Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Ngồi trên xe, Bạch Cảnh một đường trầm mặc không nói gì, Tào Lỗi thường thường nhìn về xung quanh phía sau, trong lòng càng khẳng định, tiểu thiếu gia của bọn họ thất tình, khóe môi hơi cong lên một tia phóng đãng, không kiềm chế được mà cười, tâm tình tốt khó có được, lòng dạ thực hẹp hòi nghĩ ngươi cũng có ngày hôm nay.

Bạch Cảnh kinh ngạc nhìn bên ngoài cửa sổ, nếu hắn đã quyết định sẽ không thay đổi, trong lòng không có tiếc nuối là không có khả năng, hăn rõ ràng mong nhớ y như vậy, nghĩ đến tim đều đau, không có ai biết khi ở tại N thị hắn nóng lòng cũng hy vọng, cho dù trong lòng lo được lo mất, lại vẫn vui vẻ chịu đựng, hiện tại bỗng nhiên rời đi, mặc dù là quyết định của chính mình hắn cũng không thoải mái.

Chính là hắn không biết, ngay khi hắn rời đi Tiêu Táp mang người đến bái phỏng, Tiêu Táp chưa từng nghí đến Bạch Cảnh sẽ rời đi nhanh như vậy. Chính là đôi khi, có một số việc âm dương kém sai như vậy.

“Vì cái gì không ai nói cho ta biết?” Tiêu Táp trầm giọng hỏi, đôi mắt lạnh như băng ẩn ẩn vài phần tức giận, nhớ tới thiếu niên ngày đó phô trương không cần cố kỵ, lửa trong lòng nóng thêm vài phần,, chính là nhìn phòng khách sạn sớm không còn người, ngực lại nghẹn một cỗ tức giận, không biết đi nơi nào phát tiết ra.

“Di? Người đã đi rồi? Ngày hôm qua có nhìn ra điều gì đâu?” Chu Tập sửng sốt một lát, trong lòng tiếc nuối, mặc kệ Táp ca có hay không để bụng thiếu niên kia, bọn họ đều hy vọng cùng thiếu niên kia lôi kéo quan hệ, chính là nhiều ngày qua thật sự quá bận.

Tiêu Táp trầm mặc một lát, không chút do dự hạ lệnh: “Đi thăm dò chuyến bay hôm nay.” Nói xong liền phân phó người lái xe đi sân bay.

Hàn Diễn nuốt nuốt nước miếng, cước bộ cả ngày không thấy di động, cười gượng hai tiếng, liếc Tiêu Táp một cái, ấp a ấp úng nói: “Cái này…. Bọn họ hình như không ngồi máy bay.”

Tiêu Táp quay đầu lại thản nhiên nhìn hắn, Hàn Diễn giật mình một cái, sống lưng thẳng tắp, vội vàng chỉ lên trời tuyên thệ: “Ta phát thệ thật không có nhìn thấy bọn họ rời đi, bằng không khẳng định nói cho ngươi biết.” Hắn thích bát quái, biết Táp ca để bụng thiếu niên kia, liền để ý một chút, ngày hôm qua rõ ràng còn tốt, thiếu niên liền giống lúc trước, trước khi rời đi một chút tung tích cũng không có, hắn chỉ biết bọn họ có một cái phòng xe, còn lại một mực không biết gì.

Tiêu Táp gật gật đầu, tỏ vẻ hắn biết, tiếp liền cho người quay xe trở về nhà chính. Hàn Diễn ngẩn người, Táp ca dễ dàng bỏ qua chô hắn như vậy, không thể nào, quả thực không dám tin.


Chu Tập nhìn bộ dạng ngốc kia của hắn cười mắng: “Còn không đi mau.”

“A!” Hàn Diễn lúc này mới vội vàng đuổi kịp, trong lòng có chút vựng vựng hồ hồ, Táp ca lại không dùng lãnh khí đông lạnh hắn, thật bất khả tư nghị.

Tiêu Táp trở lại nhà chính, lập tức đi vào phòng ngủ, mấy ngày này không phải hắn không nghĩ đến bái phỏng, chính là mấy lão già đường khẩu kia, cả ngày không để người yên tĩnh, nhân cơ hội lần này, hắn nhất lao vinh đật (một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời), cho nên mới trì hoãn chút thời gian, lần này cơ hội thực tốt hắn không nghĩ bỏ qua, chính là không có nhìn thấy Bạch Cảnh, trong lòng có vài phần ảo não, bất quá chưa đến mức sinh khí.

Càng như vậy ngược lại hắn càng hứng thú, con ngươi ngăm đen trở nên nghiền ngẫm, hắn cùng thiếu niên này thật có duyên phận, khi hắn lấy được tư liệu từ chỗ thủ hạ, biết tên của Bạch Cảnh, không kìm lòng nổi nhớ lại hương khí nhè nhẹ quanh quẩn bên người thiếu niên ngày đó, thân mình kia thật nhuyễn đâu.

Ngày đó hắn mặc dù bị trọng thương, nhưng còn chưa đến mức không hề hay biết gì, người giống như bọn họ vậy, ngay cả lúc đang ngủ thân mình cũng đều cảnh giác, nhớ rõ ngày đó tuy rằng hắn trốn thoát, nhưng thể lực ẩn ẩn chống đỡ hết nổi, tinh thần cũng bắt đầu tan rã, chính mình tựa vào bên cạnh một chiếc xe để nghỉ ngơi, suy nghĩ làm sao mau rời đi, bởi vì hắn hiểu rất nhanh sẽ có người đến tìm hắn, đến lúc đó hắn có chín cái mạng cũng không đủ chết.

Tiếp đó hắn liền nghe được có người tiến đến, mà đại bộ phận là người có công phu, lúc ấy tâm niệm nhanh chóng suy đoán người yếu nhất trong đám bọn họ, hắn quyết định buông tay một kích. Không chút do dự, hướng về người yếu nhất ngã xuống, sau đó ôm chặt lấy người nọ, tuy nhìn hắn như vựng mê bất tỉnh, trên thực tế tay lại gắt gao chế trụ mệnh môn của người nọ, kỳ thật hắn là đang đánh cược, người nọ nếu vọng động, hắn chống đỡ không được nhưng phản thủ bắt cóc vẫn có thể, sau đó hắn nghe thấy âm thanh chán ghét của thiếu niên, trong mơ mơ hồ hồ không phải thực chân thành, hắn chống đỡ không được thần chí mơ màng, sau khi lên xe mới hôn mê bất tỉnh, lần thứ hai tỉnh lại đã ở một phòng khám bệnh tư nhân.

Từ trong miệng bác sĩ Hạ biết Bạch Cảnh, hắn liền vẫn luôn muốn nói lời cảm tạ, con người hắn luôn luôn ân oán phân minh, chỉ tiếc lúc ấy không thể động đậy, mà người nọ cũng không cần cảm kích, tiếp đó đường khẩu gặp chuyện không may, hắn chuyện gì cũng phải vội vàng việc này liền vứt qua một bên, không nghĩ tới sẽ gặp gỡ tại N thị. Khó trách tại đầu đường thấy hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc, hơn nữa lần này thiếu niên kia chính là giúp hắn hai cái đại ân, đầu ngón tay như có thể cảm nhận được sự mềm dẻo của thân thể thiếu niên.

Tiêu Táp lúc này cũng không muốn nghỉ, cầm lấy điện thoại gọi đi D thị, kết quả có thể đoán, phần lớn đều nói không biết, chỉ nghe nói thiếu niên đã một tháng không xuất hiện trước mặt người khác.

Tiêu Táp cau mày, nếu như thế hắn đã rút lui vậy hắn cũng không phải là Tiêu Táp, an bài xong tốt chuyện đường khẩu, lúc ấy phân phó xuống, định vé máy bay ba ngày sau, hắn quyết định đi D thị một chuyến, không chỉ có rất nhiều chuyện cần chấm dứt, hắn càng muốn thám thính một ít tin tức về thiếu niên, chỉ là có chút cáu giận sao bọn họ không dùng máy bay, phòng xe tuy bắt mắt nhưng Z quốc lớn như vậy, không rõ lộ tuyến muốn tìm quả thực như mò kim đáy bể, bất quá hắn tin tưởng, thiếu niên chung quy sẽ trở về.


Ngày kế tiếp, Tiêu Táp lại đi D thị, trừ bỏ biết Bạch Cảnh cùng bác sĩ Hạ đặt một nhóm y dược ra cái gì cũng không nghe được, nhưng Tiêu Táp vẫn cảm thấy, thiếu niên trong lời đồn đãi cùng với hắn chứng kiến không giống nhau, bất quá thế thì như thế nào, như vậy mới có ý tứ không phải sao? Hắn có chính là kiên nhẫn.

Tại lúc Tiêu Táp bận rộn, mấy người Bạch Cảnh cũng tới Hoàng Sơn, dựa theo địa chỉ trong trí nhớ, Bạch Cảnh theo huyện Thanh Thành đi tìm, địa chỉ chính xác của Lâm gia, Bạch Cảnh không phải rất rõ ràng, nhưng hắn nhớ rõ huyện Thanh Thành lúc ấy nhờ vợ chồng Lâm gia mà nổi tiếng, chỉ tiếc sau khi hai vợ chồng qua đời liền bại rất nhanh.

Người a, chính là không hiểu biết như vậy, sau khi ăn no mặc ấm lại bắt đầu sinh ra mặt tâm tư khác lại không biết, lúc hắn hại người cũng đem mình đẩy vào hoàn cảnh gian nan, không có cường giả che chở, hắn như thế nào tại mạt thế sinh tồn, thật cho rằng tường thành của Thanh Thành có thể ngăn cản ngàn vạn, vô số tang thi chen chúc đến sao? Lại càng không nói đến những động vật biến dị.

“Thật không ngờ có một nơi có phong cách cổ xưa như thế.” Tào Lỗi tán thán một câu, chậm rãi lái xe về phía trước, dù sao hiên tại hắn cũng đã trở thành lái xe, tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng hắn nhận mệnh, ai bảo thay đổi với hắn chính là người yêu đâu, vì bảo bối thân thân của hắn có thể hảo hảo nghỉ ngơi, hắn đành mệt nhọc làm thân trâu ngựa, bất quá nể tình thiếu gia đang thất tình, hắn vẫn quyết định rộng lượng tha thứ.

Bạch Cảnh nếu biết ý nghĩ của hắn, hắn nhất định phải chết, đêm nay đừng nghĩ cùng người yêu này nọ, luyến tiếc thầm oán người yêu thò cánh tay ra ngoài, cũng chỉ có thể thầm oán thiếu gia trong lòng, về phần nói ra ngoài, thật có lỗi, vì phúc tính sinh hoạt của chính mình, hắn quyết định vẫn là nhẫn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

‘Nếu thich liền trụ lại nơi này, đi thuê một gian nhà ở.” Bạch Cảnh thản nhiên nói, hắn tính toán ở trong này lâu, lúc này tâm tình của hắn đã bình tĩnh lại, chân chính đến huyện Thanh Thành, hắn ngược lại không mất mát như trên xe, chuyện tinh thần lực đã như lửa sém chân mày.

“Trụ lại?” Không chỉ Vương Học Binh mà ngay cả Tào Lỗi cũng sửng sốt một chút, nghĩ đến đầu tiên chính là thiếu gia muốn ở trong này thường trụ? Tiếp theo lại cảm thấy kỳ quái, nhà cho thuê, vì cái gì không phải là mua, thiếu gia không phải tài đại khí thô sao?

“Có dị nghị?” Bạch Cảnh nhướn mày, trừng mắt nhìn qua, đừng tưởng hắn ngẩn người sẽ không biết hàng này nghĩ gì, biểu tình kia, giống như sợ chính mình không nhìn thấy, động bất động còn cùng Vương Học Binh cười nói một hai, không phải bọn họ chính là hai người thân thiết sao? Hừ! Vốn không nghĩ đả bổng uyên ương, này đều phải suy nghĩ lại.

“Không có -” Thấy sắc mặt Bạch Cảnh không tốt, Tào Lỗi vội vàng nói, hắn thực sự sợ vị thiếu gia này rất có thể mẹ nó ép buộc hắn.


“Hừ!” Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng, quay sang: “Giúp ta hỏi thăm một ông cụ tên là Lâm Kỳ Vĩ hoặc một người nam nhân tên là Lâm Triết Phong cũng được, tốt nhất là bọn họ ở tại phụ cận.”

Ánh mắt Tào Lỗi sáng lên, lập tức đã nghĩ có gian tình.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Cảnh hơi nheo lại, còn không đợi hắn nói gì đó, trong lòng Tào Lỗi căng thẳng, chê cười, bảo tiêu hắn cũng không không phải cừu trắng, ác ý rõ ràng như vậy, hắn như thế nào không cảm giác ra, vội vàng nói: “Ta đi tìm một chỗ trụ lại trước, sau đó lại đi tìm nhà ở, tìm người mà nói để cho cảnh sát đến hỗ trợ là xong.”

Bạch Cảnh không nói, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, coi như ngươi thức thời.

Bất quá năng lực làm việc của Tào Lỗi , Bạch Cảnh vẫn rất thích, tương lai nếu tại mạt thế cần thành lập một đoàn đội, hắn suy xét có thể hay không đem Tào Lỗi nhét vào đó, kỳ thật không cần nói hắn cũng biết, đã có Vương Học Binh Tào Lỗi khẳng định chạy không thoát, chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu, chỉ cảm thấy Tào Lỗi này trời sinh chính là để chọc tức người.

Tùy ý tìm một khách sạn ở lại, sau một đêm nghỉ ngơi, hôm sau Tào Lỗi đi đến cảnh cục, Bạch Cảnh ngồi ở trong phòng đọc sách thuốc, hiện tại hắn còn chưa xem xong đến một nửa đâu, huyệt vị, kinh mạch con người hắn nhớ kỹ nhưng không có chuyên gia chỉ dạy, lý giải tri thức của hắn cũng chỉ nằm trên sách, tựa như nấu cơm vậy dù cho có xem bao nhiêu sách nấu ăn đến khi đích thân ra trận, không có ai lại không hai mắt tối đen tay chân luống cuống.

Đến buổi trưa, Tào Lỗi liền mang tin tức trở về, người già tên Lâm Kỳ Vĩ ở huyện Thanh Thành có ba người, bởi vì trấn bọn họ đến đại đa số mọi người đều họ Lâm nên chuyện trùng tên là bình thường, nhưng Lâm Triết Phong có cha( đoạn này ghi là gia gia nhưng ta sửa lại) tên Lâm Kỳ Vĩ chỉ có một, nhà ở rất xa xôi còn muốn đi vào trong núi, thuộc một sơn thôn tiểu hương trấn của Thanh Thành, nghe nói nơi đó thực hẻo lánh, đường xe mặc dù thông nhưng vẫn là đường đất, sau khi đi vào đại khái phải đi vào chín km lộ trình nữa mới tới, mà nếu là nhà cho thuê, nói thật, hắn cho rằng thiếu gia không thể ở ở đó.

“Đi xe máy, ngày mai đi xem.” Bạch Cảnh tự hỏi trong chốc lát nói, trong nháy mắt hiểu rõ, nguyên lai Lâm lão là người sống trong núi, hắn nói mà, giữa mạt thế người sống thật hỗn loạn, vì cái gì cuối cùng hắn lại chết xem ra cũng là bị người mình cứu hại đi.

Chắc là có người không phục, để một người trên núi làm chủ thị trấn, sau khi ăn no mặc ấm, mọi sự vô ưu mới sinh ra loại tâm tư này, bất quá cũng may mắn hắn là người trên núi, đáy lòng lương thiện chính mình có thể tìm đến thỉnh giáo, nhớ rõ mấy nhà võ học khác không phải là bị quốc gia thu nạp, chính là coi trọng võ thuật của mình, tự lập đoàn đội, dù sao cũng là hỗn đến mọi đường thuận lợi.

Bất quá đó cũng là lúc trước, về sau tang thi càng ngày càng lợi hại, võ thuật nội cong không đại biểu thứ gì hết, tiến giai không có nhanh bằng cắn nuốt tinh hạch, con đường võ đạo dần dần bị vứt bỏ, Bạch Cảnh không phải không biết địa chỉ của bọn họ, còn có thể rõ ràng nói tên một số người, hắn tin tưởng chỉ cần vừa đi những nơi đó nhất định sẽ được tiếp đãi nhiệt tình, nhưng những người này quá mức phức tạp, sau mạt thế lòng người hiểm ác, Bạch Cảnh không muốn liên lụy nhiều, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến Lâm lão gia tử.


Mà trừ hắn ra, giữa mạt thế chân chính bền bỉ kiên trì với võ thuật, ngược lại là những uy danh bên ngoài đó, đối với những người có gia thế triệt triệt để để khó hiểu, đương nhiên trong đó cũng có , một ít võ học thế gia chân chính, nhưng Bạch Cảnh cũng không cảm thấy, cùng bọn họ thỉnh giáo so với cùng Lâm lão gia tử tốt hơn, hai chữ thế gia, chính là đại biểu cho một cái phiền toái lớn, người nhiều liên lụy quá sâu,những thế gia đó tại giữa mạt thế, thường thường không có dị năng giả phổ thông tạo lập đoàn đội danh vọng, đơn giản là liên lụy nhiều trách nhiệm sâu, nhưng có đôi khi tinh thần của bọn họ, không thể không làm người ta bội phục, chỉ tiếc không ai có thể kiên trì đến cuối cùng.

Trước lúc hắn bị bắt đến sở nghiên cứu, liền có một ít thế gia đã giải tán, hoặc là trở thành hồn dưới móng vuốt của tang thi, nghĩa khí tại mạt thế là thứ không thể nói đến.

Cách ngày Tào Lỗi tìm về hai chiếc xe máy, đừng hỏi hắn vì sao không là ba cái, thiếu gia nhà hắn cho đến giờ chỉ biết sai người khác, xe máy cái thứ đồ chơi này, nếu hắn nhớ không lầm thiếu gia đến ngồi còn chưa ngồi qua đừng nói là lái.

Bạch Cảnh đối với việc này không có dị nghị gì, xe máy làm sao có thể không biết đi, này còn không phải do Tiêu Táp ép, bất quá có người bỏ công sức, hắn cũng vui vẻ tiết kiệm một phần khí lực.

Nhà Lâm Kỳ Vĩ thật dễ tìm, đi vào Song Khê trấn, cùng người hỏi thăm vị trí thôn Mộc Trúc, Lâm Kỳ Vĩ tại thôn Mộc Trúc coi như một người nổi tiếng, con của hắn thi vào khoa y S đại, lúc ấy không chỉ trong thôn, mà cả trấn còn náo nhiệt thật lâu.

Đi vào cửa nhà Lâm gia, là mấy ngôi nhà ngói thực phổ thông, phòng ở không lớn nhưng nhìn thực chỉnh tề, trước nhà có một sân nhỏ, dùng xi măng láng mặt, trước sân là một ***g gà làm bằng cành trúc, bên trong nuôi mấy con gà kêu quang quác, bên cạnh ***g gà là một ít giàn, có một ít là loại đậu sừng và dây mướp, lên trước một chút là một số cây ăn quả, hiện tại đúng mùa nở rộ thật khiến người ta muốn hái ăn.

“Xin hỏi trong nhà có ai không?” Bạch Cảnh đi vào trước cửa, cũng không trực tiếp đi vào, thiếu chút nữa làm Vương Học Binh và Tào Lỗi kinh rớt, thiếu gia nhà hắn cũng có lúc lễ phép, trừ bỏ nhà Chu Phó thị trưởng, thiếu gia đến chỗ nào chính là đâm trái đâm phải, chỉ kém không có đi ngang.

“Ngươi là…?” Chỉ chốc lát sau trong nhà đi ra một bà lão, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt nghi hoặc, quần áo tuy mộc mạc, nhưng nhìn ra được giáo dưỡng thật tốt, một chút cũng không giống người từ trong thôn ra.

“Người hảo, xin hỏi đây là nhà của Lâm Kỳ Vĩ tiên sinh sao?” Bạch Cảnh cười nhạt hỏi, kỳ thật chỉ cần hắn nguyện ý, chỉ cần bộ dáng kia của hắn làm ra vẻ thân quen, già trẻ đều ăn hết.

Chính là Vương Học Binh và Tào Lỗi lièn kinh hãi, người nọ là thiếu gia nhà hắn sao? Đúng không, đúng không! Thói quen mặt lạnh và âm dương quái khí hơn một tháng của thiếu gia chuyển biến thật mãnh liệt, thật là một phương pháp khiến người kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận