Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Cửa sổ trong sở nghiên cứu đều được thêm mấy tầng khóa tinh vi, mà tường dày cũng có tính năng cách âm rất mạnh. Ngay lúc Cảnh Hạ nghi hoặc cùng Kỷ Xuyên Trình đi tới phòng cách vách, nhẹ nhàng đóng cừa lại, nhìn Kỷ Xuyên Trình nghiêm túc mà khóa cửa thật kĩ, mới ý thức đối phương thực sự trịnh trọng.

Gian nội thất này không có cửa sổ, tựa hồ là dùng để trưng bày một ít dược liệu, ống nghiệm. Cảnh Hạ đưa lưng về phía mặt tường để đầy ống nghiệm, ngẩng đầu nhìn Kỷ Xuyên Trình gần từng bước một về phía chính mình —— phượng mâu vi liễm, thần sắc ngưng trọng, cuối cùng tại khoảng cách ước chừng nửa thước dừng lại.

Mùi thuốc nhẹ nhàng thoang thoảng quanh mũi, lại có điểm chua sót, Cảnh Hạ không lời nhíu mày.

“A Xuyên?”

Thanh niên tuấn dật nhướng mày, Kỷ Xuyên Trình hạ thấp mâu nghiêm túc nhìn Cảnh Hạ, qua hồi lâu mới thấp giọng thở dài: “Cậu không lừa gạt tôi cái gì phải không, Cảnh Hạ.” Hai chữ cuối cùng rất nặng, từng chữ từ trong răng nanh không ngừng thoát ra, mang theo một chút uy áp.

Cảnh Hạ cả người chấn động.

Cậu cực ít khi gặp qua Kỷ Xuyên Trình mang bộ dáng nghiêm túc đối với mình như vậy, chính là ở đời trước, người này chỉ có một lần nghiêm túc đứng đắn như vậy mà gào tên của mình —— đó là trong đại chiến thú triều lần thứ hai lúc cậu sơ suất bị thương. (Người ta xót vợ mà (ღ˘⌣˘ღ))

Khóe miệng không tự chủ mà hơi hơi run rẩy một chút, Cảnh Hạ trừng lớn hai mắt, gợi lên khóe môi cười nói: “Tôi còn có chuyện gì giấu cậu sao? Lúc trước tôi cái gì cũng đều nói ra, nếu thật là có cái gì gạt cậu, nhất định là do tôi quên nói đó, mấy thứ kia cũng không trọng yếu.” Cậu gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Kỷ Xuyên Trình, ánh mắt thành khẩn.

Bên trong một mảnh an tĩnh, bóng đèn treo trên trần nhà tản ra ánh sáng mơ hồ, vừa lúc từ đỉnh đầu Kỷ Xuyên Trình chiếu xuống, tạo bóng trên mặt của y. Cánh mũi rất tuấn, mâu sắc thâm trầm, môi mỏng gắt gao mân trụ, tựa hồ có một chút cảm xúc không vui lại giống như đạm mạc bình thường.

Cảnh Hạ nhìn thẳng y hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng trước, kéo ra đề tài: “A Xuyên, cậu nói Tô Duy Thượng có khả năng là song dị năng hay không? Nhưng tôi hồi trước chưa nghe nói qua chuyện này. Trước kia tại căn cứ S thị có nhiều dị năng giả như vậy, cũng chưa từng nghe nói có ai là song dị năng. Có thể nhầm rồi không, hay là…”

“Bạch Liên Hoa biến dị cấp S kia là chuyện gì xảy ra?”

Thanh âm từ tính áp thấp đánh gãy lời nói Cảnh Hạ.

Cảm xúc kinh hãi rốt cuộc vô pháp che dấu mà từ trong ánh mắt Cảnh Hạ toát ra đến, đầu cậu một mảnh trắng phau, nhưng lại cực nhanh tỉnh táo lại. Cậu mỉm cười: “Cậu như thế nào đột nhiên nhớ tới cái này? Tôi lúc trước chẳng phải nói với cậu rồi sao, chính là lúc tôi tham gia một lần chiến tranh biến dị thú cuối cùng, nhất thời thất thủ bị nó ám toán.Cậu cũng không cần tự trách, khi đó cậu vừa lúc đi trợ giúp N thị, không có ở căn cứ S thị.”

Thâm thúy trong mắt hiện lên một tia mất mát lại thực nhanh dấu đi, Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng hít một tiếng, cuối cùng vẫn là hỏi: “Là Tô Duy Thượng sao?”

“Loảng xoảng —— “

Cảnh Hạ phản ứng nhanh chóng cúi người giữ ống nghiệm thủy tinh bên chân bị chính mình thiếu chút nữa đá ngã, sau đó cứ như vậy vẫn duy trì tư thế bán ngồi xổm, không biết bước tiếp theo nên như thế nào mới tốt. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đối phương, cũng không dám phủ nhận.

Không khí đều đọng lại, Cảnh Hạ cúi đầu nhìn chất lỏng nâu nhạt trong ống nghiệm. Bởi vì vừa mới va chạm mà nổi lên một tầng tầng gợn sóng, hắt ra ảnh ngược vẻ mặt của cậu đang không biết làm sao, cũng ảnh ngược ——

Thân ảnh Kỷ Xuyên Trình bất lực bi thương!

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia cảm giác kỳ quái, Cảnh Hạ mãnh liệt nắm chặt ngón tay, lập tức đứng dậy: “A Xuyên, thực xin lỗi, chuyện này là tôi che giấucậu. Cậu nói không sai, là Tô Duy Thượng.”

Sau khi đem hết thảy đều nói ra, Cảnh Hạ bỗng nhiên cảm giác cả người đều thoải mái rất nhiều.

Cái loại tâm lý mạc danh kỳ diệu muốn giấu diếm chuyện này triệt để tan thành mây khói, hiện tại cậu hồi tưởng lại, có chút khó hiểu mà cảm thấy mình quá mức kiêu ngạo, không muốn nói cho đối phương chuyện nhà thối nát.

Cả người đều thư một hơi, Cảnh Hạ chậm rãi giơ lên khóe môi, cười nhạt nói: “Hiện tại đã qua lâu rồi, trừ bỏ cảm giác trong nháy mắt đó, kỳ thật… Mặt khác cũng không có gì. Cậu không cần quá mức để ý chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không để Tô Duy Thượng có bất luận cơ hội xoay người nào. Hơn nữa hiện tại chúng ta nên quan tâm hơn là đại chiến thú triều lần đầu tiên nửa tháng sau, đây mới là chuyện trọng yếu nhất hiện nay, chuyện của tôi so sánh với cả nhân loại S thị thật sự không đáng giá nhắc tới. Tôi cảm thấy chúng ta hẳn trước tiên bố trí, làm tốt…”

“Bọn họ không thể quan trọng bằng em.” ( (づ ̄ ³ ̄)づ

Lâu lâu anh mới có một câu ngọt lòng Ê đít tồ vất vả cày cuốc)

Thanh âm im bặt, Cảnh Hạ kinh ngạc nhìn đối phương đột nhiên đem mình ôm vào trong ngực.

Hai cánh tay cường tráng hữu lực bên hông, dùng lực đạo cực mạnh tựa hồ muốn khảm nhập mình vào trong ngực. Tiếng tim đập mãnh liệt mênh mông bên tai mơ hồ vang lên, khiến Cảnh Hạ cảm giác đến một loại ấm áp khó hiểu. Đại khái là bởi thân cận quá, nhiệt độ cực nóng nhẵn nhụi xuyên thấu qua quần áo mỏng manh truyền lại lại làm trên gương mặt Cảnh Hạ trắng nõn phiếm một tầng hồng sắc thản nhiên.

Cậu có chút muốn đẩy ra, rồi lại kỳ quái mà cảm giác mình không khống chế được thân thể, hai tay tự nhiên vòng qua eo đối phương. Trong chớp mắt ngón tay va chạm vào tấm lưng cong kia, cậu cảm giác thân thể Kỷ Xuyên Trình mãnh liệt ngẩn ra, sau đó lại tăng lực đạo ôm mình.

Do dự hồi lâu, Cảnh Hạ thở dài nói: “Thực xin lỗi… A Xuyên.”

Đã tổn thương đến người này, mà người này lại là người thân nhất của mình.

Chính như lúc Ngô Kế Thanh cô phụ tín nhiệm mình đối với gã, làm cậu cảm giác được cái loại bất lực khi bị vứt bỏ.

Lại chính như mình không có nói toàn bộ cho người nam nhân này, đồng dạng cũng làm cho đối phương cảm giác trái tim bị đóng băng một cách bất đắc dĩ.

Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng thấp thấp “Ân”, Kỷ Xuyên Trình trầm mặc mà đem khuôn mặt thanh niên vùi vào trong hõm vai, không nói chuyện. Lúc này ngược lại là Cảnh Hạ thấy khác thường, không khí bây giờ có chút ái muội quái dị ——

Này hoàn toàn không giống như huynh đệ ôm nhau, ngược lại…

Cảnh Hạ lập tức đem loại suy nghĩ quỷ dị này bóp chết ngay trong đầu.

Cậu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó dường như an ủi mà vỗ vỗ phía sau lưng Kỷ Xuyên Trình, trêu đùa: “Được rồi, tôi cũng đã xin lỗi rồi, cậu đừng nóng giận, cậu nếu thật muốn nổi giận…” Suy tư một khắc, Cảnh Hạ cuối cùng chỉ phải bất đắc dĩ mà thừa nhận: “Cậu nếu thật muốn nổi giận, tôi đây thật không còn biện pháp.”

Qua hồi lâu, ngay lúc Cảnh Hạ không có biện pháp mà tính đẩy đối phương ra, cậu chợt nghe một trận tiếng cười thấp thấp vang lên bên tai mình. Hơi thở ấm áp phun lên vành tai khiến cậu cảm giác nóng nhiệt.

Thẹn quá thành giận mà một tay đẩy đối phương ra, Cảnh Hạ cả giận nói: “Cười cái gì cười! Chẳng lẽ tôi còn có thể đem cậu chiên luộc hấp nướng sao!!”

Một tiếng rống này đánh tan toàn bộ không khí hường phấn trong phòng.

Lập tức bị người ta đẩy ra, Kỷ Xuyên Trình hàm tiếu nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, trong con ngươi tối đen phảng phất có tinh thần rực rỡ, bất đắc dĩ lay động tay: “Thì ra… Thật đúng là Tô Duy Thượng.”

Cảnh Hạ sửng sốt: “Cậu không biết?”

“Tôi không biết.”

“…”

Cảnh Hạ căm giận phủi tay: “Ngày ấy ông đây không cách nào qua nổi! Cậu cư nhiên chơi ông! Cậu cư nhiên chơi ông!!! Kỷ Xuyên Trình ông nói cho cậu biết, chúng ta còn chưa có có xong đâu! Cậu trả lại cho ông áy náy lúc nãy, cậu nhanh lên trả lại cho ông áy náy lúc nãy!!!”

Kỷ Xuyên Trình liễm mâu cười nhẹ, một phen kéo tay Cảnh Hạ, đem người muốn kéo lại. Thấy thanh niên tức giận đến bên tai đều đỏ lên, y ho nhẹ hai tiếng, giấu trụ ý cười nơi đáy mắt, hỏi: “Tô Duy Thượng kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, trong lòng Cảnh Hạ còn có chút phẫn uất, nhưng lúc này cậu lại không thể không thành thành thật thật trả lời: “Còn có thể thế nào, hắn ta tự nhiên hôm nay trong khu tỷ thí đột nhiên phát thần lực mãnh liệt như shit dog, thực lực trước kia không cao hơn tôi, lập tức đem tôi hút qua, tôi liền hôn mê, sau đó liền không có sau đó.” Nói xong còn một bên hung hăng quay đầu đi chỗ khác, nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân đối diện một cái.

Ánh mắt dừng lại hồi lâu bên tai đỏ lên của thanh niên, tựa hồ còn hồi tưởng xúc cảm ôm nhau vừa rồi kia thật sâu, Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng vuốt ngón tay một chút. Nhưng chính là trong một khắc đó, hy liền giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua, ngữ khí bình thường hỏi han: “Cũng là giống hôm nay không có bất luận dấu hiệu gì hết? Cậu xác định hắn ta không có song dị năng?”

Cảnh Hạ nâng mâu suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn nghiêm túc mà gật đầu: “Tôi cảm thấy là không có, nếu nhất định phải nói là song dị năng, dị năng khác của hắn đại khái cũng chính là loại có thể đem người khác hút qua lại đánh bay ra ngoài quỷ dị này? Đây cũng quá kỳ quái đi.”

Kỷ Xuyên Trình ngưng mi trầm tư không nói.

“A đúng rồi! Nếu thật sự muốn nói, hắn còn có một chỗ kỳ quái. Chúng ta trước kia trên đường từ B thị đến S thị, mỗi lần chỉ cần có hắn đi tìm kiếm thức ăn, hắn đều có thể tìm được.” Nghĩ vậy, Cảnh Hạ khỏi nói có chút buồn bực: “ Đồ vật trong thị trường hay siêu thị gì đó sớm đã bị cướp sạch như nhau, vận khí tốt ngẫu nhiên đụng tới thức ăn chúng ta cũng lấy không nhiều như vậy. Nhưng hắn có thể tìm được, vậy đại khái coi như là dị năng?”

Con ngươi thanh lãnh Kỷ Xuyên Trình một chút trợn to, y nhăn chặt mày lại không nói gì, ngược lại Cảnh Hạ như cũ cười lạnh nói: “thật đúng là cắn người miệng mềm (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.), người tương đối thân cận trong tiểu đội chúng tôi lúc đó đều bất hòa với tôi vì hắn, mà ngay cả Ngô Kế Thanh trên đường đi đến S thị thái độ của gã càng ngày càng tốt với Tô Duy Thượng.”

Kỷ Xuyên Trình ngữ khí ngưng trọng mà nói: “Chuyện này tôi để giải quyết, cậu không cần nhúng tay.”

Cảnh Hạ cả kinh: “Cái gì gọi là tôi không cần nhúng tay? Đây là việc của tôi, cùng cậu không có liên quan.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng đột nhiên an tĩnh lại, Cảnh Hạ kinh ngạc mà nhìn thần sắc Kỷ Xuyên Trình càng ngày càng nghiêm nghị, nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Chỉ thấy xung quanh mặt mày lạnh lùng kia tất cả đều là hàn ý có thể hóa thành thực thể, tựa hồ không phải với Cảnh Hạ, nhưng lại không lý do khiến cậu rụt cổ.

“Chuyện của cậu, chính là chuyện của tôi.”

Yết hầu một trận khô khốc, Cảnh Hạ muốn phản bác, nhưng nhìn ánh mắt đối phương không cho cự tuyệt cậu chỉ phải ngậm miệng, nhưng trong lòng âm thầm quyết định sẽ tự tay kết thúc sự tình lẩn quẩn của mình cùng Tô Duy Thượng.

Cười gượng hai tiếng, Cảnh Hạ cứng ngắc mà kéo đề tài: “Đúng rồi, cậu cũng biết được Tô Duy Thượng sẽ có song dị năng sao? Cũng quá kỳ quái, nếu hắn có song dị năng, vì cái gì giá trị dị năng lại thấp như vậy, chẳng lẽ là cáchtính chỉ số khác đi? Tỷ như… 11=2 linh tinh?”

“Kiểm tra không ra.”

Cảnh Hạ nghi hoặc mà sửng sốt: “Cái gì gọi là kiểm tra không ra?”

Kỷ Xuyên Trình rủ con ngươi lẳng lặng mà nhìn Cảnh Hạ, nhìn bộ dáng thanh niên hoang mang không giải thích được mà chớp mắt, y tâm tình tốt khó có được mà ngữ khí dịu đi nói: “Song dị năng chỉ dùng máy móc sở trong nghiên cứu là vô pháp kiểm tra đo lường ra được, giống nhau chỉ có thể biểu hiện một loại trị số dị năng cấp này.”

Cảnh Hạ kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”

Mỏng môi vi câu, Kỷ Xuyên Trình cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này. Y nhẹ nhàng nâng tay phải, lập tức hấp dẫn ánh mắt Cảnh Hạ đi qua. Không đợi thanh niên thắc mắc, ngón tay Kỷ Xuyên Trình hơi hơi co rụt lại, liền thấy một bóng nước tròn xoe trôi nổi trên lòng bàn tay của y.

Bóng nước mỹ lệ rực rỡ kia mang theo sắc lam thẫm xinh đẹp, dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống giống như mỗi một góc độ đều có thể chiếu rọi lung linh, khiến Cảnh Hạ kinh sợ đến độ trợn to hai mắt, lắp bắp mà nói không ra lời.

“Cậu… Cậu cậu…Cậu là song dị năng?!!!”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui