Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Edit: Dật
Beta: MH
–––
Có lẽ là do đêm hôm chơi bời tận khuya nên buổi sáng Hàn Kiều Kiều dậy muộn.
Mơ màng bị anh ôm ở trong lòng, tiếng nói của anh vang bên tai trầm thấp: "Ngoan nào, uống sữa bò xong rồi ngủ tiếp."
Sau đó cô lại mơ màng uống hơn nửa ly sữa bò.
Vừa ngã lên giường ngủ tiếp cô lại nghe thấy Ngôn Tiếu cười không mấy thiện lành vọng lên từ dưới tầng lên: "Hàn ca như đang nuôi con gái ấy nhỉ, mỗi ngày đúng giờ đút sữa, ngày hai lần..."
Phần sau chắc vì cửa phòng bị Hàn Dực đóng vào rồi nên không nghe được gì nữa, cả người cô kiệt sức chui vào trong chăn, choáng váng đầu óc.
Không biết đã bao lâu trôi qua Hàn Kiều Kiều mới tỉnh, mông lung, còn cảm thấy cơ thể xót xót.
Bỗng nhiên cô bật dậy từ trên giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài — không thấy xe đâu nữa.
Hàn Kiều Kiều buồn rầu, sao cô lại mỏng manh thế cơ chứ!? Ngay cả anh đi lúc nào cũng không biết!
Xem ra sau này phải huấn luyện nhiều gấp đôi!
Cô quyết định xuống nhà chạy hai tiếng trên máy chạy bộ!...!Ui, chân nhức quá, để hôm khác đi...!
Cô âm thầm nghĩ: Thể lực của anh tốt thật.
Huấn luyện không xong, TV không tín hiệu, Internet đứt luôn, hình như ngoài tự kỷ ra thì không có gì để làm.
Một mình ở nhà sao mà nhàm chán thế.
Hàn Kiều Kiều bất chợt nhớ về lúc cô ở sa mạc, một năm rưỡi, gần 500 ngày.
Đến người nói chuyện cùng còn không có mà không thấy tịch mịch.
Cô không hiểu vì sao mình lại chịu đựng được lâu như thế...!
Xem ra, con người ta đúng là không nên bị nuông chiều quá mức.
Cô đây mới bị anh cưng nựng có hai tháng mà sức chịu đựng đã bay biến hết.
Hàn Kiều Kiều lên tầng thăm Tiêu Giản, hắn nằm trên giường, da ửng đỏ.
Hàn Kiều Kiều bọc đá từ tủ đông trong khăn lông dày đặt lên người hắn, hạ nhiệt độ điều hoà, mong hắn được dễ chịu hơn một xíu.
Xong xuôi Hàn Kiều Kiều mới xuống bếp nấu bữa tối.
Thực ra bây giờ mới hai giờ chiều, nhưng dù sao cũng rỗi việc, chuẩn bị từ từ cũng được.
Cô vừa nhìn thực đơn vừa chuẩn bị nguyên liệu, thong thả đi lại khoảng một tiếng là nghe thấy tiếng xe từ ngoài, trong lòng vui vẻ.
Sao về nhanh thế nhỉ?
Hàn Kiều Kiều vui mừng chạy ra ngoài mới phát hiện đó không phải Humvee mà là một chiếc Minibus.
Bộ đội cứu viện vào thành phố rất nhiều, tất cả mọi người đều ra ngã tư đường, ai lại lên núi giờ này?
Hàn Kiều Kiều bình tĩnh cầm súng ngắm dựa bên tường, thấy chiếc xe kia dừng ở trước sân biệt thự, ba nam một nữ xuống xe.
Chẳng biết có phải oan gia ngõ hẹp hay không mà mấy người này hoá ra là những tên lưu manh lần trước muốn ăn cướp.
Hàn Kiều Kiều còn ấn tượng với tên mỏ chuột tai khỉ kia.
Khoé miệng cô nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng, buông súng ngắm xuống thay bằng một khẩu súng lục nhẹ nhàng, chậm rãi đến gần cửa, dán lên vách tường để tránh bị phát hiện.
Từ cổng đến cửa khoảng 50-60 mét, dùng súng lục là đủ để giải quyết mọi chuyện thật nhẹ nhàng.
Hàn Kiều Kiều còn đề phòng lắp ống giảm thanh.
Tuy nhiên không ngờ năm người lúc trước giờ chỉ còn bốn, không biết có phải do bị dị chủng ngậm tạm trừ ho không...!xe cũng đổi...!
"Huy ca! Biệt này cũng được đó, anh xem này, trang bị cả rào điện! Siêu đắt, bên trong chắc chắn còn nhiều đồ tốt hơn nữa." Kẻ mỏ chuột tai khỉ cũng là người khai mỏ đầu tiên.
"Có khi lại có ai ở trong đấy?" Cô gái bên cạnh không yên tâm nhìn quanh sân.
"Cần gì quan tâm có ai hay không! Có Huy ca ở đây còn sợ cái gì nữa?"
"Đi, vào nhanh thôi, nhỡ trời tối thì không ở ngoài được."
Gã đàn ông có hình xăm trên một cánh tay đẩy cổng sắt, nói: "Huy ca, cái cổng này có khoá điện tử."
"Tránh ra!" Tên được gọi là Huy ca đến bên cửa sắt.
Nhìn bề ngoài thì hắn dường như chỉ là loại lưu manh đẹp mã, nhưng khi hắn vươn hai tay nắm chặt lấy cổng sắt, tim Hàn Kiều Kiều chợt đập mạnh!
Là dị năng lực lượng! Hệ cường hoá!
Hàng rào sắt kiên cố bất khả xâm phạm như một cục tẩy bị bẻ cong một cách nhẹ nhàng!
Không đợi được nữa đâu!
Trong chớp mắt khi hắn kéo cổng sắt ra, Hàn Kiều Kiều đột nhiên xoay người, nhắm ngay giữa trán hắn bắn một phát!
Những người đằng sau mới vừa cảm thấy mừng thầm do kéo được cổng sắt.
Tuy nhiên nụ cười trên mặt còn đang hiện hữu, Hàn Kiều Kiều đã đi ra, pằng pằng pằng pằng!
Sau tiếng súng nặng nề, họ lần lượt ngã xuống đất! Cuối cùng chỉ còn cô gái kia, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi nhìn Hàn Kiều Kiều đang tới gần.
Cô ta muốn chạy nhưng chân mềm nhũn không đứng dậy nổi, đôi môi run run, sợ tới mức quên cả hét lên.
Hàn Kiều Kiều giết vài người liên tiếp, trên mặt lại không hề biểu cảm, dường như vừa rồi chỉ là giẫm chết mấy con kiến kiến mà thôi.
Cô đến trước mặt cô gái kia, chỉ súng vào trán của cô ta, âm thanh lạnh như băng: "Nói đi, vì sao bọn mày lại đến đây?"
"Không...!Đừng giết tôi! Tôi không liên quan gì hết..." Cảm xúc của cô gái còn dừng lại vì sợ sệt.
Hàn Kiều Kiều nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: "Tôi hỏi cô, vì sao những người này lại tới đây? Họ muốn làm gì?"
Cô gái sửng sốt hồi lâu mới run rẩy nói: "Họ là người… người của ông chủ Hồ! Họ, họ muốn cướp đồ ăn, nước… còn muốn cướp phụ nữ… Đừng giết tôi, tôi không có liên quan...!Tôi bị người ta kéo đi, tôi không biết gì cả…”
"Ông chủ Hồ?" Hàn Kiều Kiều không quen biết người nào tên như vậy: "Người gần căn cứ?"
Cô gái gật đầu liên tục.
Hàn Kiều Kiều im lặng.
Vậy là rõ rồi.
Sau mạt thế, ngoại trừ bốn căn cứ tương đối chính quy thì còn có các căn cứ tư nhân loại nhỏ rải rác các nơi.
Ví dụ như ông chủ Hồ gì đó không thiếu, tập hợp một lũ đầu đường xó chợ cướp vật tư khắp nơi, y như giặc cỏ thời cổ đại chiếm núi xưng vua ấy.
Kiếp trước cô còn nghe nói có một đám phạm nhân vượt ngục xây căn cứ tư nhân làm loạn, thanh danh nát bét.
Sau đó kỷ băng hà đến, tất cả đều chết rét.
Thấy cô gái này khóc lóc vô cùng đáng thương, Hàn Kiều Kiều buông súng xuống.
Kiếp trước cô đã sớm rèn luyện ý chí sắt đá, đương nhiên không thể vì người ta rơi vài giọt nước mắt đã mềm lòng, cơ mà cô cũng không có sở thích lấy giết người làm vui.
Hàn Kiều Kiều không thèm quan tâm đến cô ta nữa, đến sau xe Minibus của họ mở thùng xe.
Bên trong chất đầy đồ ăn và nhu yếu phẩm sinh hoạt, lại còn một đống xa xỉ phẩm.
Chắc là lục tung mấy biệt thự trên núi lên rồi.
Đằng sau bỗng có người nhào đến! Hàn Kiều Kiều chợt nghiêng mình, lấy gậy chống trong xe ra, đập thật mạnh cốp xe xuống!
"A!!!" Cô gái đau đớn thét lên!
Nửa bàn tay bị kẹp trong xe, máu rỉ cùng lúc cây côn sắt rơi xuống.
Hàn Kiều Kiều đè chặt cốp xe, mặc cho cô ta kêu gào thảm thiết.
Cô giơ súng trong tay lên, nhắm ngay cô gái quỳ gối bên đuôi xe gào khóc.
Pằng!
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
"Lúc đầu không định giết mà..." Hàn Kiều Kiều lẩm bẩm..