Chương 8: Ly gián thành công
Edit: Zombie cưỡi lợn
Beta: Khanhky
Apocalypse
Trò chơi này, không riêng gì Mộ Lê Thần đang xem, ngay cả An Như cũng phá lệ thống khoái nhìn Liễu Nhứ cùng Mộ Thanh Loan mà mở miệng châm chọc: “Tiện nhân, ngươi không phải nói rất thương hắn sao? Vậy sao còn không nhanh chóng mang khoản tiền bồi thường đó rồi cút đi còn ở lại làm gì, chả nhẽ còn muốn ta phải đuổi đi sao?”
Liễu Nhứ chỉ gắt gao nắm chặt tay Mộ Thanh Loan, cúi đầu, phảng phất như không nghe thấy An Như châm chọc, cũng không nhìn đến ánh mắt của Mộ Dung.
Lúc trước còn nghĩ Liễu Nhứ sẽ cùng con mình ở lại, để giữ lại chút mặt mũi cho Mộ Dung hắn, nhưng chứng kiến Liễu Nhứ cùng Mộ Thanh Loan đã không nhìn ánh mắt ra hiệu của hắn ta mà còn xuất hiện ở trên xe cùng nhau, tức thì liền giận dữ.
Ông lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Liễu Nhứ tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nghe thấy người đã từng nói yêu cô,yêu đến có thể buông tay hết thảy, chính miệng nói ra hai chữ tại thời điểm này, cô vẫn là không dám tin.
Đối lập với tuyệt vọng còn có kinh ngạc đến không dám tin trong mắt Liễu Nhứ, Mộ Dung có chút chột dạ nhưng vẫn không mềm lòng.
Nếu bọn họ không rời khỏi, ông sẽ phải rời khỏi.
Ở lại chỗ này, chính là chết.
Ông không muốn chết, cho nên chỉ có thể xin lỗi bọn họ.
Ngữ khí Mộ Dung chậm lại: “Cô không phải nói rất yêu tôi sao? Cô không phải nói yêu tôi yêu đến nguyện ý vì tôi đi tìm cái chết sao? Vậy cô mang theo Thanh Loan xuống không phải là tốt rồi hay sao?”
Liễu Nhứ trừng lớn mắt, kích động hỏi ngược lại: “Mộ Dung, ông làm sao có thể nói như vậy? Thanh Loan là con gái của ông! Ông nói mà không suy nghĩ sao?”
Lúc này, An Như liền đổ thêm dầu vào lửa: “Ầy, chỉ là một khoản tiền bồi thường mà thôi.”
Mộ Dung giống như trước đây vô dụng phản bác An Như, chỉ biết cam chịu.
Với hắn mà nói, ai cũng không quan trọng, đừng nói là nữ nhân, đến con gái mà khiến hắn vướng chân hắn cũng không chút do dự một cước đá văng ra.
Mộ Dung có chút không dám nhìn gương mặt nữ nhân trấn định đã sớm rơi đầy lệ, thanh âm cũng thấp xuống: “Các người ở lại chỗ này, có thể gặp được quân đội cứu viện, sẽ không có việc gì.”
Lời này dùng để lừa một đứa nhỏ ba tuổi cũng không được.
Liễu Nhứ xem như thấy rõ bộ mặt thật của Mộ Dung, bắt đầu sinh khí làm náo loạn: “Ông… không bằng súc sinh, ngay cả con gái mình cũng dám vứt bỏ!”
Ngồi một bên xem trò khôi hài, Mộ Lê Thần cười lạnh, đừng nói là nữ nhân, ngay cả con gái, hắn ta cũng không chút do dự bỏ qua một bên.
Thấy bọn họ một mảnh ồn ào, Mộ Lê Thần dùng tinh thần lực mở ra khiến tang thi trong khu vực bị tiếng ồn thu hút, thành công đem bọn họ đang ‘hết sức chuyên chú’ náo loạn ầm ĩ mà giảm bớt.
Thuận tiện còn thêm một thanh củi lửa: “Nếu dì quan tâm em ấy như thế, vậy để em ấy lên xe đi.”
Mộ Thanh Loan kinh hỉ nhìn về phía Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần cười đến thập phần ôn hòa, thế nhưng câu tiếp theo lại đem Liễu Nhứ đẩy đến rìa vách núi: “Như vậy, dì phải xuống xe.”
Vốn tưởng rằng mình có thể cùng nữ nhân kia được ở lại trên xe, gương mặt kinh hỉ còn chưa thối lui của Liễu Nhứ liền bởi vì một câu này của Mộ Lê Thần mà tràn đầy huyết sắc: “Cái… cái gì… ?”
Mộ Lê Thần trào phúng nói: “Vốn là muốn hai người các ngươi đều phải xuống xe, nhưng tôi thông cảm cho dì là một mảnh từ mẫu chi tâm (có trái tim người mẹ) mới để Thanh Loan ở lại.
Dì như thế nào sao lại có vẻ không hài lòng vậy?”
Nguyên bản ánh mắt mang theo kinh hỉ của Mộ Thanh Loan hơi do dự nhìn về phía Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ nóng nảy, còn hơi đâu chú ý đến ánh mắt của Mộ Thanh Loan, hỏi: “Ta sao?”
Mộ Lê Thần châm ngòi ly gián nói: “Dì đương nhiên là xuống xe.
Chẳng lẽ dì vừa nói những lời này chỉ là vì làm cho chính mình cũng được ở lại sao?”
Liễu Nhứ bị Mộ Lê Thần chọc trúng tâm tư, đem ánh mắt cầu cứu ném về phía Mộ Thanh Loan.
Mộ Thanh Loan bởi vì mẹ mình đem mình ra làm bè nên cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cô cũng không nguyện ý thay Liễu Nhứ cầu tình mà chọc giận Mộ Lê Thần nóng lạnh thất thường này, nói không chừng ngay cả chính mình có tư cách được ngồi trên xe cũng bị hủy bỏ.
Cho nên đối với ánh mắt Liễu Nhứ liền xem như không phát hiện ra.
Liễu Nhứ nhìn phản ứng của Mộ Thanh Loan, nhất thời nổi bạo, nguyên lai là bộ dáng nói giọng nhỏ nhẹ tức thời vỡ nát, trở thành một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng, tức giận mắng mỏ: “Ngươi đúng là thứ con bất hiếu, ngươi muốn nhìn thấy mẹ ngươi chết trước mặt, ngươi mới vừa lòng đúng không?”
Liễu Nhứ tâm tư rất dễ đoán,nàng tự cho là do lúc nãy nàng diễn phiên bản tình mẫu tử quá cảm động mới khiến Mộ Lê Thần quyết định lưu lại Mộ Thanh Loan, nàng có cảm giác rằng Mộ Thanh Loan đã đoạt đi cơ hội được ở lại của nàng.
Mà Mộ Thanh Loan kia đối với biểu hiện cầu cứu của nàng bỏ mặc không để ý, càng khiến cho Liễu Nhứ tâm tình thấp thỏm lo âu bởi sự tuyệt tình của Mộ Dung mà bạo phát.
Con trai biến thành quái vật, ái nhân phản bội, con gái khoanh tay đứng nhìn, này một chuỗi đả kích liên tiếp khiến cho nữ nhân mềm yếu cần phải dựa vào người khác mới có thể sống sót hoàn toàn tan vỡ.
Thế nhưng, tại thời điểm Liễu Nhứ sắp sụp đổ, Mộ Lê Thần vẫn thờ ơ lạnh nhạt đem cô kéo lại: “Dì à, vẫn là ko cần mắng em ấy…..
Dì cũng lưu lại đi.”
Liễu Nhứ ngây ngẫn cả người.
An Như đang xem trò hay lập tức bất mãn: “Dựa vào cái gì mà tiện nhân này cũng được lưu lại?”
Mộ Lê Thần lạnh lùng liếc nhìn An Như, bà liền im bặt.
Liễu Nhứ nhìn Mộ Lê Thần trên mặt tươi cười ôn hòa kia, đáy lòng tràn lên một nỗi sợ hãi, im lặng ngồi xuống.
Những người khác cũng đều lên xe, chỉ là bầu không khí nguyên bản thân thân mật mật giữa ba người Mộ Dung, Liễu Nhứ và Mộ Thanh Loan trở nên thập phần cương ngạnh.
Toàn bộ trong xe, trừ ghế của người lái cũng chỉ có ghế hành khách bên cạnh là rộng rãi nhất.
Mộ Lê Thần liền gọi Mộ gia gia đang bị khống chế cùng An Dương ngồi vào.
Hắn để Mộ gia gia cùng An Dương ngồi gần mình nhất cũng là bởi vì hắn không an tâm đám người phía sau.
Nếu có tang thi đột kích, hắn không dám đảm bảo mấy người kia có thể hay không sẽ không do dự đem Mộ gia gia với An Dương trở thành tấm mộc mà đẩy ra.
An Dương đối với sự an bài của Mộ Lê Thần không có ý kiến, ngược lại là Mộ Lê Dật vốn đang im lặng lại cất tiếng: “Anh, A Dương cùng tang……..
Gia gia ngồi chung không tốt lắm! Vẫn là nên để anh ấy ngồi cùng với em!”
Mộ Lê Thần giữ vô lăng, nhìn thẳng phía trước, phảng phất không nghe thấy gì.
An Dương chỉ liếc mắt nhìn Mộ Lê Dật một cái, lại lơ đãng quét qua ba người Mộ Dung, Liễu Nhứ, Mộ Thanh Loan, cái gì cũng không nói, an phận mang theo Mộ gia gia ngồi ở ghế hành khách bên cạnh Mộ Lê Thần.
Thấy thế, Mộ Lê Dật chỉ ghen ghét liếc mắt nhìn Mộ Lê Thần, sau đó cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Mộ Lê Thần đợi khi tất cả mọi người đã đi lên, liền đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên được bắn khỏi cung chạy ra ngoài.
Lúc xe đi, những người khác tại biệt thự Mộ gia bị Mộ Lê Thần bỏ lại cũng chạy xuống, thừa dịp Mộ Lê Thần đuổi tang thi vây quanh khu biệt thự phía Đông Nam đi, chạy đến gara, vốn nghĩ lái xe đi theo Mộ Lê Thần phía sau sẽ có thể an toàn rời khỏi.
Thế nhưng đợi đến khi bọn họ đem xe lái ra, không có tang thi hoàng uy áp, những hoạt tử nhân kia lại xông đến ngấu nghiến………….. Đăng bởi: admin