đều thực sốt ruột, sợ ngộ thương đến cậu, vì thế chỉ có thể hết sức tránh né.

Tề Duyệt quay đầu chạy vào trong một ngã rẽ, nháy mắt liền mất dạng.

Cậu không dám quay đầu lại nhìn xem có tang thi kia có đuổi theo hay không, Tề Duyệt có chút đau đầu trái tránh phải trốn, trong lòng ảo não, như thế nào đã biến thành tang thi còn nhỏ mọn như vậy, cậu không sinh khí thì thôi đi, lúc trước cô ta hại cậu thảm như vậy, bây giờ thế nhưng còn mặt mũi sinh khí.

Rầm, tang thi Liễu Nguyệt tốc độ cực nhanh, nó lập tức phóng lên chặn trước mặt Liễu Nguyệt. Đèn pin trong lúc bối rối cậu đã lỡ làm rớt mất, may mà thị lực của dị năng giả tương đối tốt. Tề Duyệt vừa rồi chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của đối phương, không cho nó đi công kích những người khác, hiện tại chỉ còn lại một mình thì cậu có thể tùy thời tiến vào trong không gian. Tề Duyệt cũng không hoảng hốt, trấn tĩnh lui cước bộ, một mực thối lui đến góc tường, nhìn tang thi trước mặt càng ngày càng tiếp cận, trong lòng cậu cẩn thận tính toán.

Năm bước, bốn bước, ba bước.

Trong nháy mắt Liễu Nguyệt vươn tay lên, Tề Duyệt lắc người một cái lập tức biến mất. Con mồi ngay trước mắt đột nhiên biến mất khiến cho tang thi hoàn toàn phẫn nộ, nó giương nanh múa vuốt, rống giận, trái phải tìm kiếm. Không có, tang thi xoay người sang chỗ khác, dùng mũi ngửi ngửi.

Trước đó Tề Duyệt đã uống nước để che khí tức của mình, tang thi cũng không thể ngửi ra cậu.

Dán vào trên vách tường không gian, Tề Duyệt thở hổn hển, sau khi bình ổn lại cậu mới thoát ra khỏi không gian, xuất hiện ngay tại vị trí cậu vừa biến mất.

Tang thi sau khi không tìm thấy thân ảnh Tề Duyệt thì xoay người chuẩn bị trở về, đột nhiên nó nhận thấy một dòng khí tức vì thế nó quay đầu lại.

Răng rắc

Lăn lông lốc, lăn lông lốc, một đầu tóc dài lăn lông lốc trên mặt đất.

Tề Duyệt chậm rãi thu hồi con dao trong tay, cái tay cầm dao dùng sức lắc lắc, hảo đau nhức a. Nữ nhân này xương cốt cứng quá, cánh tay cậu đều tê rân cả rồi.

Một tiếng bước chân dồn dập tới gần, Hàn Phi giơ đèn pin chạy đến, chiếu đến vị trí Tề Duyệt. Lúc nhìn thấy Tề Duyệt cùng cái đầu tang thi nằm trên mặt đất kia, tâm tình treo nơi cuống họng hắn mới hạ xuống.

Hắn nghĩ một đằng lại nói một nẻo: “Con mẹ nó cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”

Tề Duyệt thấp giọng nở nụ cười, cậu người đang cầm đèn pin kia, bản thân cậu cũng không biết vì sao cậu lại cười. Thật lâu về sau nghĩ lại, cậu dị thường ảo não, lúc ấy chắc chắn não cậu đã bị chuột rút.

Hàn Phi dùng sức lau mặt một phen, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ mà vươn tay phát ra một cái dị năng, chỉ thấy cái đầu tang thi lăn trên mặt đất đang nhe răng chuẩn bị cắn thì bốc cháy, chỉ để lại một viên tinh hạch trong suốt.

Hàn Phi cũng không thèm nhìn viên tinh hạch kia, trong mắt hắn chỉ có hình bóng của người đang mỉm cười kia. Đi từ từ đến trước mặt Tề Duyệt, hắn lo lắng nhìn cậu từ trên xuống dưới, thẳng đến khi xác nhận đối phương lông tóc vô thương thì mới hoàn toàn yên tâm.

“Cậu tại sao có thể tự mình bỏ chạy chứ, không biết tôi sẽ lo lắng sao?”

Tề Duyệt gãi gãi tóc, hắc hắc ngây ngô cười, “Không có việc gì, tôi hiện tại lợi hại lắm nha.”

Hàn Phi nhịn không được cười nhạo, cong ngón trỏ búng cái trán Tề Duyệt.

“Thao thao thao, đau a.” Tề Duyệt đau đến nhăn mặt, dùng sức xoa xoa. Sau đó, cậu bị thân hình to lớn kia đột ngột ôm lấy.

Tề Duyệt không thấy rõ biểu tình trên mặt Hàn Phi, cậu chỉ nghe thấy nhịp tim tràn đầy hữu lực của đối phương, Tề Duyệt có chút thả lỏng, lại có chút ỷ lại. Ốm ấp của đối phương thật ấm áp, tựa như những lưu luyến của hắn vậy.

“Em rất lợi hại, lợi hại đến độ trộm đi trái tim của anh.”

Lới nói bất thình lình của Hàn Phi khiến hai mắt Tề Duyệt đau xót, suýt nữa rớt nước mắt. Cậu không biết nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, Tề Duyệt ngẩng đầu, kéo áo Hàn Phi khiến cho đối phương cúi đầu, sau đó gặm cắn môi hắn.

Tề Duyệt chủ động khiến Hàn Phi ngốc lăng, đứng hình tại chỗ. Tề Duyệt không hài lòng dùng sức cắn môi dưới đối phương, vừa lòng thấy đối phương ăn đau rên tiếng hé miệng, đầu lưỡi cậu nhanh chóng tiến vào dây dưa với đầu lưỡi Hàn Phi.

Tề Duyệt là một tên muộn tao, tính tình buồn tẻ, làm cái gì đều là bị động, đây cũng là lần đầu tiên cậu chủ động.

Rất nhanh Hàn Phi liền đảo khách thành chủ, một tay đè lại đầu đối phương, kịch liệt đáp trả, tay kia cũng không nhàn rỗi, vói vào vạt áo Tề Duyệt vuốt ve làn da nơi eo cậu.

Nhận thấy Tề Duyệt thoải mái vặn vẹo thân mình dán vào hắn càng chặt hơn, Hàn Phi nhịn không được cởi quần dã ngoại của Tề Duyệt ra, cách quần lót xoa nắn tiểu Duyệt Duyệt.

“Ngô ”

Tiểu Duyệt Duyệt kích động hơi hơi nhếch lên, Hàn Phi ngẩng đầu, không kịp nuốt nước miếng từ bên miệng Tề Duyệt chảy xuống, một sợi dây bạc rớt ra từ khóe miệng hai người.

Đèn pin sớm đã rơi xuống mặt đất, dựa vào ánh sáng mỏng manh có thể thấy mặt Tề Duyệt thực đỏ,cậu híp mắt, phá lệ mê người.

Tề Duyệt có chút mơ hồ, cậu không hài lòng tay của đối phương bất động, hạ thân dán càng chặt hơn, không ngừng cọ xát, miệng cũng không hài lòng mà hừ ra tiếng.

Hàn Phi cúi đầu hôn miệng Tề Duyệt một cái, hai tay giải khai quần lót của cậu.

“Tề Duyệt, Duyệt Duyệt.”

Xa xa truyền đến thanh âm của Đường Khả, còn có tiếng bước chân.

Đầu óc Tề Duyệt lập tức thanh tỉnh, thao, chẳng lẽ đây chính là hiện tượng t*ng trùng thượng não, cậu nhìn chằm chằm vào lối vào, tay chân luống cuống muốn đẩy Hàn Phi ra đem quần lót kéo lên.

“Anh, ngô” Tề Duyệt chỉ cảm thấy hạ thân bị một địa phương ấm áp ướt át bao bọc.

“Được rồi, anh mau dừng lại đi có người đến đó, ngô ”

Nhận thấy Tề Duyệt không chuyên tâm, Hàn Phi hút mạnh nơi mẫn cảm của nam nhân kia.

Thanh âm Tề Duyệt đều có chút biến điệu, kích thích mãnh liệt khiến tiểu Duyệt Duyệt trướng đến phát đau, chỗ đỉnh đầu chảy ra dịch đục trắng, cậu khống chế không được dục vọng bắt đầu chuyển động trong miệng Hàn Phi.

“Duyệt Duyệt, em ở đâu?”

Thanh âm cách càng ngày càng gần, tùy thời đều có khả năng tiến vào.

Tề Duyệt nhỏ giọng cầu xin, “Cầu anh đó, mau buông ra.”

Hàn Phi phun ra tiểu Duyệt Duyệt, vươn đầu lưỡi ra liếm lên đỉnh đầu phấn nộn của tiểu Duyệt Duyệt, dẫn tới Tề Duyệt co rút một trận.

Thắt lưng Tề Duyệt mềm nhũn đến đứng không vững, chỉ có thể dựa vào đối phương chống đỡ mới miễn cưỡng không trượt chân.

“Tôi không được, mau nhả ra ”

Biết Tề Duyệt muốn bắn, Hàn Phi há to miệng bao lấy tiểu Duyệt Duyệt.

Tề Duyệt chịu không nổi rên rỉ ra tiếng, bắn vào miệng Hàn Phi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Hàn Phi vừa lòng phun ra tiểu Duyệt Duyệt, nghiêng đầu đem chất lỏng trong miệng phun ra mặt đất, sau đó giúp cậu lau khô tiểu Duyệt Duyệt rồi hôn lên miệng Tề Duyệt. Hai người miệng lưỡi dây dưa cùng nhau chia sẻ hương vị có chút nồng kia.

Một hồi lâu sau Hàn Phi mới buông ra, không hài lòng đem đầu chôn ở trên vai Tề Duyệt, gắng gượng dục vọng trong lòng. Hạ thân hắn đã cứng đến lợi hại, nhưng trong này rất không thích hợp vì thế chỉ có thể nhẫn nại tìm cơ hội khác.

Cước bộ càng ngày càng gần, Tề Duyệt lối vào, có thể thấy ánh sáng đèn pin mỏng manh bên ngoài chiếu tới. Tề Duyệt mới vừa phát tiết vô lực dựa vào Hàn Phi, há miệng thở hổn hển. Cách đó không xa còn nằm thi thể không đầu của Liễu Nguyệt, còn có cái đầu lăn lóc trong góc.

Tề Duyệt vô lực rên rỉ, chẳng lẽ khẩu vị của cậu thay đổi sao, ở nơi như thế này mà cũng có thể cứng rắn, đã vậy còn phát tiết nữa chứ.

Oán giận đẩy người đang chôn ở bả vai cậu ra, Tề Duyệt chống thân mình, đem quần lót cùng quần ngoài mặc vào.

“Duyệt Duyệt, em không có việc gì, thật tốt quá.”

Thân ảnh Đường Khả xuất hiện ở phía trước, theo sau là Lâm Vũ Trạch, Viêm Bân, còn có nhóm dị năng giả may mắn sống sót.

Tề Duyệt cười gượng, vừa rồi cậu đã làm chuyện ngu xuẩn gì thế này, thế nhưng chẳng phân biệt được thời cơ mà động dục.

Không khí chung quanh vẫn còn tản ra mùi đặc thù, mẫn cảm phát giác khí tức ái muội giữa hai người, Đường Khả mặt đen hư đáy nồi, phẫn hận nhìn Tề Duyệt cùng Hàn Phi.

Hàn Phi sắc mặt bình thường tiêu sái đi đến góc phòng, cúi người nhặt lên khối tinh hạch kia, ngẩng đầu nở nụ cười với Tề Duyệt còn khiêu khích tiếp đón ánh mắt như giết người của Đường Khả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui