Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Thấy Mộc Bác lúc rời đi ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho mình, Âu Dương Tâm Lôi gương mặt xinh đẹp đen lại đuổi theo.

“Anh Mộc Bác.” Đại tiểu thư bị khiêu chiến, không muốn dễ dàng tha thứ cho loại xem thường này.

Thương Triệt và Mộc Bác cùng dừng lại.

Mộc Bác có chút bất đắc dĩ. “Tâm Lôi, có chuyện gì không?”

“Anh Mộc Bác.” Âu Dương Tâm Lôi có hơi cắn răng nói. “Chúng ta là vợ chồng chưa cưới!”

Thương Triệt nháy mắt ngẩng đầu, đôi mắt âm trầm.

Mộc Bác nhíu mày. “Tiểu Triệt, em về trước đi, anh nán lại chút rồi về sau.”

Liếc mắt nhìn Mộc Bác và Âu Dương Tâm Lôi, Thương Triệt gật đầu, chỉ cần cậu muốn biết, sẽ không có chuyện gì có thể giấu được cậu.

Thấy Thương Triệt nghe lời đi về, Mộc Bác mới nói với Âu Dương Tâm Lôi. “Chúng ta nói chuyện.”

Âu Dương Tâm Lôi môi nhếch lên đi theo Mộc Bác.

Sau khi hai người rời đi, Hoắc Cương vẫn luôn đứng trong chỗ khuất bước ra, vẻ mặt khó lường.



Từ khi mạt thế tới nay, đây là lần đầu tiên Âu Dương Tâm Lôi đi dạo trên đường với Mộc Bác, cũng không phải trước kia bọn họ có thời gian bồi dưỡng tình cảm, chẳng qua Âu Dương Tâm Lôi giỏi bắt lấy cơ hội, cô lợi dụng tình cảm mẹ Mộc Bác, Mộc Bác lại là đứa con hiếu thuận. Bởi vậy cho người ta ảo giác Âu Dương Tâm Lôi và Mộc Bác cùng một chỗ là do một tay Mộc phu nhân.

Gió mùa xuân hơi lạnh, thổi lên mặt rất dễ chịu, Âu Dương Tâm Lôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộc Bác, dịu dàng gọi. “Anh Mộc Bác.”

Hai người đi tới vườn hoa dưới khu nhà Mộc Bác ở, nơi này rất yên tĩnh.

Nhìn bốn phía không người, Mộc Bác liền bảo Âu Dương Tâm Lôi ngồi xuống ghế đá.

“Tâm Lôi.” Mộc Bác lên tiếng, biểu tình rất nghiêm túc.

Âu Dương Tâm Lôi ngọt ngào cười, đánh gãy lời nói Mộc Bác. “Xin lỗi anh, lúc nãy em tức giận nên mới nói như vậy, anh cũng biết, chúng ta đã lâu không gặp mặt, anh lại để ý người khác hơn em, em chỉ là muốn anh chú ý đến em thôi, anh sẽ không thật sự giận em chứ?”

Âu Dương Tâm Lôi biểu tình thật vô tội, hình tượng ngây thơ khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề.

Nếu thật sự là người yêu, thấy bạn gái làm nũng như vậy đã sớm đau lòng không thôi.

Nhưng mà, Mộc Bác tự dưng lại cảm thấy phiền lòng.

“Tâm Lôi, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng đi, lần trước anh đã nói nhưng em từ chối. Bất quá bây giờ, chúng ta không thể không dứt khoát.”

Thấy Mộc Bác thái độ cứng rắn, Âu Dương Tâm Lôi hơi cúi đầu, một lúc lâu mới nói. “Anh thật sự vô tình như vậy sao?”

“Tâm Lôi…”

“Mặc kệ trước kia anh vì lý do gì đồng ý đính hôn với em, cho dù không phải anh đích thân đồng ý, nhưng tóm lại là Mộc gia các anh đồng ý. Em thích anh, em lấy hạnh phúc cả đời làm tiền đặt cược để bác gái yên lòng, em không có công lao cũng có khổ lao đi? Một câu của anh hôm nay, sẽ gạt bỏ tất cả cố gắng của em. Anh Mộc Bác, xin anh đừng tàn nhẫn như vậy.”

Âu Dương Tâm Lôi vừa nói vừa đỏ hốc mắt, giọng nói từ từ mang theo nghẹn ngào.

Âu Dương Tâm Lôi bi thương nên không chú ý, mấy bông hoa bên cạnh bị một sức mạnh vô hình bẻ gẫy.

Trong phòng, Thương Triệt hai mắt ẩn chứa gió lốc. Âu Dương Tâm Lôi chết tiệt, cư nhiên dám lấy biện pháp như thế đả động anh trai.

Anh trai là người rất có trách nhiệm, Thương Triệt có chút lo lắng.

Không Không cũng tập trung chú ý ‘nhìn’ tất cả xảy ra. Cái này còn hấp dẫn hơn những vở kịch cẩu huyết a.(Dung:=.,=b)




Mộc Bác cũng không biết em trai nhà mình đang nhìn nơi này, sắc mặt có phần khó coi. Đây mới là bản chất thật sự của Tâm Lôi sao?

Dạ Húc từng nói qua, Âu Dương Tâm Lôi ôn nhu chỉ là một mặt trước mặt người nhà họ Mộc. Khi đối mặt người khác, biểu hiện của cô chính là kiêu ngạo, là khinh thường.

Cho dù như thế nào, đoạn thời gian kia, cũng là Tâm Lôi bồi mẹ giải buồn, nghĩ tới điểm này, Mộc Bác cũng không muốn quá mức thương tổn cô.

“Tâm Lôi, tình nghĩa của em anh rất cảm kích, nhưng chuyện tình cảm không phải cảm kích có thể thay thế, anh đối với em chỉ có tình anh em. Hôn ước của chúng ta đã là sai lầm, anh không muốn nhắc lại, lúc trước làm thế nào thúc đẩy tất cả chuyện này, em rõ ràng hơn anh. Tâm Lôi, trăm phương nghìn kế để lấy một người không yêu mình, hôn nhân như em vậy sẽ hạnh phúc sao?!”

“Hạnh phúc hay không em không quan tâm, em chỉ biết, chưa từng có thứ em muốn mà không chiếm được. Anh yêu em cũng được mà không yêu cũng không sao. Em muốn anh chỉ thuộc về em, hạnh phúc hay không hạnh phúc là do mình định nghĩa.” Đây là lần đầu tiên Âu Dương Tâm Lôi bày ra một mặt cường thế trước mặt Mộc Bác, cô đã không còn giả bộ hiền thục nữa.

Âu Dương Tâm Lôi thích phong phạm thục nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải lập trên kiêu ngạo của cô. Vì chiếm được Mộc Bác, cô đã tốn không ít tâm tư và cũng giả bộ lâu lắm rồi.

Từ nhỏ đến lớn, không có thứ cô muốn mà không chiếm được.

Đáng tiếc, Âu Dương Tâm Lôi đánh giá sai người trước mắt, trước mặt cô là Mộc Bác, không phải con chó con mèo mà cô có thể tùy ý đối đãi.

Mộc Bác im lặng nghe Âu Dương Tâm Lôi nói, thẳng đến khi đối phương phát tiết cảm xúc xong.

“Đây là suy nghĩ của em?” Thanh âm Mộc Bác rất trầm tĩnh, Âu Dương Tâm Lôi chợt phát hiện, Mộc Bác hiện tại dường như có nhiều chỗ không giống Mộc Bác vô cùng có trách nhiệm trong ấn tượng của cô.

“Đúng…nhưng anh Mộc Bác, em thật sự yêu anh, em…”

“Tâm Lôi, anh không yêu em.” Mộc Bác như đinh đóng cột nói: “Anh rất cảm kích hành động em vì mẹ anh, nhưng anh sẽ không lấy tình yêu của mình trả ơn. Hai nhà chúng ta nên nói chuyện một lần cho xong.” Là nên nói chuyện với Âu Dương Hùng.

Âu Dương Tâm Lôi sắc mặt trắng nhợt. “Anh Mộc Bác, anh ghét em như vậy sao? Vội vã muốn đẩy em ra? Anh thích ai? Anh tốt với một Thương Triệt chẳng biết từ đâu ra đến mức khiến người ta phải ghen tỵ, hôm nay lại bảo vệ Thư Linh Linh. Anh Mộc Bác, chẳng lẽ anh không biết, Thư Linh Linh là người em ghét nhất sao! Anh chưa bao giờ để ý đến tâm tình của em, anh Mộc Bác, Tâm Lôi đã làm gì có lỗi với anh mà anh đối xử tàn nhẫn với em như thế?”

Nhu có thể khắc cương. Âu Dương Tâm Lôi thái độ mềm xuống, hai mắt đẫm lệ có biết bao đáng thương.

Mộc Bác xoa xoa mi tâm. “Chuyện giữa em và Thư Linh Linh anh không rõ ràng lắm, không phải lúc nãy em nói hai người là bạn tốt sao? Về phần tiểu Triệt, cậu ấy không phải là người chẳng biết từ đâu ra, trong lòng anh, tiểu Triệt là người thân, là không thể vứt bỏ. Tâm Lôi, cảm xúc của em rất không ổn định, chúng ta cứ như vậy nói chuyện cũng không ra kết quả gì, anh trực tiếp nói rõ ràng tất cả hiểu lầm với chú Hùng.”

Mộc Bác đứng lên, hắn muốn đi xem tiểu Dịch, tại sao trước kia hắn lại không biết Tâm Lôi là một cô gái càn quấy như vậy?

Âu Dương Tâm Lôi đương nhiên không muốn Mộc Bác đi. “Anh Mộc Bác, anh đừng giận, anh hãy nghe em nói, em không cố ý…”

Thế nhưng Mộc Bác là người có dị năng, Âu Dương Tâm Lôi muốn đuổi cũng đuổi không kịp.

Nhìn toàn bộ quá trình Thương Triệt cảm thấy rất là bất mãn, cô gái này, sao vẫn không biết thân biết phận chứ.

Chưa bao giờ muốn bản thân uất ức, Thương thiếu tự nhiên không dễ dàng tha thứ người khác ở trước mặt cậu kêu gào, nhớ tới chuyện Thư Linh Linh, Thương Triệt cong cong môi, sờ sờ thuận mao tiểu Hắc trong ngực.



Khi Mộc Bác về nhà, thấy em trai nhà mình hăng hái đùa với tiểu Hắc, em trai tính tình trẻ con như vậy, hắn đã lâu không thấy.

“Tiểu Triệt đang chơi với tiểu Hắc à?”

Thương Triệt gật gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu – Chuyện của anh xong rồi?

Mộc Bác vẻ mặt có chút khác thường, lập tức nói. “Chỉ là việc nhỏ, Tiểu Triệt không cần lo lắng.”

Thương Triệt nhu thuận gật đầu, không nhìn ra một chút tàn bạo trước đó.

Chỉ chốc lát sau, Dạ Húc dẫn Mông Á đến. Mộc Phong và Lâm quản gia đi ra ngoài tản bộ, bởi vậy miễn cho Dạ Húc một phen giới thiệu.

Không có người ngoài, mũ trên đầu Mông Á cũng được lấy xuống. Tiểu thây ma không còn ký ức tràn đầy đề phòng nhìn đám người Thương Triệt.  monganhlau.wordpress.com

“Thư Linh Linh đâu?” Mộc Bác thấy chỉ có một mình Dạ Húc liền hỏi.


“Tiêu Vũ đã đưa về Thư gia, chuyện này Âu Dương Tâm Lôi rất không có đầu óc.”

Thương Triệt từ chối cho ý kiến với đánh giá của Dạ Húc, có lẽ trong mắt Âu Dương Tâm Lôi, giải quyết một Thư Linh Linh chỉ là chuyện nhỏ. Cô căn bản không quản được nhiều hậu quả như vậy, hoặc là nói, ngoài chuyện anh trai, cô không muốn dùng đầu óc suy xét. Những chuyện khác đều là dựa vào yêu thích kiểu Đại tiểu thư, loại con gái bị làm hư này, theo lời Không Không đó là bệnh công chúa!

“Thư Linh Linh có nói gì không?” Căn cứ hiện giờ cần ổn định, nếu Thư Linh Linh không bỏ qua cho Âu Dương Tâm Lôi, Âu Dương Hùng lại không thể mở mắt nhìn con gái bảo bối của mình bị phạt, đến lúc đó căn cứ chịu ảnh hưởng thì thật không tốt.

“Yên tâm đi, Thư Linh Linh là người ngay thẳng trong sáng, cô ấy biết nên làm thế nào. Hơn nữa, nhìn Thư Linh Linh có vẻ không sợ Âu Dương Tâm Lôi, nghe nói tranh đấu trước kia, cô chưa bao giờ thua. Chẳng qua Âu Dương Tâm Lôi tính cách không thay đổi, sau này trong căn cứ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Có chuyện gì cũng không đến lượt chúng ta quản.” Mộc Bác hiện giờ có chút chán ghét Âu Dương Tâm Lôi, quay đầu nhìn Thương Triệt. “Tiểu Dịch, tiểu thây ma bị sao vậy? Còn siêu thị kia xảy ra chuyện gì? Tình huống lúc đó rất không tầm thường.”

Thương Triệt biết anh trai nhà mình hoài nghi cái gì, dù sao mạt thế đã hơn nửa năm mà những bánh ngọt kia vẫn được bảo tồn hoàn hảo, cho dù ai cũng có thể nhìn ra kỳ lạ trong đó.

Lấy tinh hạch màu trắng ngà ra, tinh hạch hệ niệm lực có tác dụng rất lớn với trí nhớ Mông Á. ‘Anh, em sẽ thử xem có thể biết được chuyện đã xảy ra thấy trong trí nhớ còn sót lại của tiểu thây ma không.’

Cũng may khối tinh hạch này lấy từ đầu nữ thây ma, với siêu thị hẳn là sẽ có rất nhiều ký ức.

Thâm nhập tinh thần lực vào tinh hạch, quầng sáng màu trắng ngà xen lẫn sắc vàng từ từ bào trùm đầu tiểu thây ma, Thương Triệt cũng nhắm mắt lại.

Mộc Bác và Dạ Húc không dám quấy rầy, chỉ có thể ngồi bên cạnh, phòng ngừa người khác bất thình lình đi vào đánh gãy Thương Triệt.

Chỉ chốc lát sau, Thương Triệt thu hồi tinh thần lực, tiểu thây ma ngã xuống ngay tại chỗ.

“Tiểu Dịch?”

‘Năng lượng tinh hạch đang đấu tranh với bệnh độc trong đầu của nó, một lát sẽ không sao. Em vừa xem ký ức Mông Á, chuyện ở siêu thị là có người âm mưu, nữ thây ma không phải người chỉ huy cao nhất.’

Thương Triệt dừng một chút, sau đó tiếp tục viết ‘Sau khi mạt thế bạo phát siêu thị liền được bảo vệ cho nên đồ vật bên trong không bị phá hỏng. Mà người khống chế siêu thị có thực lực rất mạnh.’

“Người?” Dạ Húc bắt được điểm đáng ngờ trong đó. “Ý của cậu là do con người làm?”

‘Ừ.’

Thương Triệt gật đầu phụ họa ‘Những người đó thực lực rất mạnh, bọn họ lấy siêu thị làm mồi, giết hại không ít lính đánh thuê. Ngoài chúng ta, những người khác toàn bộ đều bỏ mạng. Mông Á nghe lời của em đi thu thập lương thực, cũng là nó vận khí không tốt, không bao lâu liền tới đó nên mới dễ dàng bị người ta bắt. Bất quá, từ việc Mông Á bị chiếm ký ức biến thành tay sai, chúng ta có thể thấy được thực lực của đối phương. Giống như lính đánh thuê, vừa vào không bao lâu liền bị giết. Chúng ta có cơ hội vơ vét là vì đối phương cố kỵ thực lực của em, không dám tùy tiện ta tay.’

Thương Triệt viết tất cả những gì mình biết ra, Mộc Bác và Dạ Húc sắc mặt ngưng trọng. Nếu thây ma trực tiếp giết dị năng giả bọn họ không thấy sợ, dù sao cũng không phải không có thây ma cấp cao. Nhưng nếu đối phương không phải thây ma, năng lực lại cao, đây là nguy hiểm.

“Cư nhiên là âm mưu.” Dạ Húc cảm thán.

“Hơn nữa còn là âm mưu khống chế thây ma cấp cao.” Thây ma có thể khống chế thây ma rất bình thường, nhưng nếu là người khống chế thây ma thì hoàn toàn khác.

Mộc Bác và Dạ Húc đồng thời nghĩ tới một khả năng. Nói không chừng đó không phải thây ma, cũng không phải người bình thường.

Nguồn gốc HE3 quá mức nhạy cảm, hai người không muốn đi đoán người sau màn là ai.

Nếu sự thật như bọn họ nghĩ, vậy tỷ lệ nhân loại sinh tồn rốt cuộc là bao nhiêu?

Không ai có thể cho hai người câu trả lời, không khí trong phòng có chút nặng nề.

Đến khi Mông Á tỉnh lại hai người vẫn còn lâm vào trầm tư. Mông Á mờ mịt nhìn ba người, nói thật, không khác gì đèn pha quét lên người ba người, hoặc nhiều hoặc ít có phần xấu hổ.

Mông Á giật giật thân mình, đầu óc không rõ ràng lắm, thẳng đến khi ý thức hơi thanh minh mới nhìn Thương Triệt bên cạnh.

‘Thương thiếu?’

Thấy Mông Á nhận ra mình, Thương Triệt vừa lòng gật đầu. Còn chưa đến mức ngốc.


Mà Mộc Bác và Dạ Húc biểu tình rất vi diệu, thây ma nhiễm độc cũng có thể được tiêu trừ? Vậy có phải thuyết minh, kỳ thật thây ma cũng có thể cứu.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ hai người, Thương Triệt viết lên không trung ‘Không phải tất cả mọi người đều có thể bảo trì thanh minh, tình huống Mông Á khá đặc biệt, tinh thần lực của nó tương đối mạnh, không dễ dàng bị khống chế nên bây giờ mới cứu được. Hơn nữa, bệnh độc cũng không thể tiêu trừ trong thời gian ngắn, Mông Á hiện giờ còn giữ nguyên bản năng thây ma, chỉ là năng lực chủ thể của nó khá mạnh nên mới có thể kiềm chế.’

Ý Thương Triệt rất đơn giản, có thể giúp thây ma tiêu trừ bệnh độc, nhưng ai bảo đảm rằng thây ma năng lực tăng lên sẽ không tiếp tục ăn thịt người? Bọn họ đã hoàn toàn đánh mất bản năng con người, năng lực càng cao càng là tai hoạ cho nhân loại mà thôi.

Mộc Bác và Dạ Húc tỏ vẻ lý giải.

Thương Triệt quay sang hỏi tiểu thây ma ‘Người khống chế ngươi là ai?’

Tiểu thây ma ánh mắt rất phức tạp, có đấu tranh và do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra ‘Người văn minh cấp 2.’

Ba người chấn động, Thương Triệt biết văn minh cấp 2 tồn tại, Mộc Bác và Dạ Húc chỉ dựa vào mặt chữ đoán ra một ít. Huống chi, bọn họ đã sớm hoài nghi xuất xứ HE3.

Tiểu thây ma biểu tình rất thê lương. Trong văn bản Tinh Tế có quy định, văn minh cấp cao không được phép phát động xâm lược văn minh cấp thấp hơn. Nhưng việc làm văn minh cấp 2 hiện giờ khiến người không thể nhìn. Quan trọng nhất là, bản thân Mông Á cũng là người văn minh cấp 2, nhưng nó không thể hiểu rõ những người đó. Bởi vì những người đó đều là kẻ điên!

Nhớ lại cả phòng thí nghiệm đều điên cuồng nghiên cứu, tiểu thây ma cảm thấy, nó là người trọng sinh bi thúc nhất!

Thương Triệt phản ứng rất bình thản, lạc hậu sẽ bị đánh, ở đâu cũng là chân lý.

Thương Triệt duy nhất cảm thấy hứng thú chính là ‘Siêu thị là cái bẫy của đám người văn minh cấp 2? Nữ thây ma cũng là bọn họ nuôi?’

Văn minh cấp 2 nuôi thây ma cũng không kỳ lạ.

Mông Á gật đầu ‘Trong mắt bọn họ, thây ma không đáng sợ, trong tay bọn họ còn khống chế một số lượng lớn người cuồng hóa. Và khi người cuồng hóa xuất ra mới thực sự nguy hiểm, hơn nữa, cũng có một số người vượt qua được HE3. Những người này năng lực mới là nghịch thiên, dị năng giả so với bọn họ quả thật là yếu kém.’

Tựa như nó, chỉ mấy phút liền bị người ta khống chế. Bị bán còn giúp người ta đếm tiền mà không biết.

Tiểu thây ma cảm thấy những chuyện mà nó trải qua có thể viết thành một bộ tiểu thuyết cảm động. Ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Thương Triệt, hiện giờ xem ra, chỉ có Thương thiếu mới có năng lực đối đầu văn minh cấp 2.

Thương Triệt mới không hảo tâm đi trấn an tâm linh bị tổn thương của tiểu thây ma. Trên tâm lý tuổi mà nói, tiểu thây ma tính ra lớn hơn cậu, một ‘ông già’ giả đáng thương? Cũng không biết xấu hổ đi?

Nếu tiểu thây ma biết ý tưởng quỷ dị trong lòng Thương Triệt, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Thương Triệt đã biết thứ mình muốn biết, để tiểu thây ma lại nói chuyện về văn minh cấp 2 cho Mộc Bác và Dạ Húc, cậu thì lặng lẽ ôm tiểu Hắc trở về phòng.

Cậu cảm thấy rất hứng thú với tiểu Hắc.



Chuyện Thư Linh Linh gây nên một tần sóng không nhỏ trong căn cứ, gen động vật thay đổi quật khởi một trận gió to. Cấp lãnh đạo cũng rất để ý chuyện này, thậm chí đích thân đi gặp Thư Linh Linh. Nếu động vật trải qua tăng cường có thể đối phó thây ma, đây chính là một trợ lực cực lớn cho căn cứ.

Thư Linh Linh cũng tỏ vẻ cô sẽ tận sức cống hiến vì căn cứ.

Không có biện pháp, Dạ Húc đã nói ra, cô đành phải gắng sức đuổi theo. Huống chi, cô đã sớm muốn nghiên cứu tiểu Hắc, trước kia không có điều kiện, bây giờ thì được rồi, có rất nhiều thời gian nghiên cứu. Bất quá, tiểu Hắc đâu???  monganhlau.wordpress.com

Thương thiếu ngài có phải ngài đã quên tiểu Hắc có chủ rồi đúng không?!(Dung:=.,=)

Thư Linh Linh nhìn ra được Thương Triệt rất có hứng thú với tiểu Hắc, nếu Thương thiếu tham gia nghiên cứu…

Thư Linh Linh vẻ mặt trở nên hớn hở, giống như nhìn thấy tiểu yêu tinh đại biểu thắng lợi đang hướng cô vẫy tay a vẫy tay.



Thư Linh Linh trở thành một nhân vật đứng đầu trong căn cứ, điều này làm cho Âu Dương Tâm Lôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tại sao lúc nào cũng vậy, mỗi lần cô đối phó Thư Linh Linh, đối phương đến cuối cùng vẫn có thể chuyển nguy thành an, thậm chí thay đổi mặt trái thành mặt phải. Cục diện bất lợi nhanh chóng được xoay chuyển?

Âu Dương Tâm Lôi nghĩ không ra. Kỳ thật cô học không tốt môn triết học, không nhớ song phương mâu thuẫn dưới điều kiện nhất định có thể chuyển hóa cho nhau.

Mà Thư Linh Linh khá may mắn chính là, vận khí luôn luôn tốt.

‘Loảng xoảng’ Đập một chén trà, Âu Dương Tâm Lôi vẫn chưa hết giận, gần đây không có chuyện gì khiến cô hài lòng.

“Tiểu thư, viện trưởng phụ trách kiểm tra bệnh độc đến.”

Âu Dương Tâm Lôi không kiên nhẫn. “Hắn tới làm gì? Không gặp?”

“Vâng.”




Viện trưởng lo lắng chờ đợi bên ngoài nghe người hầu nói lại sắc mặt lập tức lập tức khó coi. Oán độc nhìn Âu Dương gia, nếu không phải do cô ta, mình có thể lưu lạc đến nông nỗi này sao?

Nhớ đến những cuộc điều tra và dư luận bên ngoài, sắc mặt viện trưởng càng khó coi, hung ác nói: “Nói cho Âu Dương Tâm Lôi, nếu cô ta không giúp tôi, tôi cũng không ngại kéo cô ta xuống địa ngục.”

Không phải thích giả bộ hình tượng tiên nhân trước mặt mọi người sao? Ta sẽ vạch trần mi, để mọi người thấy được bộ mặt ác độc của mi.

Người hầu kinh sợ thuật lại lời viện trưởng nói cho Âu Dương Tâm Lôi, Âu Dương Tâm Lôi trào phúng. “Chỉ bằng anh ta? Chọc chó tức giận, chó cũng chỉ biết nhảy tường, làm không ra được cái gì sóng to gió lớn. Nói với Hoắc Cương, có người muốn gây phiền toái cho ta.”

Tiểu nhân vật như thế cũng dám ở trước mặt cô kêu gào, đúng là không biết tự lượng sức.



Đợi hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, viện trưởng biết, Âu Dương Tâm Lôi thật sự mặc kệ hắn. Có chút vô lực nhắm mắt, kỳ thật hắn cũng hiểu, với địa vị hiện giờ của Âu Dương gia, lãnh đạo căn cứ chắc chắn sẽ không vì hắn mà chống lại bọn họ.

Không chừng còn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu hắn.

Giương mắt nhìn thời tiết tươi đẹp, viện trưởng chỉ cảm thấy con đường phía trước vô vọng, bia đỡ đạn không thể tránh, nhưng bia đỡ đạn mình cũng quá không có giá trị. Âu Dương Tâm Lôi lòng dạ quá mức độc ác, có năng lực giúp cũng sẽ không giúp, nhìn người khác giãy dụa trong thống khổ mới là lạc thú của cô ta.



“Viện trưởng Lưu.” Một thanh âm quen thuộc vang lên, viện trưởng ngẩng đầu. “Tống tham mưu?”

Tống Triều nhìn thoáng qua nơi đối phương đi ra, mới cười nói. “Viện trưởng Lưu, đã lâu không gặp, chúng ta đi uống một ly được không?”

Nhớ tới Mộc gia và Thẩm gia bất hòa, Âu Dương Tâm Lôi lại là vợ chưa cưới Mộc Bác, viện trưởng không chút suy nghĩ liền đồng ý. Vì báo thù, cho dù đứng về phía Thẩm gia cũng không hề gì, hắn muốn cho Âu Dương Tâm Lôi một bài học, không phải cô muốn vứt bỏ ai thì vứt bỏ.



Mộc Bác và Dạ Húc sau khi đem tin tức từ tiểu thây ma báo cho Mộc Phong, mọi người đều nhất trí trước chứng cớ. Căn cứ này không phải chỉ có mỗi Mộc gia, bây giờ xem ra, người sống sót chẳng những đối phó thây ma còn phải sẽ đối phó người văn minh cấp 2. Loại chiến tranh không có bao nhiêu phần thắng này, khiến tư tưởng mọi người có phần trầm trọng.

Lo lắng tương lai nước Z, Mộc Bác trở về phòng nhìn thấy Thương Triệt ôm tiểu Hắc không ngừng nghiên cứu sắc mặt rốt cục ấm lại.

Thương Triệt vẻ mặt nghiêm túc lăn qua lộn lại tiểu Hắc nghiên cứu, bộ lông đen bóng nhu thuận của tiểu Hắc bị Thương Triệt biến thành lộn xộn. Tiểu Hắc không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Thương Triệt, nhưng sau đó không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ có thể đáng thương hề hề không dám làm ra động tác quá lớn. Tóm lại, từ đôi mắt ướt sũng kia có thể thấy được bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu oán giận mà không dám phản kháng. (tiểu Hắc đáng thương)(Dung:chậc,rơi vào tay Thương thiếu,tiểu Hắc mệnh khổ a…=.,=!)

Mà Thương Triệt nằm trên giường chà đạp tiểu Hắc thì hoàn toàn ngược lại, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hứng thú, nghiên cứu đến bất diệc nhạc hồ.

Mộc Bác “…”

Đối hành động em trai nhà mình cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Áp lực trước đó vào giờ khắc này rốt cục thả lỏng.

“Tiểu Dịch.” Tiếng nói mang theo ý cười làm Thương Triệt quay đầu lại, nhớ tới hành vi của mình, Thương Triệt lập tức xoay người nghiêm chỉnh ngồi trên giường, ánh mắt hơi né tránh, cũng may gương mặt cậu không biểu tình, bằng không sẽ xấu hổ đến đỏ lên.

“Đang chơi với tiểu Hắc à?” Sờ đầu em trai nhà mình, chuyện phiền não cứ giao cho hắn đi, tiểu Dịch chỉ cần vui vẻ như vậy là được rồi.

Thương Triệt mới không thừa nhận mình đang đùa đâu, thái độ nghiêm túc viết ‘Em đang nghiên cứu, tiểu Hắc rất kỳ quái!’

Có thể biến lớn biến nhỏ, chẳng lẽ không đáng để cậu nghiên cứu?

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai ra vẻ nghiêm túc, Mộc Bác cũng không vạch trần, tính tình tốt phụ họa. “Ừ, tiểu Dịch là đang nghiên cứu!”

Thương Triệt “…”

Loại thái độ lừa gạt trẻ con này là thế nào a?!

Không thú vị ném tiểu Hắc xuống sàn, Thương Triệt lôi kéo Mộc Bác ngồi xuống giường ‘Mọi người thương lượng thế nào?’  monganhlau.wordpress.com

“Địch trong tối ta ngoài sáng, hiện tại chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, chuyện Mông Á anh đã nói với ba, anh nói nó đã bị chúng ta khống chế, tuy ba không thể tiếp nhận một thây ma, nhưng ít nhất cũng không phản đối.”

Kỳ thật Mộc Bác làm ra quyết định này cũng có suy tính, nếu trong thời gian ở chung ba tiếp nhận tiểu thây ma, đợi sau này thân phận tiểu Dịch phơi bày ba cũng có thể dễ dàng tiếp nhận.

Nghĩ tới cảnh ba và tiểu Dịch nhận nhau, biểu tình Mộc Bác càng thêm nhu hòa.

p/s: chương 30 13trang ta than dài, chương này tăng lên 16 TT^TT *ngẩng đầu nhìn trời* tại sao a ~ ~

Dung:*nhìn thẳng mặt Eloveam*tại ông trời ko ưa ngươi lười biếng nên trừng phạt đấy (=.,=)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận