Tác giả: Hoa Liễu Liễu
Edit: Bích
Beta: MH
Cơm tối ngày hôm nay vô cùng phong phú hầu như là vì có người để lại vật tư— Minibus có một đống rau củ tươi.
Biệt thự dĩ nhiên cũng có những loại thực phẩm này nhưng do không thể vận chuyển dễ dàng nên họ giữ lại không nhiều lắm.
Ngược lại, các loại thịt đông lạnh đóng gói chân không, đậu phụ khô, ngô, đồ hộp tương đối nhiều.
Sau đó Hàn Kiều Kiều mới biết thời gian trong nhẫn trữ vật dài hơn so với bên ngoài, nhưng vì môi trường trong chiếc nhẫn có thể gia tốc quá trình khí hoá lỏng, ảnh hưởng đến chất lượng rau quả nên mới phù hợp để tồn trữ loại thực phẩm này.
Có thể thấy một điều là nhẫn cũng không phải thứ toàn năng.
Hàn Kiều Kiều không cảm thấy đáng tiếc lắm, kiếp này tốt hơn kiếp trước quá nhiều rồi.
Nếu cô còn không biết đủ thì có vẻ quá mức tham lam.
Đang chuẩn bị mang đồ ăn đi, Lục Trường Uyên xách một cái lồng sắt chip chip đi vào.
"Gà con à?" Hàn Kiều Kiều tò mò nhìn.
"Ừ, Chương Vinh ở lại một ngày nên tôi đòi anh ta đấy.
Người đâu mà khôn thế không biết, rõ là đám gà không ăn luôn được, còn tốn lương thực nuôi dưỡng nên chi bằng tặng cho chúng ta một món quà "iu thương" đây mà."
Lục Trường Uyên mang lồng gà vào trong bếp, đóng cửa ban công vào, nói: "Kêu không ngừng, để ở ngoài lại đi lung tung."
"Đúng đấy." Một đàn gà con chip chip cực ồn ào luôn.
Lục Trường Uyên đặt lồng gà xuống, rửa tay, tiện thể bê hai mâm đồ ăn ra ngoài.
Hàn Kiều Kiều ngồi xổm nhìn ngó đám gà con, từng con lông xù màu vàng chen chúc cùng nhau trông thật đáng yêu.
Cô bèn đứng lên rót nửa bát nước, rải thêm ít gạo rồi không nhìn đến chúng nữa, sợ nhìn lâu sẽ mềm lòng.
Lục Trường Uyên đâu phải khi không lại xách về một lồng gà, chắc là chuẩn bị cho anh trai huấn luyện dị năng.
Ăn cơm tối xong, như thường lệ, mọi ngươi tụ tập ở sofa phòng khách thảo luận thành quả của ngày hôm đó.
Lần này quả là bội thu, hôm qua sau khi họ đi, quân đội lại giết chết rất nhiều dị chủng, Carrey hôm nay nhặt được mười mấy viên tinh hạch tại đó nên rất vui vẻ.
Tiếp đó chuyển đến nơi khác, Hàn Dực chọn hai toà nhà cao tầng, dị chủng trốn trong không gian hẹp tránh ánh mặt trời không phản công, họ nhẹ nhàng lấy được thêm chín viên tinh hạch nữa, tổng cộng là thêm hai mươi lăm viên.
Kích thước tinh hạch không giống nhau, có to bằng ngón tay cái, có nhỏ bằng móng tay.
Hàn Dực cầm ba viên to nhất, còn lại chia làm ba phần.
Một phần trong đó chuẩn bị cho Tiêu Giản sắp cần.
Lúc phân chia tinh hhạch, Hàn Kiều Kiều lén quan sát sắc mặt mọi người, thấy Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thuỵ không bất mãn gì, trong lòng nhẹ nhõm.
Xem ra anh trai kết được mấy người bạn rất tốt.
Nhân cơ hội này, Hàn Kiều Kiều nói về tình hình của căn cứ.
Lục Trường Uyên nói: "Tôi đã sớm nghĩ về việc này nhưng chưa có cơ hội để nói.
Đến hôm nay loạn lên như vậy chắc chắn phải có tin tức lan truyền.
Hơn nữa, chưa chắc mọi người đã tình nguyện đến căn cứ, loại muốn tự chiếm đất xưng vua sợ là không ít.
Đặc biệt, những người của cải phong phú, tự tin có thừa đương nhiên không muốn làm việc dưới quyền người khác.
Hàn Dực trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu vậy chờ Tiêu Giản hồi phục rồi chúng ta sẽ đến kho hàng."
"Đúng, nếu gần đó có căn cứ thì chắc chắn sẽ cử người điều tra chúng ta, địa điểm đặt kho hàng tuy kín đáo nhưng chỉ đảm bảo ngắn hạn."
Lục Trường Uyên hoàn toàn đồng ý với quyết định của Hàn Dực, sở dĩ còn để hàng trong kho là vì hết cách.
Hàn Dực mua khối lượng vật tư quá lớn khiến việc vận chuyện rất tốn thời gian và công sức.
Nhưng giờ đã có nhẫn trữ vật, mọi việc đều trở nên đơn giản.
Lục Trường Uyên bèn nói tiếp: "Mấy ngày này tranh thủ sắp xếp đồ đạc đi, đợi Tiêu Giản khoẻ lại rồi đi luôn."
Bạch Khải Thuỵ nghe thấy phải đi không khỏi có chút bàng hoàng, ở chỗ này ăn ngon uống tốt, hắn rất là luyến tiếc đấy.
"Chúng ta đi đâu cơ?"
Hàn Kiều Kiều không rõ vị trí kho hàng, bưng vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía mọi người.
"Tỉnh Ô Túc." Ngôn Tiếu nói nơi đó rất xa, phải đi xe liên tục 22 tiếng, tất nhiên là nếu giao thông thuận lợi.
Bạch Khải Thuỵ nhìn bản đồ, hắn đã đi qua rất nhiều nơi nhưng địa phương này thì chưa hề nghe thấy bao giờ.
Hàn Dực nói: "An toàn là trên hết, lái đêm là không được, quá nguy hiển, ban ngày thay nhau lái thì ba ngày là đến."
Hàn Dực đã quyết định đi, Lục Trường Uyên bèn cầm bản đồ nghiên cứu tuyến đường, không quên bảo Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thuỵ sắp xếp hành lý.
Hàn Kiều Kiều về phòng bắt đầu thu dọn.
Chuyến này đi không biết lúc nào mới về nên phải chuẩn bị đầy đủ đồ dùng.
Ai mà biết được căn biệt thự này sẽ thành cái thể loại gì trong tương lai? Sào huyệt của dã thú, căn cứ riêng để người ta cướp đoạt?
Hàn Kiều Kiều vừa nghĩ vậy, tức nỗi không thể rút cả cái rèm cửa mang theo để đỡ cho người khác được tiện nghi.
Đang vùi đầu thu dọn, Hàn Dực đẩy cửa đi vào ôm eo cô từ phía sau.
"Gì đấy?" Anh chống cằm lên đỉnh đầu cô.
"Album ảnh, đĩa CD điện ảnh của mẹ, poster, trang sức này...!em muốn mang hết đi cơ."
Đồ đạc linh tinh còn rất nhiều, sách này, đa số là những quyển truyện tranh lúc trước cô thích xem và mấy bức tranh.
Giờ tuy không dùng đến nhưng đều là những đồ vật quý giá đầy kỉ niệm, sao cô nỡ bỏ đi.
Hàn Dực hôn nhẹ lên mặt cô, giọng nói ôn nhu: "Để đấy, lúc vận chuyển thì đặt cùng với đồ đạc khác trong nhà."
Đúng rồi, sao cô lại quên mất chứ, không cần tốn sức xếp gọn những thứ này, để vào trong tủ rồi ném hết vào không gian là được.
"Lấy những bức ảnh treo trên tường xuống đi." Hàn Dực nhìn thoáng qua bức tường đang treo rất nhiều ảnh chụp của em gái.
“Anh dọn xong hết rồi à?” Hàn Kiều Kiều xoay người, ôm lại eo Hàn Dực.
Hàn Dực không trả lời, cúi đầu gặm cắn cần cổ tinh tế của cô, Kiều Kiều khẽ “ưm” một tiếng.
Hàn Dực cười nói: "Mẫn cảm vậy là muốn rồi hả?"
"Bậy bạ!" Hàn Kiều Kiều thở phì phò, trừng mắt liếc anh, tàn nhẫn véo mạnh eo Hàn Dực một cái.
Hàn Dực cười cười, cũng không làm tới nữa, chỉ hôn nhẹ lên mặt cô rồi xoay người ra khỏi phòng.
Lục Trường Uyên tay cầm bản đồ vừa lên tầng ba đã thấy Hàn Dực đứng trước cửa phòng Hàn Kiều Kiều, hỏi: "Sao vậy?"
Xung quanh Hàn Dực như bao phủ trong sương mù, âm trầm đến đáng sợ.
Hắn hơi ngẩng đầu, hốc mắt hình như còn hơi đỏ lên.
Lục Trường Uyên kinh hãi, trợn mắt há mồm lắp bắp: "Hả? Cậu đang khóc đấy à?"
"Không sao." Giọng nói lạnh lùng của Hàn Dực dường như không có gì khác thường, anh quay về phòng.
Lục Trường Uyên đứng đó một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tầng ba.
Hàn Dực không thể nói cho Lục Trường Uyên biết, giờ phút này anh không thể bày tỏ sự giận hờn đau khổ với ai cả.
Mỗi đêm anh trộm nhìn giấc mơ của Hàn Kiều Kiều, anh nghi ngờ Hàn Kiều Kiều thay đổi là do giấc mơ ấy nên mới không thể nói cho bất kì ai.
Ngay cả anh cũng không cách nào chấp nhận suy đoán đáng sợ ấy, dù chỉ là giả thiết nhưng cũng khiến tim anh đau như cắt.
Nếu những cảnh trong mơ là tiên tri...!hay nếu cô thực sự phải chịu những khổ sở đó...!
Ngay bây giờ, anh hận không thể nghiền nát chúng thành tro..