Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!



"Ca, làm sao vậy?"

Thang Thanh Vân!

Trong đầu bỗng chốc hiện lên cái từ này. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Dịch Hạo Thiên gặp phải tình huống như vậy, trên thực tế kể từ sau khi anh đột phá cấp 10 trở thành người mạnh nhất trong lịch sử, thỉnh thoảng loại cảm giác quen thuộc, từ ngữ xa lạ này sẽ thình lình nhảy ra ở trong đầu anh.

Đặc biệt là linh cảm trong nháy mắt đó, không ngờ lại mãnh liệt ngoài dự đoán.

Nếu như là bọn Đường Văn Triết hỏi nhất định Dịch Hạo Thiên sẽ trả lời: Không, không có gì.

Thế nhưng nếu như đổi thành Tiểu Thần tới hỏi, ngay cả chính Dịch Hạo Thiên cũng không biết tại sao, anh tuyệt không muốn giấu diếm, dù cho đây là cảm giác mà chính anh cũng không hiểu rõ được. Có lẽ, Dịch Hạo Thiên có trực giác, hình như chuyện này cũng có quan hệ rất lớn với Tiểu Thần.

Nhưng mà không đợi Dịch Hạo Thiên trả lời, phía sau bọn họ đã có một nhóm người khác tới, đương nhiên cái đề tài này cũng bị bỏ qua một bên.

"A, đã có người tới đây trước rồi nè."

"Tiểu Vân, yên phận chút đi, cũng không sợ bị người ta nghe thấy hay sao."

Đi ở phía trước là một cô gái để tóc bob tràn đầy sức sống bày ra cái mặt quỷ, sôi nổi đi tới trước mặt của Dịch Hạo Thiên và An Thần.

"Xin chào, tôi là Trần Vân, hôm nay đến đây chơi cùng với đại tỷ Trần Như. Sẵn đây nói luôn, nhà của bọn tôi ở ngay trong Mạch Thành á ~" Khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ ánh dương quang, cho dù là ai cũng không thể dậy nổi ác ý với cô được, vừa nhìn qua liền biết là một cô gái được bảo vệ rất tốt trong mạt thế, hiện tại lại có được cuộc sống yên ổn, không chừng tương lai cũng sẽ không tồi đâu.

"Chào cô, tôi là Diệp Thần, vị này chính là. . ."

"Người yêu." Dịch Hạo Thiên nhanh chóng cướp lời.

". . ." An Thần hết chỗ nói rồi, công nhận mỗi khi giới thiệu là đại ca, Dịch Hạo Thiên đều sẽ rất mất hứng. Được rồi, quả thực cũng là người yêu của cậu mà. "Người yêu của tôi, Diệp Thiên."


Hình như Trần Vân có hơi kinh ngạc một chút, nhưng lập tức cũng thản nhiên, bây giờ là mạt thế mà, nam nam yêu nhau đã là tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn nữa rồi.

Tầm thường cái con khỉ á QAQ, nội tâm của Tiểu Vân chọc chọc chọc, nam nhân tốt đều thành gay, bảo con gái tụi cô phải sống nàm thao đây? 

Trần Như buồn cười nhìn thoáng qua biểu tình thất hồn lạc phách khoa trương của em gái nhà mình, cô lắc đầu.

"Hai vị đừng để ý, em tôi chính là cái dạng đức hạnh này, càng phản ứng nó, nó lại càng đắc ý."

"Tỷ ~" Tiểu Vân thở phì phò phồng má lên, cho dù cô không có cơ hội nhưng cũng không thể tùy tiện bôi đen hình tượng của cô chứ hả, tuy rằng vốn dĩ cô cũng không có bao nhiêu hình tượng đáng nói gì cả ╮(╯_╰)╭.

An Thần cười cười: "Nếu hai vị tới đây để chơi, như vậy chúng tôi cũng không quấy rầy."

Nói rồi cậu xoay người rời đi, nào ngờ Trần Vân lại bắt đầu nhảy tưng lên.

"Đúng rồi đúng rồi, hình như ban nãy thấy hai anh định đến chỗ đối diện, có muốn đi cùng bọn tôi không?"

"Tiểu Vân, hồ đồ gì vậy chứ!" Trần Như nhíu mày.

"Rõ ràng chị đã hứa với em hôm nay phải đi tìm đội thám hiểm, cùng đi nha." Trần Vân bày ra vẻ mặt trách cứ ‘chị gạt em’ trần trùi trụi.

Trần Như có hơi đau đầu, cô hiểu rõ về mạt thế hơn cô em gái này, nhìn dáng dấp của hai người trước mắt, đại khái có thể nhìn ra ít nhất hai người kia đều là dị năng giả, hơn nữa cấp bậc còn không thấp. Nếu như tùy tiện dây dưa chọc cho đối phương mất hứng, đánh mình thành trọng thương cũng đã là nhẹ rồi.

An Thần nghe thấy lời Trần Vân nói, tò mò quay đầu lại.

"Ở đây có thể đi qua hả? Không phải du khách phải dừng lại sao?"

Trần Vân vừa thấy đối phương có hứng thú lập tức cao hứng bắt đầu giảng giải. Thì ra tuy rằng ở đây có treo tấm biển kêu du khách dừng bước nhưng đã có không ít người muốn mạo hiểm, thấy vậy không ít đội thám hiểm liền treo bảng hiệu làm ăn lên. Những người muốn đi vào chỗ sâu hơn ngắm cảnh đành phải bỏ ra một khoản thù lao nhất định, thuê đội thám hiểm theo là được. Có vài đội thám hiểm liền trực tiếp đóng quân ở đây, lượng du khách khổng lồ đủ mang đến cho bọn họ một khoản thu nhập rất khả quan.


"Một phương pháp kiếm tiền thật tốt ha." An Thần mỉm cười.

"Vậy chúng ta cùng đi chứ." Trần Vân mang theo cặp mắt lấp lánh bu lại, chỉ là còn chưa kịp dán sát vào thì An Thần đã lập tức bị Dịch Hạo Thiên kéo vào trong lòng.

"Không cần." Dịch Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Bỗng nhiên thân thể Trần Vân phát lạnh, nhìn lại lần nữa, sớm đã không thấy tăm hơi của hai người trước mắt đâu.

"Tỷ . . . Ban nãy. . ."

Trần Như sờ sờ đầu em gái nhà mình, lắc đầu: "Sau này nhớ tinh mắt một chút, đừng chọc vào phiền phức."

An Thần được Dịch Hạo Thiên dẫn theo bay nhanh qua rừng cây, đi tới một chỗ đầy đá quái dị lởm chởm.

"Hình như ở đây đã từng xảy ra lở núi rất kịch liệt, nhưng ngọn núi này lại không hề sứt mẻ gì." An Thần sờ sờ núi đá, khóe môi nở nụ cười, rất nhanh liền bị người phía sau ôm vào trong lòng.

"Làm sao vậy?" An Thần nghiêng đầu cọ cọ, chôn vào trong cổ của anh. Theo lý mà nói đã là người yêu của nhau thì dù thế nào cũng phải có một lần thất niên chi dương (bên TQ có quan niệm ở bên nhau 7 năm sẽ xảy ra cãi cọ, xung đột dẫn tới chia tay) chứ hả, vậy mà Dịch Hạo Thiên lại cứ càng già càng dính, động một chút là bu lại ôm ôm, hôn hôn, biểu thị ra dục vọng chiếm hữu cực mạnh của bản thân.

Làm hại hiện tại đừng nói là bạn bè khác giới, đến cả bạn bè đồng giới An Thần cũng chỉ có mấy người kia. Bất quá nói như thế nào đây ta, cậu cọ cọ cái đầu mềm mềm vào cổ anh, trong lòng ấm áp, cứ coi như có bị ép buộc chiếm hữu thì đó cũng là một loại biểu hiện cực kỳ quan tâm mà ha.

"Tiểu Thần, em là của anh, trước kia là như vậy, tương lai cũng là như vậy."

". . ." Không biết anh đã nói lời này bao nhiêu lần rồi, An Thần vô lực thở dài một cái dưới đáy lòng, nhìn quang cảnh trước mắt, bỗng nhiên một suy nghĩ kỳ quái xẹt qua trong đầu.

"Bất kể là ai cũng không có khả năng ngăn cản anh, Tiểu Thần."


". . ." Đến cả ba mẹ cũng đều bị anh đánh bay rồi, còn ai có khả năng ngăn cản anh nữa chứ! An Thần trầm mặc liếc mắt, không hiểu nổi hiện tại đại ca đang nổi khùng cái gì nữa.

Dịch Hạo Thiên khẽ nhướng mày, một tia chấp niệm thoáng lướt qua, đây là Tiểu Thần của anh, bất kể là trước kia hay tương lai cũng đều là của anh.

Phố chợ trên trời, đỉnh núi cao xanh, hang động Dao Nhược của ngày xưa hiện lên từng màn từng màn trong đầu anh cứ như một đoạn phim.

Dịch An Thần. . . Không đúng, phải là Dịch Cảnh, bé ngoan của anh. . .

Lần đầu tiên quen biết, ngày đó trên đường phố, trong thoáng chốc hai cặp mắt chạm nhau liền định trước sự dây dưa không ngừng.

"Chỉ cần trong điều kiện mất đi ký ức và toàn bộ tiên pháp mà có thể tìm được bé ngoan, yêu nó thêm một lần nữa, như vậy ta sẽ cố gắng suy xét. . . Được thôi, ta liền đồng ý!"

Tiên quân Dịch Ly thở hổn hển nhìn anh chằm chằm, một câu nói, một trận đánh cược, anh ôm Tiểu Thần nhảy xuống nhân gian, khi đó anh đã từng nghĩ, đừng nói một đời, cho dù có là đời đời kiếp kiếp thì anh cũng có thể tìm được bé ngoan, thích bé ngoan, cho dù. . . enăm xưam ấy có trở thành anh em ruột thịt của mình cũng không có cách nào thay đổi kết cục này.

Nhớ tới lần cuối cùng đó Dịch Ly lộ ra một nụ cười cổ quái, Dịch Hạo Thiên không khỏi nhếch môi, nghĩ đến, nhất định là cái lão già kia cho rằng biến bé ngoan thành em ruột của mình liền có thể khiến cho anh sơ sót, thậm chí bị đạo đức trói buộc mà không dám xuống tay.

Đáng tiếc, từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người làm việc thích dựa theo cảm giác, chỉ cần có cảm giác liền sẽ không buông tay, đừng nói là em trai ruột của anh, cho dù có là em gái ruột thì cũng giống vậy thôi.

Anh và bé ngoan yêu nhau là thuận theo thiên đạo, cho dù Dịch Ly có quấy rối như thế nào cũng vô ích. Hiện tại chỉ hy vọng sư phụ tiện nghi Mộ Ngôn của anh có thể cấp chút lực, ngăn chặn Dịch Ly rảnh rỗi đến đau trứng kia đừng có đột phá ra cái ý tưởng đa dạng gì nữa đi.

Trong lúc vô ý Dịch Hạo Thiên lại ôm sát An Thần vào lòng thêm đôi chút, nghĩ đến sau trăm tuổi, sinh mệnh kết thúc, chắc là bọn họ sẽ phải trở lại Tiên Vân Giới rồi. Thế nhưng đời này bọn họ chỉ mới sống được có phân nửa, vẫn còn rất nhiều rất nhiều năm tháng sẽ trải qua cùng nhau, cùng đi du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ cuộc sống.

"Ca, sao em thấy cái này có chút quen mắt vậy cà?" An Thần tò mò chỉ vào tảng đá lớn giống đáThái Hồ cách đó không xa.

Dịch Hạo Thiên đã khôi phục được hơn phân nửa ký ức tự nhiên sẽ biết đến nó, vật này là một loại uẩn thạch cực kỳ thông thường của tiên giới, bên trong có nhiệt độ ổn định, bình thường sẽ được đặt ở nơi có vườn cây. Chẳng lẽ lần mạt thế này đã làm rạn nứt tấm chắn giữa nhân giới và Tiên Vân Giới rồi hay sao?

"Tiểu Thần thấy quen mắt?" Tâm tư Dịch Hạo Thiên khẽ động, lẽ nào Tiểu Thần cũng đã khôi phục trí nhớ rồi?

"Có chút chút hà. . ." An Thần nói không quá chắc chắn, "Nhìn kỹ thấy có chút giống đá Thái Hồ."

Khóe môi Dịch Hạo Thiên khẽ cong lên, Tiểu Thần đã từng là bé ngoan, cặp mắt đen lúng liếng, khi thì lấp lánh, khi thì lại mơ màng.

Nếu xét về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt thì lần đầu tiên anh và An Thần phát sinh quan hệ cũng không phải tại nhân gian. Căn cứ vào nguyên tắc có người mình thích thì nhất định phải nghĩ biện pháp giữ người ta lại bên người, khi đó bé ngoan vừa mới bị mình lừa được rất là dính người, chọc cho Dịch Ly tức giận đến mức đã có vài lần đều muốn đạp anh một cước cho bay luôn.


Dịch Hạo Thiên cứ cảm thấy tính tình của Dịch Ly không ổn, bé ngoan nhà anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu như cứ ngây ngốc bên sư phụ lâu ngày, vậy chẳng phải là sẽ biến thành rất không xong hay sao! Thế là, căn cứ vào nguyên tắc phải nắm chặt trước dù có phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, Dịch Hạo Thiên nửa lừa nửa thật làm bé ngoan trong động Dao Nhược.

Cả đêm mây mưa thất thường khiến cho hai người vừa mới nếm thử trái cấm đều hết sức trầm mê, hình như bé ngoan tỉnh tỉnh mê mê còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, đại khái chỉ làm thuận theo bản năng, mà Dịch Hạo Thiên lại truyền thụ tư tưởng, ừm. . . Đúng vậy, ngươi là vợ của ta, sau này đi theo ta, tuyệt đối không thể nghĩ đến những người khác nữa.

Thế nhưng, tuổi tác của bé ngoan ở Tiên Vân Giới thật sự là độ tuổi của vị thành niên, sau khi Dịch Ly phát hiện chuyện này tự nhiên là đã nổi trận lôi đình, nếu như không phải Mộ Ngôn ở một bên sống chết ngăn cản, phỏng chừng hai người đã đánh nhau ngay tại chỗ luôn rồi.

Cuối cùng dưới sự can thiệp của bé ngoan và Mộ Ngôn kết cục liền biến thành đánh cược và giao ước. Mà Mộ Ngôn lại ở trong một góc nhỏ giơ ngón cái với Dịch Hạo Thiên, phắc, đồ đệ này còn có tiền đồ hơn cả sư phụ á, chưa định quan hệ cũng không sao, cứ bắt lấy người trước là được rồi! Nhớ năm đó nếu như sư phụ cũng làm như vậy thì làm gì có chuyện theo đuổi lâu lắc như vậy chứ.

Mộ Ngôn thở dài. 

Dịch Hạo Thiên thu hồi suy nghĩ, nhìn Tiểu Thần ở trong lòng đang không ngừng oán giận anh cứ hay thất thần, bỗng nhiên anh nghĩ đến, nếu như trở về trời rồi Tiểu Thần sẽ biến trở lại thành bé ngoan, hơn nữa lại còn là bé ngoan vị thành niên của năm xưa, bọn họ. . . cũng không cách nào đi đăng ký tiên lữ. . . (#‵′) Phắc! Dịch Hạo Thiên cảm thấy khó chịu.

"Ca, anh làm sao vậy?" An Thần cảm thấy hôm nay vẻ mặt của Dịch Hạo Thiên cứ là lạ, tuy rằng nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra có gì thay đổi, thế nhưng khí tức quanh thân lại không ngừng biến hóa. Giống như bây giờ vậy, thế nào mà đang yên đang lành lại trở nên có chút nóng nảy rồi nè. 

Chẳng lẽ là hoàn cảnh chung quanh đã chọc giận anh ấy?

Không đợi An Thần suy nghĩ cẩn thận xong thì Dịch Hạo Thiên đã ôm ngang lấy cậu, xoay người trở lại không gian, thả người xuống giường.

"Ca!" An Thần bất mãn nhíu mày.

Ế nè nè, chỉ cách có vài giờ trước cậu còn mới thức dậy ra khỏi giường nhá, hành động của Dịch Hạo Thiên đã biểu hiện ra rõ ràng như vậy rồi, đương nhiên cậu biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, vấn đề là, tại sao chứ hả!?

Dịch Hạo Thiên cúi người, ôn nhu hôn lên trán của An Thần một cái.

"Tiểu Thần, anh muốn em."

". . ." Rốt cuộc tiết tấu này là cái quái gì dợ?

TOÀN VĂN HOÀN



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận