Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Vả lại mặc kệ trong lòng Dương Văn Hoa rối rắm như thế nào, lại nói vài câu khách sáo, Dương Văn Hoa cáo từ rời đi, ra cửa, trời đã tối đen, bên ngoài gió lạnh buốt thổi vào người đau tận xương cùng với trong phòng ấm áp như cách một khoảng trời.

Liên tỷ rùng mình một cái, thân mình rụt vào trong áo bành tô, Dương Văn Hoa đau lòng nhìn nàng, nhớ tới con trai trong nhà, tâm tình mất mát đột nhiên bình tĩnh trở lại, cảm giác đầu nhập vào Tiêu Táp kỳ thật cũng không có gì không tốt, trong lòng không vui là thật nhưng thế này thì có là gì, chức lão đại này của hắn vốn chỉ là hữu danh vô thực, có bỏ mới có được, có cũng tốt không có cũng được, ít nhất đầu nhập vào Tiêu Táp còn có thể cho vợ và con hoàn cảnh sinh sống tốt đẹp…

Dương Văn Hoa làm việc sấm rền gió cuốn, sau khi quyết định trở về cũng không chậm trễ, lúc này liền kêu thân tín đến, nhiều lần thăm dò, nhiều lần sàng chọn, chọn ra 12 người, lần này hắn đã có kinh nghiệm, người quý tinh không cần nhiều, cho dù là có một điểm nhỏ không xác định, hắn cũng phải ngăn chặn ngay lúc manh nha.

Vào lúc ban đêm, vừa thu lại thập, buổi sáng ngày hôm sau, hắn liền mang theo nhóm thân tín còn có vợ và con trai cùng với vật tư trên tay, đi vào nơi cư trú tạm thời của Tiêu Táp.

Bạch Cảnh lúc này vừa mới rời giường, thấy bọn họ hơi hơi sửng sốt, không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy, trong lòng không biết nhớ tới cái gì, tâm tình nháy mắt trở nên vui mừng, khó có được mà cho Dương Văn Hoa một cái nhìn hòa nhã, ngay sau đó đôi mắt ngóng trông nhìn về phía Tiêu Táp.

Dương Văn Hoa thụ sủng nhược kinh, vị thiếu gia này thật giống như vợ nói—tùy hứng….

Khóe môi Tiêu Táp giương cao, làm sao không biết tâm tư Bạch Cảnh, hiện tại Dương Văn Hoa đã qua, Lưu Vạn Phát kia nhất định phải loạn, đội ngũ bọn họ tuy không nhiều người lắm, nhưng chỉ cần không có người uy hiếp, chiếm lĩnh căn cứ là việc sắp tới tay!

An bài chỗ ở cho Dương Văn Hoa, lúc ăn cơm trưa, Tiêu Táp: “Ba ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ chiếm lĩnh ngục giam, mấy ngày này các ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng cho ta.”

Mọi người nghe xong liền hoan hô, Dương Văn Hoa lại lắp bắp kinh hãi, hắn đến huyện Bình Nguyên thời gian sớm hơn, trước kia cũng có chủ ý đánh ngục giam, hy sinh hai mươi mấy huynh đệ, vẫn là không vào được cửa, nghe thấy Tiêu Táp nói, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, trong nhất thời ngũ vị tạp trần, hắn rất muốn Tiêu Táp có thể đem căn cứ chiếm vào tay, chính là hắn lại sợ, ngàn vạn tang thi trong ngục giam sẽ không dễ đối phó như vậy.

Lãnh Hàn chợt lóe kinh ngạc rồi trầm tĩnh lại, tình huống trong ngục giam ngày hôm qua hắn cũng kiến thức qua, lúc ấy tuy rằng mạo hiểm, nhưng hắn cũng chú ý tới Tiêu Táp tựa hồ không có để trong lòng, mắt thấy mọi người hoan hô, hắn tin tưởng, Tiêu Táp nếu nói có thể, khẳng định chính mình còn có quân bài chưa lật.

Tiểu tổ bảy người và Trần Đại Vĩ cũng trong không khí vui mừng của mọi người không tự giác thả lỏng khẩn trương trong lòng, bọn họ không phải là người chức vụ cao, không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao chỉ cần nghe lệnh làm việc là tốt, trong lòng Trần Đại Vĩ tin tưởng vững chắc, người tốt như Bạch thiếu gia khẳng định sẽ không để họ đi chịu chết, có thể thành lập nền tảng của chính mình, có thể cho bọn họ hoàn cảnh an toàn, chẳng sợ đem mạng của mình ra thế bằng bất cứ giá nào kia cũng đáng…

Bạch Cảnh nếu biết ý nghĩ của hắn, khẳng định sẽ phiên qua một cái xem thường, lần đầu tiên nghe có người nói mình tốt, trong lòng không chỉ không có vui mừng, ngược lại buồn bực đến cực điểm, cảm giác thực khó coi, người tốt chính là thứ mà hắn ghét nhất.

Liên tiếp ba ngày, nguyên tưởng rằng Lưu Vạn Phát sẽ đến tìm phiền toái, kết quả một chút động tĩnh cũng không có, Tiêu Táp hơi suy nghĩ một chút, cũng không quá để ý, chỉ nhắc mọi người chú ý phòng bị, nếu có người dám can đảm đến phạm, mặc kệ là nguyên nhân gì, một người cũng không lưu.

Đêm đó, Bạch Cảnh lặng lẽ đi vào trong phòng Tiêu Táp, trong lòng biết Tiêu Táp lo lắng cho mình, khẳng định sẽ không để cho hắn làm chuyện nguy hiểm, chính là lần này không giống, nếu như có biện pháp đơn giản, hắn không tán thành để tất cả mọi người mạo hiểm, lưu trữ khí lực còn không bằng để đối phó người hoài tâm bất quỹ.


Thấy người yêu lén lút, Tiêu Táp thực bất đắc dĩ, ý tưởng của Bạch Cảnh hắn tự nhiên biết, lý trí nói cho hắn biết hẳn nên đồng ý, nhưng tình cảm như thế nào cũng không muốn đáp ứng.

“Ngươi xem thường ta.” Bạch Cảnh ủy khuất nháy mắt mấy cái, vừa tiến đến bắt đầu làm nũng.

Tiêu Táp trầm mặc không nói, cảm giác thực đau đầu, trời biết, hắn thật không có sức chống cự với Bạch Cảnh, thấy bộ dáng này của hắn tâm đều mềm nhũn, nào còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của hắn, chính là sự tình quan trọng. càng liên quan đến vấn đề an nguy của Bạch Cảnh, hắn như thế nào cũng không thể thả ra, trải qua một lần thiếu chút nữa mất đi, hắn không muốn lại thừa nhận thống khổ này một lần nữa.

Bạch Cảnh mắt thấy làm nũng không có hiệu quả, ngay sau đó liền biến sắc, mềm không được liền cứng, ánh mắt lóe ra tia cưỡng bức mà nói: “Ngươi nếu không đáp ứng, ta liền chính mình đi, ngày mai các ngươi chỉ cần nghe tin tức tốt.”

Tiêu Táp bị nghẹn, nếu đổi lại là người khác nói lời này, hắn khẳng định việc không đáng lo, nhưng nếu là tiểu Cảnh, hắn tin tưởng, tiểu Cảnh tuyệt đối nói được làm được: “Không được.”

Bạch Cảnh buồn bực, buông hai tay, bộ dáng không hề gì: “Vậy ngươi nói làm như thế nào, dù sao ta cũng mặc kệ, Lưu Vạn Phát chờ làm ngư ông đắc lợi, vừa muốn phòng ngự vừa muốn kiến thiết, còn muốn quản lý, vốn là vô cùng vội, hà tất phải lãng phí thời gian.”

Tiêu Táp thở dài, ôm lấy thắt lưng hắn, khuyên nhủ: “Ta đã dự toán qua, nhiều nhất năm ngày, chia làm mấy lần thanh sát là có thể đem ngục giam chiếm lĩnh, nghe lời, đừng làm cho ta lo lắng, được không?”

Bạch Cảnh trừng, một tay đẩy y ra, trong lòng rất không hiểu: “Ta còn có thuấn di, còn có không gian ngăn cách, tang thi sẽ không phát hiện, ngươi đến tột cùng là lo lắng cái gì?’

Tiêu Táp cười khổ, đối mặt với người yêu, chẳng sợ biết rõ hắn có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng để hắn ở ngoài tầm mắt của mình, hắn làm sao có thể yên tâm, đây là bệnh chung của nam nhân, hắn nghĩ muốn sửa nhưng người yêu lại muốn học người ta đi dẫn quái, trái tim không tự giác mà bị nhéo một cái, điều này làm hắn cảm thấy thực vô lực, hắn nghĩ muốn cấp cho tiểu Cảnh một nơi có thể che mưa tránh bão gió, chứ không phải để tiểu Cảnh vì hắn, vì mọi người đi mạo hiểm.

Thấy ánh mắt phức tạp của y, Bạch Cảnh có chút đau lòng, nhưng hắn càng thêm hiểu được, bọn họ nếu muốn dài lâu về sau, nhất định phải ma hợp với nhau, hắn muốn cùng sóng vai mà đứng với Tiêu Táp mà không phải là người được bảo vệ dưới cánh, cứ thế mãi khẳng định sẽ có mâu thuẫn, hắn biết Tiêu Táp thực thương hắn, nghĩ muốn bảo hộ hắn, nhưng hắn làm sao cũng không thể như thế được.

“Tin tưởng ta, được không? Tựa như ta tin tưởng ngươi vậy, người yêu của ngươi không phải là kẻ yếu!”

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Bạch Cảnh, còn có quyết tâm không thể dao động che dấu dưới ánh mắt, Tiêu Táp đột nhiên hoảng hốt, bộ dáng lúc này của tiểu Cảnh giống như một ảo tưởng, chim chóc muốn giương cánh bay, mà chính mình là đao phủ nhẫn tâm, ngạnh sinh sinh bẻ gãy đôi cánh của người yêu.

Tiêu Táp trầm mặc thật lâu sau, lâu đến mức Bạch Cảnh cho rằng y sẽ cự tuyệt một lần nữa: “Hảo.”


“Ngươi nói cái gì?’ Ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên, ý nghĩ sẵn trong đầu thầm nuốt trở về, nguyên bản còn nghĩ rằng lại tốn một phen miệng lưỡi, không nghĩ tới Tiêu Táp thế nhưng đáp ứng.

“Ta nói hảo!” Tiêu Táp thở phào một cái, thấy khuôn mặt mị mị cười trước mặt, phát hiện đáp ứng yêu cầu của Bạch Cảnh kỳ thật cũng không khó khăn như vậy, dừng một chút nói rằng: “Ta muốn cùng với ngươi.”

“Như vậy sao được.” Bạch Cảnh bật người tạc mao, không cần suy xét liền cự tuyệt.

Tiêu Táp thấp thấp mỉm cười, người yêu của hắn cũng dữ dội tương tự hắn, kỳ thật bọn họ đều lo lắng cho nhau, nhẹ nhàng ôm người trước mặt, thanh âm trầm thấp che dấu sung sướng: “Ngươi đã nghĩ muốn một mình hành động, ta đây thủ ở bên cạnh.”

“Nhưng ngươi không biết thuấn di, như thế nào theo ta?” Bạch Cảnh bất mãn, Tiêu Táp rõ ràng là cố ý làm khó dễ, mệt hắn còn ngu ngốc cao hứng một hồi.

Tiêu Táp nhíu mày này đích thực là một vấn đề khó, tự hỏi trong chốc lát, kiên định nói: “Ta ở bên ngoài chờ ngươi, mười phút, mười phút sau nếu ngươi không ra, ta sẽ đi vào.”

“Mười phút như thế nào đủ, ngươi uy hiếp ta.” Tâm niệm Bạch Cảnh xoay chuyển, bật người hiểu được, Tiêu Táp là lấy an nguy bản thân áp chế mình.

Thản nhiên liếc nhìn Bạch Cảnh đang xem xét, Tiêu Táp bất vi sở động, hôm nay đã thỏa hiệp rất nhiều không thể có thêm bất kỳ dao động nào nữa, không để cho cự tuyệt mà nói: “Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của ta, ngươi xem rồi làm.”

Bạch Cảnh bĩu môi, cò kè mặc cả: “Nửa giờ, như thế nào cũng phải nửa giờ.”

Tiêu Táp sợ mình mềm lòng, rõ ràng quay mặt đi, cũng không nhìn hắn, trực tiếp phản bác: “Nói không được là không được, mười phút.”

Bạch Cảnh nóng vội lại vui mừng, thấy Tiêu Táp không được tự nhiên chơi rất tốt, vội vàng kéo tay áo y mà lay động: “Như vậy được không, 25 phút, mười phút thật sự không đủ, ngục giam quá lớn, chạy không xong.”

Tiêu Táp liền nổi giận, sắc mặt đen lợi hại, trong lòng cũng bắt đầu hối hận, không tự giác mà đề cao âm lượng, như thế nào cũng nghe được có một ít thanh âm nghiến răng: “Ngươi còn muốn chạy xong một vòng ngục giam?’


Bạch Cảnh ngẩn ngơ: “Không chạy xong như thế nào dẫn tang thi ra?”

Tiêu Táp vừa rồi buông lỏng vừa nghe lời này liền cứng tâm lại, kiên định mà cự tuyệt nói: “Không được, ngươi vẫn là đừng đi, ta lo lắng.”

Bạch Cảnh kêu rên: “Ta sai, 20 phút thế nào, ta nhất định sẽ cẩn thận.”

Hai người lại ma ma chít chít một trận, ngươi tới ta đi, Bạch Cảnh đưa lên vài cái môi thơm, chờ đến lúc Tiêu Táp rốt cục thỏa hiệp đã là ba giờ đêm, đem mười phút kia đổi thành hai mươi phút, nhiều hơn một giây cũng không được.

Bạch Cảnh thở phào một cái, chưa từng phát hiện, Tiêu Táp khó dây dưa như vậy, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể tự mình quyết định, nhưng nhớ tới ánh mắt lo lắng của Tiêu Táp, những ngày gần đây thật cẩn thận, trong lòng liền từng đợt đau đớn co rút, hắn biết lần trước hôn mê tiến giai nhất định dọa sợ Tiêu Táp, tuy rằng sau đó không đề cập lại đem hắn phủng trong lòng bàn tay, đối mặt với tình yêu nồng đậm như vậy, hắn như thế nào có thể tùy hứng.

Đêm đó, trong tình huống mọi người không biết, lúc tất cả mọi người chuẩn bị ngày mai đại chiến, trong lòng vừa khẩn trương vừa bàng hoàng, Tiêu Táp cần bản đồ địa hình ngục giam để Bạch Cảnh nhớ thật kỹ, rạng sáng bốn giờ, không làm kinh động bất cứ kẻ nào, hai người đi thẳng tới chỗ cách ngục giam 500 m.

Tiêu Táp đứng lại, trên người trang bị đầy vũ khí, chung quanh còn để không ít kim loại: “Ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Bạch Cảnh gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ân, chờ tin tức tốt của ta.”

“Hai mươi phút.” Tiêu Táp lạnh lùng nói, khuôn mặt vốn lạnh như băng có vẻ càng thêm cứng ngắc, tiểu Cảnh nếu gặp chuyện không may, chính là chết, mình cũng phải kéo hắn trở về.

“Yên tâm, Tiêu lão đại, ngươi phải tin tưởng, người yêu của ngươi kỳ thật rất lợi hại.” Bạch Cảnh nháy mắt mấy cái, hôn lên đôi môi lạnh băng của Tiêu Táp, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Chờ ta.” Giây lát liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Gió lạnh gào thét, đại tuyết tung bay, ban đêm tối đen, không nhìn thấy bất luận ánh sáng gì, như cô linh đứng trong tuyết lớn, Tiêu Táp chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài như vậy, trong lòng nôn nóng che đi thời tiết rét lạnh, hai mươi phút ngắn ngủi thật giống như thế nào cũng không hết.

Bạch Cảnh tiến vào ngục giam, đi nhà xưởng ít người trước, bên trong thực an tĩnh, an tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.

Trong lòng biết hiện thời gian cấp bách, Bạch Cảnh mới không học người ta lấy thân dẫn quái, trực tiếp từ không gian lấy ra một con gà còn sống, tùy tay ném lên không trung, một cái không gian nhận đi qua, kê huyết phun trào, mùi máu tươi thản nhiên tỏa khắp không khí, tang thi chung quanh bắt đầu xao động, Bạch Cảnh cũng không dám ở lâu, mắt thấy tang thi sắp tỉnh, vội vàng lắc người thuấn di đến ngoài cửa,tiếp lại ném một con gà, bỏ máu tươi ra đầy đất, từng bước một đem tang thi dẫn ra phòng ở, sau đó mới lại đi một chỗ khác.

Người khác cho rằng là chuyện thực gian nan, Bạch Cảnh làm thực thảnh thơi, chính là thực đau lòng, những gà đó đều là thức ăn của hắn.

Dự toán hai mươi phút thời gian, Bạch Cảnh nhanh chóng đem ngục giam chạy một vòng, sợ tang thi không đuổi theo, ngoan tâm tại cửa ngục giam liên tục giết ba con dê, sau đó lại bắn vài tiếng súng vang thật lớn, đem cửa sắt lớn của ngục giam mở rộng, làm tốt hết các chuyện mới thuấn di đến bên người Tiêu Táp, nhìn đồng hồ vừa vặn 19 phút.


Tiêu Táp nóng lòng chờ, thấy Bạch Cảnh xuất hiện, khối đá lớn trong lòng cuối cùng rớt xuống, lại nhìn hắn hoàn hảo không tổn hao gì, vẻ mặt đắc ý, chỉ kém không ở trên mặt viết câu khích lệ ta đi, trong lòng cũng không biết là nên cười hay nên tức, hắn vừa rồi thật sự rất muốn vọt vào, nhất là lúc nghe thấy tiếng súng.

Hai người còn không kịp nói chuyện, tang thi tựa như thủy triều từ cửa lớn ngục giam vọt ra, tuyết rơi rất dày cũng không có ảnh hưởng quá lớn với bọn chúng, nghe thấy mùi vị của thực vật, trực tiếp nhằm thẳng vào nơi hai người đang đứng.

“Ngươi rời đi trước, xa xa chờ ta, chốc lát lại đây.” Bạch Cảnh vội vàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Táp.

Tiêu Táp gật gật đầu, liếc mắt nhìn Bạch Cảnh một cái thật sâu, cũng không có nhiều lời, trầm mặc xoay người đi, hắn biết mình lưu lại sẽ chỉ là trói buộc, lần đầu tiên thống hận dị năng của chính mình, nếu hắn biết thuấn di, là có thể cùng làm với tiểu Cảnh, mà không phải đứng ở bên nhìn.

“Oanh! Oanh! Oanh!” Tiếng vang thật lớn, quang mang chói mắt phụt ra, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không trung.

Một trận sóng nhiệt đánh úp lại trong ngực Tiêu Táp đột nhiên ấm áp, nhiều ra thêm một thân thể chật vật, tuy nói, một hồi sinh tử, hai lần quen, nhưng thứ đồ chơi này uy lực quá lớn, thật là làm người khác khó chống đỡ.

“Bị thương không?” Cẩn thận đem Bạch Cảnh kiểm tra lại một lần, Tiêu Táp lúc này mới gắt gao ôm người lại, một bàn tay còn nhẹ nhàng lau sát gò má của hắn, vẻ mặt chuyên chú mà ôn nhu.

Bạch Cảnh lắc đầu, khóe môi mang ý cười, thực hưởng thụ sự phục vụ của Tiêu Táp: “Có thể thông tri cho bọn hắn.” Hắn tin tưởng cử động ngày hôm nay khẳng định sẽ chấn trụ tất cả mọi người.

“Ngươi nha!” Tiêu Táp thực bất đắc dĩ, điểm vào đầu hắn một cái, trong lòng hiểu được ý tưởng của tiểu Cảnh, có một màn biểu diễn như thế này, tâm của Lãnh Hàn và Dương Văn Hoa hẳn là có thể nhanh chóng thu nạp được.

Khe khẽ thở dài, Tiêu Táp cao hứng đồng thời cũng cảm thấy thất bại, đột nhiên phát hiện giữa hắn và tiểu Cảnh, hắn giống như mới là người được bảo vệ.

“Ngươi tức giận?” Bạch Cảnh thực mẫn cảm cảm nhận được, Tiêu Táp tựa hồ kém vui.

“Không có.” Thản nhiên nở một nụ cười, trước đó Tiêu Táp chưa từng dâng lên một loại nguyện vọng mãnh liệt như thế này, nhất định phải mau chóng biến cường, có thể cho tiểu Cảnh một chỗ dựa, mà không phải như hôm nay, cái gì cũng không thể tham gia, chỉ có thể trừng trừng mở mắt nhìn người yêu mạo hiểm.

“Gạt người.” Cảm xúc của Tiêu Táp nào có thể dấu diếm được ánh mắt của Bạch Cảnh, trong lòng thoáng động, cười khẽ: “Chúng ta là người yêu, ta có thể bảo vệ mình, người ở phía trước tác chiến, không cần lo lắng cho ta, ta cảm thấy phương pháp tốt nhất để yêu ngươi, chính là không để cho mình bị thương, ngươi yên tâm, ta rất tiếc mạng sống, chuyện không nắm chắc, ta sẽ không làm, ta chỉ là muốn cho ngươi biết, người yêu của ngươi cũng không phải là thiếu gia được nuông chiều ở trong nhà.”

“Ngươi nói yêu ta.” Tiêu Táp nhanh chóng bắt lấy câu chữ, nào còn có cái gì gọi là suy sụp.

Mặt Bạch Cảnh đỏ lên, quay đầu đi không nhìn y, nếu là không yêu như thế nào mặc y giở trò chiếm hết tiện nghi…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận