Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit+beta: Dật
___
Hội đấu giá rất nhanh liền bắt đầu.
Người chủ trì là một vị minh tinh đang nổi, hắn đang ở trung tâm hội trường nói lời dạo đầu để nâng cao không khí sau đó lùi về phía sau màn sân khấu.
Sau màn sân khấu là màn hình tinh thể lỏng thật lớn mặt trên biểu hiện chính là số lượng hôm nay quyên tiền, trước mắt biểu hiện chính là 0.
Người chủ trì tuyên bố hội đấu giá chính thức bắt đầu, toàn bộ hội trường bắt đầu phát ra tiếng vỗ tay, trong tiếng vỗ tay một vị tiểu thư mang món đấu giá đầu tiên lên……
Hàn Kiều Kiều cùng Hàn Tình tìm vị trí ngồi xuống, Hàn Tình cùng Hàn Kiều Kiều hàn huyên nói mấy câu, Hàn Kiều Kiều trả lời trong chốc lát, cô có chút thất thần.
—— Người kia đến bây giờ cũng không có xuất hiện.
Hàng đấu giá lục tục bị người chụp đi, Hàn Kiều Kiều không có ra giá một lần nào.
Lúc này, Hàn Tình bỗng nhiên vui vẻ phát ra tiếng hút khí, Hàn Kiều Kiều cho rằng xuất hiện món đấu giá Hàn Tình thích lại chỉ nhìn đến trên đài là một người đàn ông trung niên, tựa hồ là chủ nhân món hàng.
“Là hắn!…… Trời ạ, thế mà hắn cũng tới……” Hàn Tình đôi mắt mở to đến lợi hại, quả thực giống như là ngây ngốc.
Hàn Kiều Kiều không khỏi nhíu mày: “Người này đến 40 tuổi sao?”
Hàn Tình biểu tình có chút ngượng ngùng lên: “…… Long tiên sinh năm nay hẳn là mới vừa đến 40, nhưng là ngươi không cảm thấy hắn rất có mị lực sao?…… Thoạt nhìn cùng ba mươi mấy tuổi cũng không kém.”
Hàn Kiều Kiều quả thực không biết nói gì, cô thật không thấy miếng mị lực nào,trên người người này đơn giản chính là vẻ chín chắn trưởng thành của người đến tuổi trung niên, hơn nữa nét tự tin của người thành công cùng hàng năm tốt đẹp phong độ hàm dưỡng, doanh nhân thành công tuổi này chẳng lẽ Hàn Tình thấy được thiếu sao? Vì sao lại bị mê thành như vậy?
Hàn Tình lại dùng một loại ánh mắt “Ngươi căn bản không hiểu thưởng thức” liếc Hàn Kiều Kiều một cái, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Long tiên sinh trên đài.
Hàn Kiều Kiều có chút mệt mỏi, hội đấu giá quá trình với cô mà nói là rất buồn tẻ không thú vị, người cô muốn tìm vẫn luôn không có xuất hiện.
Hàn Kiều Kiều chán đến chết đi ra ngoài, ở phòng khách đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thế giới bên ngoài.
Mặt trời đã lặn xuống, Hàn Kiều Kiều là giữa trưa đến hội trường, không nghĩ tới cô đã ngây người một buổi trưa mà không hay biết, mắt thấy liền phải trời tối, người nọ rốt cuộc khi nào tới?……
Bên cạnh có người đến gần, Hàn Kiều Kiều xoay người nhìn lại, thì ra là Tần Nam Y.
Hàn Kiều Kiều trên mặt trong nháy mắt căng chặt, rồi sau đó chậm rãi giãn ra nở một nụ cười mỉm……
“Nam Y tỷ.”
“Kiều Kiều, khi nào đến?”
“Đến sớm hơn tỷ một chút.”
“Anh trai em gần nhất như thế nào? Trong khoảng thời gian này vẫn luôn không thấy bóng người hắn ở đâu.”
Hàn Kiều Kiều hơi hơi cúi đầu, có chút buồn cười.
Cô nàng này mỗi lần nhìn thấy mình vẫn luôn không quên hỏi thăm tin tức của anh trai.
Trước kia chính mình cùng anh ấy quan hệ không tốt, bởi vậy trả lời luôn có chút lấy lệ, cô ta liền sẽ lời trong lời ngoài vì bênh vực anh trai.
Người ngoài nghe tới chỉ biết cảm thấy cô ta là dùng thân phận chị gái dạy dỗ em gái không hiểu chuyện chỉ có Hàn Kiều Kiều chính mình biết rõ cái loại cảm giác này nghẹn khuất khó chịu như thế nào.
“Anh gần đây vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng.” Hàn Kiều Kiều lễ phép trả lời cô.
Tần Nam Y nhu hòa cười cười: "Thì ra là như vậy, dạo này không thấy hắn chúng ta đều cho rằng hắn bị công việc ở công ty cuốn lấy.”
Hàn Kiều Kiều cũng khẽ mỉm cười: “Dưỡng thân thể mà, một ít người không liên quan đương nhiên là không thấy tương đối tốt hơn, thấy cũng là hao tâm tốn sức.”
Tần Nam Y nghe vậy ngẩn ra: “…… A Dực tính tình có chút quạnh quẽ……”
Hàn Kiều Kiều như là không có phát hiện, tiếp tục nói: “Nam Y tỷ tựa hồ cùng anh trai em rất quen thuộc? Vậy có lẽ rõ ràng tính tình của anh ấy rất ghét bị người khác quấy rầy.”
Không phải là thân sao? Liền số điện thoại cá nhân của anh trai cũng không biết, còn giả bộ quen thuộc thật khiến người khác ghê tởm! —— Hàn Kiều Kiều âm thầm tưởng.
Tần Nam Y cười đến càng thêm miễn cưỡng, cảm giác Hàn Kiều Kiều mỗi câu nói dường như đều mang theo gai, ngược lại hỏi: “Hôm nay có nhìn trúng đồ vật nào không?”
Hàn Kiều Kiều lắc đầu: “Làm việc thiện mà, có tâm là được, em chuẩn bị chờ đến cuối cùng tùy tiện mua hai món.” Tôi đương nhiên là có nhìn trúng đồ vật, tôi nhìn trúng chiếc nhẫn của cô nha, chỉ tiếc cô về sau sẽ không biết chiếc nhẫn này tồn tại.
“Hai vị tiểu thư đang nói chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đi tới, Tần Nam Y đối người tới lộ ra thục nữ mỉm cười: “Long tiên sinh.”
Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm người này hẳn là vì Tần Nam Y tới, nàng quá rõ ràng trình độ Tần Nam Y được đàn ông hoan nghênh bởi vậy đối với người tới cười cười theo lễ phép rồi xoay người rời đi.
Cô ở hội trường dạo qua một vòng, người rất nhiều, các nam nhân ăn mặc tây trang lễ phục ở trong mắt cô lại đều không khác nhau lắm đều là như một, Hàn Kiều Kiều bắt đầu có điểm hoài nghi chính mình có phải hay không được mặt manh chứng*, nói không chừng người sớm tới, chẳng qua bởi vì khuôn mặt cùng trong trí nhớ không giống nhau cho nên không nhận ra?
*Không nhớ được khuôn mặt hoặc dễ quên, khó nhớ.
Không có nhìn đến người muốn gặp nên tâm trạng Hàn Kiều Kiều có chút bực bội, chỉ cảm thấy chính mình ở chỗ này lãng phí thời gian.
Không nghĩ tới, dạo qua một vòng lúc sau, cô cư nhiên lại gặp người gọi là Long tiên sinh.
“Hàn tiểu thư, hình như cô không thích tại hạ?” Long Nhạc Trạch cầm một ly rượu nho, khóe miệng nâng lên nụ cười không rõ ý gì đứng ở Hàn Kiều Kiều bên cạnh.
Bán đấu giá tuy rằng còn tại tiếp tục, nhưng đã có người rải rác xuống sân khấu, đi vào tiệc đứng đến bên này uống rượu nói chuyện phiếm, bọn họ đứng ở chỗ này, nhìn cũng không có vẻ đột ngột.
Nhưng trong lòng Hàn Kiều Kiều lại khó chịu thật sự.
Cô đối với người 40 tuổi còn cùng mười mấy tuổi nữ hài tử đến gần thật sự không có gì hảo cảm.
Hơn nữa, không biết sao, ánh mắt người này khiến cô có cảm giác không thoải mái.
Là ảo giác sao?
Kỳ thật cô biết từ khi trọng sinh tâm lý cô sẽ cực đoan một ít, mặc kệ nhìn đến người nào, đều thích nghĩ hướng về mặt xấu.
Đây cũng không có cách nào, thật sự là di chứng đời trước trải qua lưu lại, thời gian ngắn thật sự sửa không được.
“Ngài hiểu lầm, ta chỉ là không quá am hiểu cùng người xa lạ ở chung.” Hàn Kiều Kiều tận lực làm thái độ của mình có vẻ tự nhiên bình thản.
Long Nhạc Trạch khóe miệng ý cười càng sâu, đến gần hai bước, nói: “Thì ra Hàn tiểu thư không nhớ rõ ta, nhưng thật ra ta mạo muội.”
Hắn bỗng nhiên nói như vậy, Hàn Kiều Kiều không khỏi sửng sốt, chính là trong trí nhớ của cô thật sự nghĩ không ra khuôn mặt nhân vật này.
“…… Ngượng ngùng, ta không nhận ra, xin hỏi ngài là?”
“A, này cũng khó trách, khi đó cô còn nhỏ, mẹ cô còn không có gả vào Hàn gia.” Long Nhạc Trạch thuận miệng nói, trên mặt cũng không có toát ra biểu tình không vui.
Thì ra là người quen lúc trước của mẹ……
Hàn Kiều Kiều trong lòng mâu thuẫn ít đi, trên mặt tươi cười cũng nhiều vài phần chân thành.
Cô chủ động vươn tay, cười nói: “Không biết xưng hô ngài như thế nào?…… Chú Long?”
Long Nhạc Trạch duỗi tay cùng cô nắm lấy, không dấu vết nhẹ nhéo một chút, ngôn ngữ nhiều một tia trêu chọc: “Năm tháng không buông tha người, bị mỹ nhân như cô kêu chú không biết là ta may mắn vẫn là bất hạnh.”
Hàn Kiều Kiều liền biết người này là người có kinh nghiệm trong tình trường, lời nói mờ ám như vậy không cần tưởng là có thể nói thẳng ra tới.
Vừa mới nghĩ đây là người quen của mẹ mà sinh ra chút hảo cảm toàn bộ rút đi, Hàn Kiều Kiều ý đồ rút tay mình về.
Cũng may, đối phương cũng không có khó xử cô, buông lỏng tay nàng ra đồng thời cười để sát vào cô, thấp thấp nói một câu: “Hàn tiểu thư làn da thật đẹp.”
Hàn Kiều Kiều có chút xấu hổ.
Cô cảm thấy chính mình nên tức giận, chính là đối phương vẫn luôn biểu hiện thực lễ phép, mặc dù là ngôn ngữ, cũng vừa lúc vi diệu đè ở trên biên giới, phảng phất liền ở giữa chân thành ca ngợi cùng khiêu khích khối màu xám mảnh đất.
Đối phương hiển nhiên giỏi về đắn đo đúng mực, trêu đùa thiếu nữ ngây thơ như cô rất là tự nhiên.
“…… Long tiên sinh quá khen.”
Long Nhạc Trạch nhướn mi, cười xem cô: “Cô vừa rồi không phải nói, kêu tôi chú Long sao?”
Hàn Kiều Kiều cắn môi không nói.
Đối phương cứ như vậy đứng ở tại chỗ, thưởng thức cô bối rối.
Có đôi khi đó là như vậy phiền lòng, rõ ràng tưởng ném mặt rời đi, chính là lại thiếu một hơi, luôn muốn ở trong lời nói thắng một lần mới có thể thư thái mà đi cố tình chính mình lại bực lại gấp, nôn nóng thật lâu cũng không biết nên như thế nào thắng được một lần như vậy.
Lúc Hàn Kiều Kiều buồn bực, trước mắt lại hiện lên một bóng người, trên mặt cô lập tức hiện ra biểu tình vui sướng, ngay cả Long Nhạc Trạch cũng không khỏi theo ánh mắt cô nhìn qua ——.