Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng


Lưu Lăng ngẩng đầu nhìn nửa ngày, chỉ là vì khoảng cách xa nên không thấy rõ tình hình trong xe, không khỏi có chút nhụt chí.

Cô thầm than một tiếng, ngồi vào bên cạnh Tô Tuyết, cầm lòng không đậu nói: "Người đó nhìn thật đẹp trai, chỉ là có chút lạnh lùng.

Nhưng người như vậy mới có hương vị, cô nói có phải hay không?”
Tô Tuyết bận rộn phân loại đồ vật trong rương, bộ đội vào thành không chỉ là vì cứu viện, quan trọng hơn là để thu thập vật tư, cũng không thể dùng không khí để xây dựng căn cứ, huống chi muốn cứu viện nhiều người như vậy đồ vật biết bao nhiêu là đủ.

Mà bọn họ tuy là gia nhập tiểu đội dị năng, nhưng cũng phải tiếp thu khoá huấn luyện chính quy, căn cứ không nuôi người rảnh rỗi nên phải làm như vậy.

Tô Tuyết nghe được lời Lưu Lăng nói trong lòng có chút không vui nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ ôn hoà nói: “Lưu Lăng, cô cũng tới hỗ trợ cùng nhau sắp xếp đi, nếu không lát nữa đội trưởng đến đây lại bị ăn mắng.”
Lưu Lăng bĩu môi tuy ngoài mặt có chút không vui nhưng vẫn đi tới đi lui cũng cùng Tô Tuyết sắp xếp rương đồ đạc, vừa làm vừa oán giận: "Bạn học của cô thật là tốt số, có được người anh trai tốt, khó trách cô ấy không chịu đến căn cứ.

Không chừng là đến chỗ khác tốt hơn, không cần giống như chúng ta mỗi ngày vất vả còn phải nhìn sắc mặt người khác…
Nói thật dễ nghe cái gì mà tiểu đội dị năng, hiện tại các cô so với làm phục vụ thì có gì khác đâu? Chán chết được! làm sao lại bắt tôi làm mấy việc này, tôi lại không phải mấy bà thím, cái này bình thường làm như thế nào? Bóng nhẫy, ghê tởm muốn chết…”
Lưu Lăng ghét bỏ xách lên một thùng dầu ăn, chất lỏng màu vàng sền sệt chảy dọc theo thân chai nhỏ xuống dầu mỡ chảy đầy đất, thậm chí còn có một ít dính lên quần áo của cô.

“Bẩn, hay là ném bình này xuống đi” Lưu Lăng nói, làm bộ như muốn đem nửa bình dầu ném đi thật.

Một binh lính mặc quân phục đi tới nhìn thấy sắc mặt không vui đi tới quát lớn: ”Các người tính tình thật là tiểu thư, thiếu tá lệnh cho các người sửa sang lại vật tư không phải để cho các người lãng phí! Mấy thứ này đều là các chiến sỹ mạo hiểm sinh mạng để mang về là tài sản quý giá, các cô định làm gì nó? Cho rằng đây là chợ bán đồ ăn cho các cô lựa chọn sao?
Lưu Lăng vừa định cãi lại hai câu, bị Tô Tuyết ở bên cạnh giữ chặt lại nhẹ nhàng nói: “Trưởng quan ngài đừng hiểu lầm chúng tôi không phải muốn ném đi, chỉ là muốn tìm đồ đựng chai dầu này, những đồ vật này lấy được không dễ chúng ta làm sao có thể tuỳ tiện xử trí.”
“Vậy các cô nhanh chóng xử lý đi không được lãng phí đồ đạc.”
Tô Tuyết cười gật đầu nói:”Ngài yên tâm đi.”
Binh lính kia tính cách ngay thẳng thấy Tô Tuyết nói vậy cũng không khó xử các cô nữa đi đến nơi khác tuần tra.

Tô Tuyết tìm một cái bao nilon hai người cùng hợp sức đem bình dầu kia cất vào.

Lưu Lăng hốc mắt có chút hồng nhỏ giọng mắng câu gì đó, lại nói với Tô Tuyết: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ bị mắng thế này cả.”
Tô Tuyết nhìn Lưu Lăng không biết nên nói gì, cô chẳng phải cũng như vậy sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu khổ như thế này.

Cô nhịn không đuọc nhớ tới Hàn Kiều Kiều.

Tô Tuyết nhìn về chiếc xe việt dã đang đậu đằng xa tuy cô không hiểu về xe cũng có thể nhìn ra được chiếc xe này giá trị xa xỉ, hơn nữa lại rất an toàn đáng tin cậy.

Cô nhớ khi mở thùng xe phía sau ra làm mọi người kinh ngạc cảm thán, lại nhớ tới sắc mặt của Chương Thiếu Tá, nhớ đến lời nói của Lưu Lăng: "Khó trách cô ta không chịu đi căn cứ hẳn là có nơi khác tốt hơn để đi.”
Hàn Kiều Kiều, chúng ta chẳng lẽ không phải bạn bè? Tại sao cô có chỗ tốt để đi lại không dẫn tôi đi cùng? Bạn bè tốt không phải là nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Hàn Kiều Kiều, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy?
Lúc này cửa xe đột nhiên mở ra, Hàn Dực xuống xe trong tay cầm một vỏ chai nhựa rỗng, nhìn ngó xung quanh muốn tìm thùng rác ném đi, Hàn Kiều Kiều bước xuống duỗi tay nhéo eo Hàn Dực, làm hắn ném chệch hướng bay tới bên chân thùng rác, Hàn Dực xoay người hình như nói gì đó, Hàn Kiều Kiều cuống quýt muốn quay lại vào trong xe, lại bị Hàn Dực giữ chặt nựng nựng mặt…
Động tác thân mật như thế, chỗ nào giống hai anh em chứ?
Tô Tuyết thấy một màn này trong lòng từng đợt rét lạnh.

Luu Lăng cũng vừa lúc thấy một màn này lại cảm thán: "Người so với người thật tức chết! Chúng ta ở nơi này làm cu li, bọn họ lại ở bên kia hi hi ha ha, còn uống nước trái cây.

Nhãn hiệu nước trái cây kia rất đắt, anh của cô ta đối với cô ta thật nuông chiều, lớn lên còn xinh đẹp như vậy, nam nhân tốt như thế tại sao tôi lại không gặp được?”
Tô Tuyết yên lặng nghe ma xui quỷ khiến lại nói một câu: "Mắt nhìn thấy tốt chưa chắc thật sự tốt…”
Lưu Lăng chỉnh đốn lại tâm trạng ngơ ngác nhìn Tô Tuyết hỏi: "Lời này của cô là có ý gì?”
Tô Tuyết tuỳ ý cười cười, cúi đầu tiếp tục chỉnh đốn lại vật tư, nói: "Không có ý gì chẳng qua là nghĩ hào môn thế gia bề ngoài nhìn càng ngăn nắp bên trong dơ bẩn càng nhiều thôi”
Lưu Lăng nhìn vào mắt Tô Tuyết có chút do dự lẩm bẩm nói: "Nói như vậy không tốt lắm đâu.”
Tô Tuyết nhép miệng cười lại với cô, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ: "Cô nha, tâm tư vẫn quá đơn thuần, tôi với cô ta biết nhau từ lúc sơ trung, nhà cô ta còn có chuyện gì mà tôi không biết.”
Thấy Lưu Lăng vẫn một bộ dáng ngây thơ Tô Tuyết nghiêng người ghé vào tai cô nói nhỏ Lưu Lăng trợn mắt há mồm kinh ngạc nói:”Không phải đâu! Thế này thì thật ghê tởm!”
“Cái gì ghê tởm?” Hứa Lạc Sanh vừa lúc đi tới.

Tô Tuyết đã cất dầu ăn vào bao nilon nhỏ giọng cười nói:”Tiểu Lăng vừa rồi bị chút dầu ăn dính vào người thôi, không có gì ghê tởm đâu.”
Hứa Lạc Sanh nghe vậy cười cười nói:”Tôi bên kia xong việc rồi, tới đây giúp các cô sửa sang lại cô chắc mệt lắm rồi nghỉ ngơi một chút đi để tôi làm cho.”
Tô Tuyết mặt hơi đỏ lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: "Tôi không mệt chỉ là trước giờ chưa từng làm qua nên có chút không quen tay, nhưng không có gì, về sau tôi sẽ học.” Tô Tuyết nói xong ngượng ngùng cúi đầu làm ra vẻ một bộ dáng thật dịu ngoan.

Hứa Lạc Sanh một trận hoảng hốt bỗng nhiên ý thức được Tô Tuyết gia thế tuy rằng không hiển hách bằng Hàn gia nhưng cũng là thiên kim nhà giàu.

Hẳn là chưa từng làm qua việc nặng, hắn có chút ảo não, Tô Tuyết là hắn mời gia nhập đội dị năng nên Hứa Sanh có chút áy náy nói: "Nhân viên căn cứ có chút khẩn trương, đành tạm thời uỷ khuất các cô tôi sẽ bàn lại việc này trở về căn cứ khẳng định sẽ không để các cô làm những việc này, yên tâm đi.”
Tô Tuyết nở nụ cười đầy thiện ý: "Không có việc gì tôi không cảm thấy uỷ khuất.”
Hứa Lạc Sanh nghe cô nói vậy không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Tô Tuyết càng thêm ôn hoà, hai người không nói nữa sửa lại vật tư chồng chất trên mặt đất, vẻ mặt Lưu Lăng có chút không thích hợp, một lúc lâu sau Tô Tuyết đẩy đẩy Lưu Lăng hỏi "Cô làm sao vậy? Sao lại ngây người?”
“Không có gì.” Lưu Lăng miễn cưỡng cười cười.

Tô Tuyết cũng không quá để ý lo làm việc của mình, Lưu Lăng nhìn chằm Tô Tuyết trong chốc lát cũng không nói nữa bắt đầu thu thập.

Bởi vì căn cứ ở Bắc Thành phái bộ đội đến cứu viện nên kế hoạch của đám người Hàn Dực hôm nay đành phải từ bỏ, nhưng bọn họ không phải là không có thu hoạch.

Lục Trường Uyên sau khi trở về nói: "Chương Vinh là một người khôn khéo, thời điểm phải vòng vo có thể nói đến bảy quẹo tám rẽ, thời điểm cần trực tiếp thì cũng dám nói, cũng coi như người có gan lớn.”
“Nếu không được như thế sao có thể trở thành người bên cạnh Kỷ lão.” Ngôn Tiếu bộ dáng khinh thường hỏi: "Hắn cùng anh nói những gì?”
“Xây dựng căn cứ cái gì cũng thiếu, bộ đội cứu viện có năm tổ, chia ra đi các thành thị khác nhau quân trang tuy có mười hai bộ, kỳ thật người có thể mặc không đến một nửa.”
“Có phải quá ít hay không?” Ngôn Tiếu liếc mắt nhìn ra bên ngoài biển người tấp nập..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui