Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Mặt trời đã gần đến trưa.

Ánh sáng từ bầu trời tỏa ánh nắng chói chang xuống nhân gian, không hề chiếu nghiêng, ánh sáng từ cửa sổ bên trong làm ánh mặt trời dần dần tiêu thất. Căn phòng trở nên hôn ám vài phần, thái dương thu liễm quang mang đến thắp nhất.

Không khí khẽ cô đọng.

Bên trong con ngươi sắc bén của Kỷ Xuyên Trình pha tạp một tia ánh sáng, hốc mắt đỏ bừng, thanh âm tựa hồ cũng trở nên khàn khàn, lại hình như triệt để bao phủ ở bên trong cổ họng. Nói xong, y liền trầm mặc hạ ánh nhìn, không nhìn Cảnh Hạ một cái nào nữa.

Toàn bộ khí tức cả người đều hãm ở nơi bóng tối mờ ám, chỉ cần không nói lời nào, thật giống như căn bản không hề tồn tại. Thoạt nhìn tựa như tính cách bình thường của hắn, luôn mang một bộ dáng đạm mạc thong dong, nhưng ngón tay khẽ gắt gao siết chặc lại làm lộ nội tâm đang bộn bề dậy sóng.

Mà bên kia, người thanh niên cả cơ thể đều căng thẳng cương ngạnh, yết hầu khô sáp, một câu đều nói không ra.

Khi một chữ kia thốt ra mà nói, như xuyên thẳng qua, từ màng nhĩ, vào đại não, đem vô số cảm xúc kích động bức ra hết bên ngoài. Trước mặt từng cảnh tượng từ từ xuất hiện, từ một cậu bé lạnh lùng, nhỏ nhắn tinh xảo kéo tay mình đi qua bàn tiệc, đến người thiếu niên trầm mặc tuấn mỹ, không nói một tiếng mà đứng phía sau mình làm chỗ dựa, ngay cả hiện tại…

Hai người trầm mặc không nói gì, tùy ý để thời gian trôi qua, lại không nói lời nào.

『 A Xuyên là huynh đệ của tao, không tới phiên thằng nhóc như mày tới nói nhảm nhí. Mày, biến cho ông』

— không biết vì sao trong đầu, Cảnh Hạ bỗng nhiên vọng lên những lời này.

Đó là lúc cậu mười tám tuổi, tổ chức lễ trưởng thành. Người nam nhân này vì nhiệm vụ trong quân đội không thể bỏ mặc để dự, vì vậy từng có kẻ trêu chọc, nói: “Kỷ thiếu đại khái là quên rồi đi, ha ha”. Không chút do dự, Cảnh Hạ liền đem những lời này thốt ra.

Là bằng hữu, là huynh đệ, là không thể vứt bỏ, thậm chí nguyện ý vi đối phương mà hủy đi tính mạng bản thân.

Thế nhưng……

Còn có thể lại vượt qua tình cảm đó sao?

Đánh vỡ sợi chỉ cấm kỵ không ai dám nhắc tới, đem tầng giấy mỏng manh chọc thủng, triệt để phá tan.

Ánh mắt bỗng nhiên trở nên ấm nóng, Cảnh Hạ dần dần cảm giác trước mắt mình có chút mơ hồ. Cậu cúi đầu nhìn ngón tay của bản thân, bởi vì trải qua mấy tháng tôi luyện nguy hiểm, sớm không còn bóng loáng nhẵn nhụi như trước nữa. Miệng vết chia thành hai nửa phá lệ trở nên dữ tợn đáng sợ.

Thế nhưng cậu biết, chút ít vết thương này so với bất kì người nào cũng thật bình thường, căn bản không đáng kể.

Vô luận nhiệm vụ gian nan hay nguy hiểm, vô luận thụ bao nhiêu vết thương cùng từng vết sẹo, một đường trở về B thị, vĩnh viễn đều chỉ nhớ tới một khuôn mặt đạm mạc, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:

『 Ân, cậu đã trở về.』

Như là một câu chú ngữ, hoặc như một lời hứa hẹn.

Không ai chỉ ra, cũng không ai đi chọc thủng. Cứ như vậy ngày ngày ở chung mà ngụy trang mọi quan tâm thành tình cảm huynh đệ, đem hai mươi năm trả giá hết thảy, toàn bộ bao dung, che chở, toàn bộ đặt ở lời nói dối kia —

Lừa gạt chính bản thân mình.

Giống như có một ngọn lửa từ từ thiêu đốt xuống họng, Cảnh Hạ thân mình run lên nhè nhẹ, cậu tận lực ổn định chính mình, không để đối phương phát hiện có chút gì dị thường, lại hoàn toàn không biết hô hấp của bản thân đang từng chút rối loạn, hết thảy khác thường kia của cậu đều sẽ bị đối phương phát hiện, hơn nữa…… có chút dao động.

“A…… A Xuyên.” Thanh âm nói ra có điểm khàn khàn, Cảnh Hạ dừng hồi lâu, tựa hồ là dùng hết tất cả dũng khí khẽ nói: “Tôi thật sự, không biết…… Nên nói như thế nào.”

Kỷ Xuyên Trình vẫn như trước thu liễm con ngươi nhìn mặt đất, không biết đang nhìn một điểm nào đó, tựa hồ không có để ý động tác của thanh niên. Chỉ có dấu móng tay bấm sâu vào trong thịt tạo thành hình bán nguyện rõ nét, biểu hiện của nam nhân trông có vẻ trầm mặc, nhưng trong lòng lần lượt trãi qua tình tự kích động, bất lực, kinh hoảng, sợ hãi, từng chút như sóng biển mà ập lên trái tim lỗi nhịp.

Nếu lựa chọn không nói, có thể dùng một đời giấu diếm, cứ giả vờ tường an, vô sự, vỏn vẹn đổi lấy hạnh phúc nhỏ bé có thể nhìn đến người này. Thế nhưng, một khi nói ra —

Sẽ không còn đường cứu vãn.

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng nhất thời trở nên lạnh lẽo, làm lòng người khó chịu đựng.

Thanh âm Cảnh Hạ dần dần có chút nghẹn ngào: “A Xuyên, nếu như tôi nói thực xin lỗi, cậu sẽ…… Nghĩ như thế nào?”

Một sự yên lặng lan tràn có thể khiến thời gian đều phải dừng lại, im lặng thật lâu, đến khi Cảnh Hạ cho rằng sẽ không có được câu trả lời của đối phương, bỗng nhiên nghe được một đạo thanh âm trầm thấp vang lên. Thanh âm phảng phất như dùng giấy ráp tàn nhẫn chà đạp qua, dát chi dát chi, từng chữ từ trong cổ họng đối phương trong đi ra, mang theo thâm thâm thở dài.

“Không sao.”

Đáp án ngoài ý liệu khiến Cảnh Hạ trong phút chốc ngẩn ra, theo bản năng lặp lại: “Không…… Không sao?”

Đôi con ngươi thâm thúy tối tăm nhẹ nhàng nâng lên, lẳng lặng nhìn Cảnh Hạ.

Phảng phất như đem hết thảy cảm xúc đều che dấu, yên tĩnh chen ngang như mặt nước hồ tĩnh lặng, Kỷ Xuyên Trình trầm mặc nhìn cậu hồi lâu, mới tiếp tục mở miệng, thanh âm trầm thấp, lại có chút không kiềm chế được sự run rẩy trong giọng nói: “Em nói được, đó sẽ là may mắn của tôi. Nhưng… nếu em nói thực xin lỗi, tôi cũng sẽ nhận. Chỉ cần là điều em muốn, tôi đều sẽ làm theo, thẳng đến……”

Đôi môi đậm màu còn đang khép mở, thanh âm thốt ra lại bị tiếng cói báo nguy đánh vỡ. Cảnh Hạ chỉ có thể nhìn Kỷ Xuyên Trình nhẹ mở đôi môi mỏng nói câu gì đó, nhưng lại không thể nghe rõ vài chữ cuối cùng.

Bầu khòng khí nguyên bản tĩnh mịch cô đọng, lập tức bị đánh vỡ.

Không đợi hai người phản ứng lại, đây đến cùng phát sinh chuyện gì, bỗng nhiên nghe được một âm thanh phá cửa nổi lên..

Hai người nhất tề quay đầu nhìn lại, thấy Tần Sở sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ, ánh mắt đỏ bừng, khóe mắt còn mang theo một điểm nước mắt. Cô không biết lúc nào đứng ở nơi đó, cũng không biết đứng bao lâu, ngay cả khi cô mở miệng, thanh âm cũng có chút khàn khàn: “Thiếu…… Thiếu gia, tiểu hỗn đản, không tốt rồi. Kì Dương kiểm tra tảo biển biến dị cấp ba ở đáy sông bạo động khiến toàn quân bị diệt, một số lớn biến dị thú từ khu 80 bên bờ đê hướng kia vượt qua sông chạy đến đây ”

Ngữ khí của cô thực cấp bách, tuy rằng vẫn như cũ tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng cả người đã đắm chìm trong không khí khẩn trương.

khuôn mặt Kỷ tuấn mỹ Xuyên Trình lộ ra một thần sắc phức tạp, y ngưng mày, cấp tốc đi tới: “Cấp bậc biến dị thể? Số lượng bao nhiêu? Trước mắt thương vong như thế nào?”

Kiềm nén hết thảy sử tình vừa diễn ra ở trong phòng, cả ba cùng nhau bước nhanh đi xuống lầu, bộ pháp nhanh chóng, bởi vì mỗi phút mỗi giây đều đáng giá để bọn họ tranh đoạt.

Liên tiếp ba vấn đề trực tiếp đặt ra, tuy rằng trong lòng Tần Sở còn chút kinh hoảng, thế nhưng cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại: “Khu 80 cách nơi này cũng một khoảng, tạm thời còn chưa xác định thương vong. Thế nhưng, dụng cụ đo lường tại biên cảnh khu 80 đã bị huỷ, lần cuối cùng kiểm tra đo được kết quả là — có 128 biến dị thể cấp E, 65 biến dị thể cấp D, 32 biến dị thể cấp C, 9 biến dị thể cấp F, cùng……” Thanh âm bổng trở nên trầm xuống, Tần Sở ngữ khí trầm trọng thốt: “1 biến dị thể cấp A.”

Đôi con ngươi tinh xảo của Cảnh Hạ tinh xảo trợn to, cậu kinh hô:“Không có khả năng Như thế nào biến dị thể sẽ tiến hoá nhanh đến cấp A như vậy? Lần tập kích này quy mô không lớn, thế nhưng thực lực các biến dị thể lại phi thường cao. Bình thường dưới tình huống như thế này đều sẽ có đẳng cấp thắp ở tiền tuyến làm pháo hôi đặt, các biến dị thể cao cấp không có khả năng xuất hiện sớm như vậy được”

Cảnh Hạ đã từng trãi qua ba lượt thú triều, trừ lần đầu tiên chưa có xuất hiện qua cấp A, nhưng mỗi lần sau đó đều sẽ có biến dị thú cấp cao xuất hiện. Cho dù thú triều có quy mô lớn nhỏ ra sao, thời gian và địa điểm cũng có khác biệt, phương châm tác chiến cũng sẽ có sự bất đồng, thế nhưng vẫn có một điều chưa bao giờ thay đổi qua, đó chính là —

Không có khả năng ngay từ đầu lại để các biến dị thú bậc cao ứng chiến đầu tiên.

Mà Kỷ Xuyên Trình hiển nhiên cũng minh bạch đạo lý này, sắc mặt ngưng trọng nói: “Điều này chỉ có thể thuyết minh, có một biến dị thể rất lợi hại giấu ở phía sau không tra xét ra được, mà biến dị thú này thậm chí dám đưa ra biến dị thể cấp A sớm như vậy, là vì yểm hộ hành tung của nó không bị phát hiện sớm.”

Vừa dứt lời, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình nhìn nhau, hai người đều kinh ngạc, giống như đột nhiên hiểu được điều gì đó, nhất tề cả kinh nói:

“Có biến dị thể cấp S? ” (Tịch: này là phu xướng phu tuỳ hay thần giao cách cảm nhỉ…?

Tình cảnh ái muội vừa rồi xảy ra trong phòng phảng phất như từng đoạn tình cảm bi thương lúng túng khó nói, bất thình lình xảy ra tập kích liền biến mất không còn một mảnh. Kỷ Xuyên Trình không đề cập qua tình huống vừa rồi, Cảnh Hạ cũng ngưng sắc mặt một đường chạy nhanh về phía bên bờ đê khu 80.

Khoảng cách thật sự xa, còn cách ước chừng 1000m, đã có thể ngửi được mùi vị hôi tanh khó ngửi trong không khí cùng…… mùi máu tươi gay mũi bốc lên tân trời cao.

Một con bạch tuột biến dị cao gần mười lăm mét vung chiếc vòi to đen đúa hoành tảo một khu vực lớn, thứ vốn nên là giác hút nay biến thành từng mũi đao sắc bén, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh kim loại lạnh lùng. Một khi đảo qua, máu tươi liền đổ xuống nhau thác, không thể nào ngăn lại được.

Cảnh Hạ rùng mình, càng đẩy nhanh tốc độ chạy tới.

Biến dị giả tại căn cứ S thị không phải ai cũng đều có thể nhanh chóng đuổi tới được, trước hết là tới phụ cận khu 80 tiến hành nhiệm vụ dọn dẹp. Tại khu 80 có một mãnh nông trường lớn, giữa trưa, người thường đều lại đây.

Mà này, các biến dị thể sau khi lên bờ, xuống tay đầu tiên là những người bình thường này.

Nay, con bạch tuộc biến dị cấp A này lợi dụng lớp da cứng không thể phá tan được đập nát bờ đê mà nhân loại dùng hai tháng để xây nên, phía sau nó là vô số biến dị thể cùng trèo lên bờ, bắt đầu một hồi sát phạt kích thích.

Từng đoạn thân thể bị chặt đứt, tứ chi la liệt chảy thành vũng máu lớn, khiến mãnh đất bên này nhiễm một màu đỏ xinh đẹp, đem tông màu nâu thổ nhưỡng nhuộm thành sắc đen thẫm thâm trầm chói mắt. Theo từng lớp đất, máu thẩm thấu vào thổ nhưỡng, dùng chất lỏng ấm áp dễ chịu nuôi dưỡng sinh mệnh cây non, vui vẻ bồi dưỡng cho một tương lai mới tốt đẹp.

“Nhanh lên Lý Thừa, cậu mau đưa những người này đi Rời khỏi khu 80, đi đến sở nghiên cứu”

Một nam nhân cao lớn cường tráng cương liệt vung ra một quyền, đem đầu một biến dị thể đánh văng. Cả người nam nhân sở hữu cơ bép to lớn, vừa thấy đã biết người này là người mạnh nhất ở tiểu đội này, đảm đương chức vụ đội trưởng.

Người được gọi tên là “Lý Thừa” không chút do dự mà làm theo, người này cùng một nữ biến dị giả nhanh chóng hướng sở nghiên cứu sở chạy đi.

Đúng lúc này, có thêm hai tiểu đội khác chạy đến hổ trợ, ba tiểu đội cùng nhau, phần ra một nửa giúp đở nạn dân, còn một nửa tiến công đánh trả lũ biến dị thú.

Một người bị nọc đọc đen ngòm vẫy lên người, tê tâm liệt phế thét lên chói tai, dùng tay che đi khuôn mặt đang dần bị oxi hoá, một người khác liền lập tức chạy đến, dùng thân thể chặn hướng đi của biến dị thú.

Những người ở đây đều đã từng trãi qua “Ngày Máu”.

Bọn họ đều minh bạch, một khi lùi bước — chính là tử vong.

Thỉnh thoảng có đầu người đầu ngã lăn lông lốc, cũng thỉnh thoảng có một tiến hóa giả mới chạy đến hổ trợ.

Đây lại là một trận tàn sát như “Ngày Đẫm Máu”, đầy bạo lực và chết chóc, nhóm người tiến hóa giả đồng thời tiến tới gia tăng thực lực bản thân, biến dị thú không ngờ sức công phá phe tiến hoá giả đã tiến bộ đến nhường này. Chúng nó phảng phất như lúa nước, một nhóm ngã xuống, nhóm khã tiến đến liền bị tấn công không ngừng.

Mùi vị máu tanh của dã thú bốc lên nồng nặc, nhân loại chiến đấu như bị kích thích, chiến đấu càng hăng say hơn.

Ngay lúc nhóm Cảnh Hạ đuổi tới, nhìn thấy cảnh tưỡng đẫm máu như Tu La ở dưới Địa Ngục xuất thế.

Quá quen thuộc…… Cảm giác như ngày hôm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui