Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Tiếng kêu của S1 thập phần nhẹ, xen lẫn những tiếng khàn khàn trong sự thống khổ của nó càng khiến người nghe không rõ. Sau tấm kính thủy tinh cường lực đoàn người Giáo sư Tề đều nhao nhao kinh ngạc nhìn Kỳ Dương động tác cực nhanh rút ra ống mềm từ ngực của thú biến dị kia, dung dịch màu vàng nhạt ở trên ngực của nó chảy xuống, phát ra thanh âm “Chi chi”.

Thanh âm da thịt bị nướng cháy nóng lên, thanh âm từ trong miệng của thú biến dị tru lên, cùng một chỗ không ngừng vang lên, Kỳ Dương càng quay người không ngừng chạy nhanh tìm kiếm trong phòng thí nghiệm. Hắn lục lọi trong một đám giá đỡ, kiểm tra một đống dung dịch thuốc thử, trong miệng không ngừng nhắc tới “Axit nitric este”, trên trán đổ càng nhiều mồ hôi.

Cách một tấm thủy tinh đầu óc của mọi người có chút lơ mơ, Giáo sư Tề trước phục hồi tinh thần lại, ông nhấn xuống bộ đàm trên mặt bàn, nói: “Kỳ Dương, đã xảy ra chuyện gì? Thí nghiệm của cậu còn chưa hoàn thành, không lẽ đột nhiên bỏ dở…”

Kỳ Dương ném một lọ thuốc thử rác rưởi đang cầm trong tay qua một bên, quay đầu la lớn: “Chúng ta sai rồi! Nó không phải là một biến dị thể cấp C bình thường! Nó căn bản không phải một con thú biến dị bình thường! Chúng ta đều sai rồi! Chúng ta đều sai hết rồi!!!”

Giáo sư Tề nhìn bộ dáng điên cuồng của Kỳ Dương đầu óc có chút lơ mơ, ông hơi sững sờ, sau đó lập tức mới kịp phản ứng, nói: “Năng lực tự lành của nó xác thực là thứ cường đại nhất mà chúng ta từng chứng kiến, nó quả thực không bình thường. Nhưng chúng ta đã xác định nó không có mặt đặc biệt gì khác, nó chỉ là…”

“Nó có thể nói chuyện! Nó có thể nói chuyện đó các người biết không!”

Lời này vừa rơi xuống đất, toàn bộ phòng thí nghiệm đều an tĩnh lại. Cách một tầng thủy tinh cường lực dày đặc mọi người đồng loạt cứng ngắc thân thể, dùng ánh mắt không thể tin nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt kia, sau đó… Đồng thời nhìn chăm chú về phía thú biến dị màu đen đang bị trói trên bàn thí nghiệm.

Ở trong bầu không khí kỳ quái quỷ dị này, tất cả mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm vào con thú biến dị đang không ngừng run rẩy kia. Một giây sau – không có một điểm báo hiệu! Gần như tất cả mọi người cung lúc hướng cái cửa nhỏ hẹp lách đi vào!

Một đám người đều lách ở cửa không đi vào được, miệng đồng thời hô lớn nhao nhao ồn ào.

“Tôi muốn đi vào ta muốn đi vào! Tôi là Giáo sư Tề, các người phải cho tôi vào trước!”

“Phi! Lão Tề ông còn biết xấu hổ không hả!”

“Chúng ta đều phải đi vào, thú biến dị có thể nói! Thú biến dị có thể nói đó!”



Ngược lại có một nam trợ thủ đeo một cái kính mắt dày như đít chai bia không chen vào, cậu ta hoang mang đẩy đẩy kính mắt trên sóng mũi, lẩm bẩm: “Vẹt có thể nói là vì có được thanh quản cùng đầu lưỡi, xương sụn và thanh màng cùng nhau phối hợp, làm cho khí khoang phát ra tiếng, dưới tình huống này còn cần phải huấn luyện nhiều mới có thể nói được chính xác. Con thú biến dị này… có thể nói sao?!”

Thanh âm ầm ĩ đem phòng thí nghiệm yên tĩnh nháo đến cực kỳ huyên náo, mà trong phòng thí nghiệm, Kỳ Dương lại căn bản không có tâm tình để ý tới những người đáng chết kia. Hắn tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ đồ cần nhất, chỉ có thể dùng một ít axit sunfuric natri hàm lượng nhỏ để giải độc.

Nhìn qua con thú biến dị đang không ngừng run rẩy, đè nén thanh âm nói: “Mày rất cường đại, mày rất lợi hại, mày không thể chết đi như vậy đúng không? Mày sẽ không chết, mày không thể có khả năng cứ chết đi như vậy được… Đúng… mày sẽ không chết.”

Giống như là tự lừa gạt mình, Kỳ Dương không ngừng thì thầm. Nghe từ cửa truyền đến âm thanh nhộn nhạo, sắc mặt hắn trầm xuống, mạnh ngẩng đầu: “Câm miệng! Các người đều đi tìm đồ cho tôi! Đừng ở chỗ này náo loạn cho tôi! Nó sắp chết rồi, mạng của tất cả chúng ta cũng không đủ đền…”

“Phanh –”

“Oanh –”

Một tiếng vang thật lớn từ nơi bên ngoài phòng thí nghiệm vang lên, cả tòa lầu cũng bắt đầu lung lay, tro bụi từ trên trần nhà càn quét xuống, làm tất cả mọi người ở đây đứng không vững mà nghiêng trái ngã phải. Không đợi bọn họ hoàn thần lại, thanh âm càng thêm vang động kịch liệt càng không ngừng vang lên.

Ngọn đèn chớp tắt, thanh lầu lắc lư kịch liệt, đá vụn bắt đầu rơi xuống.

Kỳ Dương không chút suy nghĩ ấn xuống bốn cái chốt mở của bộ dây cáp, một tay ôm lấy S1 đang run rẩy xụi lơ, cả người vô lực vào trong ngực.

Không đợi hắn cử động lần nữa, một tiếng nổ mạnh “Ầm ầm” vang lên đồng thời, tảng đá lớn mạnh rơi xuống!

——–

Sóng biển ngập trời, cao hơn mười mét đánh về phía cạnh bờ. Bầu trời lúc xanh lúc đen, tảng mây đen lớn che chặn ánh mặt trời, một ánh tia chớp bạc sáng dài hẹp từ đám mây đánh xuống, đánh vào trong biển, khiến cho từn tiếng thống khổ kêu lên.

Trước mạt thế, ở đây vốn là một bờ biển thắng cảnh cho du lịch nghỉ phép. Cát trắng tinh tế như chăn đệm ở trên bờ cát, nước biển xanh lam hiền hòa vuốt ve những cát đá vốn ngang ngạnh trở thành những đồ nữ trang châu báu bóng loáng. Nhưng mà hôm nay, bãi cát này đã biến thành một tràng Tu La, ngang dọc thi thể đầy đất, máu đen biến cứng lại, còn có một chút thân thể dị thú vẫn cứ co giật, thật sự nhìn thấy mà giật mình.

“Không được, con đại gia hỏa đầu đen kia căn bản không phải biến dị thể cấp A, nó là biến dị thể cấp S!”

Người đàn ông hoảng sợ kêu lên, trên khuôn mặt anh tuấn tung tóe nhưng vết máu màu đen, lật tay một nhũ băng màu xanh đậm liền đâm tới, chém một con thú biến dị cấp C thành hai đoạn.

“Đội trưởng, vừa rồi tôi nhìn thấy Tô Duy Thượng theo một lối nhỏ khác đi qua khu 75.” Nam nhân tóc húi cua vịn lấy cánh tay trái bị thương đang đổ máu, tiếp tục nói: “Hắn một mình thoát ly đội ngũ như vậy, thật sự là…”

“Tiểu Thượng em ấy lúc trước… em ấy lúc trước cũng lục đục với đội ngũ rồi, cứ để cho em ấy đi như vậy đi.” Ngô Kế Thanh nặng nề hít một hơi, nói: “Lý Vĩnh, anh và tôi cùng lúc xuất kích từ phía sau của con biến dị thể cấp S kia, nhất định phải ngăn chặn bước tiến của nó, không thể để cho nó đuổi theo đội ngũ rút lui của chúng ta được!”

Lý Vĩnh dùng sức gật đầu, theo Ngô Kế Thanh chạy tới một hướng khác.

Mà ở nơi cách đê đập khu 77 mười km, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình dưới sự trợ giúp của loại tốc độ nhanh nhẹn của tiến hoá giả, dùng tốc độ cực nhanh tiến về hướng bờ biển. Trên đường bốn phía đều điên cuồng tránh né dân chúng, thả chậm lại tốc độ đi tới của bọn họ.

Trong gió lạnh lẽo xen lẫn một cỗ mùi hôi thối khó ngửi, khiến cho vẻ mặt của Cảnh Hạ càng ngày càng ngưng trọng.

“Lần xuất hiện này của thú triều rất kỳ quái.” Cảnh Hạ đem giọng nói đè thấp, trong hoàn cảnh hỗn loạn ầm ĩ xung quanh, chỉ có kỷ Xuyên Trình mới có thể nghe thấy: “Em biết được sự tình trước kia ở kiếp này lại xáo trộn hoàn toàn, theo lý thuyết, lần thú triều thứ hai là phải sau một tháng mới bạo phát, từ khu 17 bắt đầu.”

Đôi mắt của Kỷ Xuyên Trình thâm trầm, nghiêm túc nhìn người thanh niên đang lo lắng một hồi, nói: “Với thực lực của căn cứ hiện tại mà nói, chỉ cần là thú triều cấp A, căn bản sẽ không xuất hiện thương vong quá lớn. Cho dù là thú triều cấp S, một con biến dị thể cấp S chúng ta cũng có thể đối phó được.”

“Nếu như là… Không chỉ có một con thì sao?” Đã trầm mặc hồi lâu, Cảnh Hạ rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng buông xuống, y im bặt, không mở miệng nữa. Nhưng tay phải cự nóng ro lớn kia lại nắm Cảnh Hạ thật chặt, dùng dòng máu đang ồ ồ chảy xuôi làm ấm lòng bàn tay lạnh ngắt của người thanh niên, gửi tới sự cổ vũ lặng lẽ.

Tảng đá nặng trịch trong lòng chẳng hiểu sao lại hạ xuống, Cảnh Hạ khẽ thở dài một tiếng, sau đó phản thủ nắm chặt người nam nhân này, cậu gẩng đầu, nhìn một mảnh khói thuốc súng nổi lên từ bốn phía, chỉ cảm thấy… Có phải gian nan thế nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không thất bại.

Thế nhưng, trên thực tế khi Cảnh Hạ nhìn thén một con cự thú màu đen nằm ngang hơn phân nửa bãi biển, cậu vẫn kinh ngạc trợn to hai mắt như trước, tựa như ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Ước chừng hai mươi tiến hóa giả đang từ bốn phương tám hướng vây quanh con thú biến dị kia, sét đánh, cự thạch, băng tiễn… Đủ loại dị năng ở trên làn da bền dẻo cứng rắn của con biến dị thể đằng kia giống như là gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản chỉ là vui đùa.

Chỉ thấy con thú biến dị với thân thể khổng lồ kia dùng bốn cái chân ngắn nhỏ to khỏe giẫm trên mặt đất, bề ngoài rõ ràng là một loại loài cá, lại có thể tự do hô hấp, di động. Cái đuôi thật dài của nó dùng sức hất lên, liền đem ba tiến hóa giả đáng rớt trên mặt đất. Lại từ trong miệng phun ra một đạo lôi điện giống như xạ tuyến, liền đơn giản làm một vị tiến hóa giả dị năng lôi hệ hóa –

Hóa thành bột mịn!

Kỷ Xuyên Trình sắc mặt rùng mình, vừa mới bước một bước chuẩn bị tiến vào chiến khu, bỗng nhiên cảm giác được ống tay áo của mình bị người kéo lấy. Y quay đầu lại, chỉ thấy đồng tử của Cảnh Hạ hơi co lại, sợ hãi thanh âm run rẩy nói: “A Xuyên… Đây là một con Conger biến dị.”

Kinh ngạc trong chớp mắt, ánh mắt của Kỷ Xuyên Trình từ trên bàn tay của Cảnh Hạ đang nắm lấy góc áo của mình chợt lóe lên, sau đó gật đầu nói: “Ừ, anh biết rõ, với lực chiến đấu của nó mà nói, đại khái là một con cấp S…”

“Không! Anh không biết!” Gắt gao cắn chặt môi dưới, toàn bộ huyết sắc trên mặt Cảnh Hạ đều tiêu tán: “A Xuyên! Nó là một con thú biến dị cấp SS! Ở trong lần thú triều thứ ba, cũng chính là một lần em bỏ mình kia, chính là nó dẫn đầu một đám thú biến dị đến tập kích căn cứ S thị, đem chúng ta triệt để đánh nát!”

Cảm xúc kích động khiến cho Cảnh Hạ căn bản không ý thức được cần phải khống chế tâm tình của mình, nhưng trong loại tình huống hỗn loạn vào giờ khắc này cũng làm cho những người khác không có một chút thời gian nào đi quản tình huống hiện tại của bọn hắn.

Vẻ mặt đạm mạc tỉnh táo của Kỷ Xuyên Trình dần dần tan rã, rong đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo của y có chút trợn to, thật lâu sau, thấp giọng nói: “Là… Nó?” Trong giọng nói mang theo một tia ý tứ nghiền ngẫm, cực kỳ không xác định.

Cảnh Hạ lại trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt vốn hoảng sợ cũng biến mất toàn bộ, trở thành tín niệm kiên định: “Em xác định. Lúc đó tổng cộng có hai con biến dị thể cấp SS đến tập kích căn cứ S thị, mà một con Conger này cơ hồ làm năm khu biến thành phế tích. Hơn nữa A Xuyên, nó… có trí tuệ!”

Cả người trong chớp mắt chấn động, Kỷ Xuyên Trình chỉ suy nghĩ một khắc liền lập tức hỏi: “Trí tuệ của nó thể hiện ở phương diện nào? Là cấp bậc gì? Có thể bày binh bố trận, có thể lẫn tránh nguy hiểm, hay có thể đủ…”

“Cấp bậc trí tuệ của nó rất cao, nó có thể nói! Hơn nữa, nó có thể cùng nhân loại tiến hành nói chuyện với nhau!” Cảnh Hạ lớn tiếng đánh gãy câu nói của Kỷ Xuyên Trình, vội vàng tiếp tục nói: “Thời điểm đó, anh cũng không có mặt trong trận chiến tranh này, lực lượng của hai con biến dị thể cấp SS kia đối với chúng ta mà nói có thể tính là có tính chất hủy diệt.”

“Vào thời điểm nó ở cuộc chiến tranh đi tới trên đường. tuyên bố – cắt đứt hiệp ước giữa thú biến dị và nhân loại, cùng ban bố không gian sinh tồn của nhân loại, cũng yêu cầu chúng ta phải tôn vua của bọn nó làm vua, trở thành nô lệ!”

[Ngu dân các ngươi, chỉ là thứ bị ta vứt đi thôi.]

[Vua của chúng ta đã ra lệnh cho ta tiện thể nhắn cho bọn tiểu côn trùng các ngươi rằng, trở thành nô lệ, chính là lối thoát duy nhất của các ngươi!]

Thú biến dị Conger cấp SS.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui