Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Thẩm An khẽ gật đầu, hy vọng thực nghiệm của Phương Bình giáo sư có thể thành công…

Thẩm An nhìn sắc trời bên ngoài, bất tri bất giác đã bảy giờ, hậu cần đã bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.

“Anh, chúng ta ăn xong điểm tâm liền đi sao?” Thẩm An hỏi, khi nhìn sang Thẩm Duệ, đột nhiên nghĩ đến trong lúc chính mình nghỉ ngơi đi ngủ, Anh hai Thẩm Duệ có nghỉ ngơi hay không? … Nhất định là không nghỉ ngơi…

“Ừ.” Thẩm Duệ nói xong, mở đồng hồ liên hệ Từ Trường Thiên, “Lão Từ, lộ tuyến xác định chưa?”

Đầu bên kia, Từ Trường Thiên hữu khí vô lực nói, “Xác định, đi đến sơn đạo phía tây, nơi đó có một khu vực hoang dã, có một sơn cốc lớn. Nếu thật sự gặp đại tuyết, chúng ta có thể tránh ở sơn cốc đó. Ngải Hiểu Sơ đã từng đi qua nơi đó, nói nơi đó có mấy tiểu viện cho du khách dừng chân.”

Thẩm Duệ gật đầu, “Được, vậy đi đường đó.”

Thẩm An ở bên cạnh nhìn Thẩm Duệ nói xong, lại rất nhanh dùng di động của bản thân nghiên cứu lộ tuyến, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú. Thẩm An nhìn, rốt cục nhịn không được lên tiếng, “Anh, để em lái xe cho.”

Thẩm Duệ nghe xong, quay đầu nhìn Thẩm An, cười cười. Đưa tay vuốt ve đầu Thẩm An, ôn nhu nói, “An An yên tâm, anh không có việc gì, nếu em muốn lái xe nói, chờ chúng ta yên ổn, anh sẽ dạy em lái xe.”

Thẩm An vừa nghe, tim đập nhảy dựng, lập tức rũ mắt, quay đầu. Thẩm Duệ thấy Thẩm An tránh tầm mắt của mình, vốn là trong lòng trầm trầm, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy vành tai ửng đỏ của Thẩm An, khóe miệng Thẩm Duệ cong lên, nặng nề trong lòng cũng không tự giác tiêu tán.

Thẩm Duệ đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Thẩm An, An An là thẹn thùng nha.

********

Đoàn người ăn uống no đủ, một lần nữa xuất phát. Nhưng lần này đi đầu chính là Hắc Mã số 3 của Từ Trường Thiên (Hummer được nâng cấp số 3), theo sát sau đó chính là Hắc Mã số 2 của Chu Vũ, tiếp theo mới là Hắc Mã số 1 của Thẩm Duệ, tận lực bồi tiếp xe của tổ nghiên cứu sinh vật.

Mà hiện tại, Thẩm An và Thẩm Duệ đều đang trên xe của tổ nghiên cứu sinh vật, còn người lái Hắc Mã số 1 đang ai oán lảm nhảm “Haizz, nhân gia cũng muốn nhìn thực nghiệm a.” chính là Ngải Hiểu Sơ.


Trên xe tổ nghiên cứu sinh vật, trừ bỏ Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh, những người khác đều bị Phương Bình đuổi ra ngoài.

Lúc này, vẻ mặt Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh đang nghiêm túc, trên mặt Bạch Cảnh Khanh còn mang theo một tia khẩn trương. Vừa rồi bọn họ tiến hành thực nghiệm, loại thực nghiệm này là trực tiếp kích thích não tế bào, rất nguy hiểm, nếu vô ý một chút Liễu Trình liền thật sự biến thành xương khô ngu ngốc.

Lúc này, bọn họ đã hoàn thành thực nghiệm, nhưng Liễu Trình chỉ co giật một cái, liền không có động tĩnh?

Thẩm An nhìn Liễu Trình vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ đứng bên cạnh, lo lắng hỏi, “Anh hai, không lẽ hắn đã …”

Thẩm Duệ lắc đầu, nhìn về phía Phương Bình hỏi, “Hắn thế nào?”

Phương Bình vuốt cằm nghiêm túc nhìn Liễu Trình, lần này thực nghiệm lý luận đúng, căn cứ quái vật phải đánh rơi đầu mới chết đi, cùng với những thực nghiệm lúc trước tiểu Bạch đã làm, trong đầu những quái vật đó sinh ra tế bào mà ông có thể dùng “gen Quái vật ” để định nghĩa. Sau khi giải phẫu, loại gen quái vật này lại là hình dạng thủy tinh thể thật nhỏ. Còn Liễu Trình này, đại khái là không bị nhiễm hoàn toàn, trong đầu không hình thành thuỷ tinh thể, ngược lại xuất hiện bột phấn thủy tinh thể…

Hiện tại ông dùng điện lưu trực tiếp kích thích, từ sóng điện não dao động cùng bản chụp ct xem ra, gen quái vật trong đầu Liễu Trình tựa hồ đã phá hủy?

—— theo lý thuyết, nên tỉnh mới đúng …

“Không chết, nhưng lại không tỉnh.” Phương Bình nói xong, chọt chọt băng vải trên đầu Liễu Trình, vừa rồi bọn họ lớn mật làm một lô giải phẫu, lấy những bột phấn thủy tinh ra.

Nhưng tại sao Liễu Trình còn chưa tỉnh?

Phương Bình buồn rầu, Bạch Cảnh Khanh cũng nhíu mày phiền não. Trong lòng hai người đều thấp thỏm, sẽ không biến thành người thực vật chứ???

Thẩm An nhìn Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh đều buồn rầu, liền đi tới, nghĩ nghĩ, đưa tay muốn đi nắm móng vuốt màu đen của Liễu Trình. Nhưng liền bị Thẩm Duệ nắm lấy tay, “An An, em muốn làm cái gì?” ngữ khí Thẩm Duệ có chút nghiêm khắc.


Không lẽ An An muốn năng lực chữa trị cho Liễu Trình?

Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ vẻ mặt nghiêm túc, Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh cũng đều nhìn sang đây.

“Anh, em muốn thử xem.” Thẩm An nghiêm túc nói, hắn có năng lực chữa trị. Tuy rằng không biết hiện tại có tiến bộ hay không, nhưng dù sao Liễu Trình đã thành dạng này, nếu thật có thể làm cho Liễu Trình tốt lên, vậy năng lực chữa trị của hắn có tiến bộ.

Thẩm Duệ nhăn mày, nhìn Thẩm An, trong lòng do dự, hắn biết ý đồ của Thẩm An. Nhưng nếu Thẩm An thật sự thành công, một khi những người khác biết, đối với An An mà nói, chính là phiền toái lớn.

Bạch Cảnh Khanh bên cạnh nhìn Thẩm An, quay đầu nói với Thẩm Duệ, “Thẩm đại nhân, nơi này chỉ có bốn người chúng ta, những người khác đã rời khỏi, nếu tiểu An thành công, tôi cùng giáo sư đều sẽ giữ bí mật, tôi thề tuyệt đối sẽ không đem chuyện đã xảy ra tiết lộ ra ngoài!”

Phương Bình lúc này cũng hiểu được, có vẻ tiểu An này còn có một cái bản lĩnh, có thể cứu sống xương khô? Mà tên Thẩm đại nhân cuồng luyến đệ này lo lắng nếu những người khác biết, tương lai tạo thành phiền toái lớn?

—— uhm, cũng đúng, nếu tiểu An thật sự thành công, người ngoài biết khẳng định sẽ động tâm tư, giống như ông hiện tại đang nghĩ… Muốn giải phẫu tiểu An … Khụ khụ… Đương nhiên chỉ là muốn mà thôi!! Ừ! Ngẫm lại mà thôi!

“Tôi cũng có thể thề, tuyệt đối sẽ không nói ra!” Phương Bình nghiêm trang chững chạc nói.

Thẩm Duệ thản nhiên nhìn Phương Bình và Bạch Cảnh Khanh, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm An. Ánh mắt Thẩm An thật cố chấp. Trong lòng Thẩm Duệ có chút bất đắc dĩ. Được rồi, nếu An An kiên trì, vậy cho An An thử xem. Thẩm Duệ không cho là năng lực chữa trị của Thẩm An có thể cứu được Liễu Trình.

Vì thế, Thẩm Duệ nói, “Tốt lắm, An An em thử xem đi.” ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Duệ đảo qua Bạch Cảnh Khanh và Phương Bình.

Bạch Cảnh Khanh đảo cặp mắt trắng dã, hắn đã thề, Thẩm Duệ còn cảnh cáo hắn như thế là sao? Phương Bình sờ sờ cái mũi, Thẩm Duệ này thật đúng là… Haiz, luyến đệ rất không bình tĩnh!

Thẩm An nắm lấy móng vuốt xương khô, trong lòng mặc niệm linh thủy bí quyết, nhưng ——


—— một phút đồng hồ đi qua… Hai phút đi qua… Ba phút đồng hồ đi qua…

Mười lăm phút sau, Thẩm An ngượng ngùng buông lỏng tay ra, ấp úng nói, “Cái kia… Xem ra em thất bại.”

Thẩm Duệ an ủi vỗ vỗ đầu Thẩm An, ôn nhu nói, “Không có việc gì, Liễu Trình hắn còn sống, anh tin tưởng Phương Bình giáo sư khẳng định có biện pháp giúp hắn tỉnh lại, đúng không? Giáo sư?” Thẩm Duệ vừa nói vừa cười mị mị nhìn Phương Bình.

Phương Bình đảo cặp mắt trắng dã, tên đệ khống này!!” Không sai, tôi và tiểu Bạch sẽ cố gắng làm hắn tỉnh lại!”

Thẩm Duệ vừa lòng, dời đề tài đi chỗ khác, lại hỏi về chuyện tinh lọc nguồn nước, biết hiện nay đã có tiến triển, mới cùng Thẩm An xuống xe.

Ngồi trên xe, Thẩm An nhìn tay của chính mình, hoang mang không thôi. Vì sao mỗi ngày hắn cùng Anh hai tu luyện, thiên cơ bí của Anh hai quyết tiến triển thần tốc, hơn nữa không ngừng tiến giai, hắn lại không được? Hiện tại trừ bỏ thủy dị năng dùng được, những thứ khác, lắng nghe cũng chỉ nửa với, chữa trị lại càng không dùng được…

Thẩm An uể oải, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?

Thẩm Duệ thấy Thẩm An uể oải, liền đưa tay xoa xoa đầu Thẩm An, trấn an, “An An, anh và em tu luyện không giống nhau, em đừng vội, hiện tại tiến độ của em cũng đã tốt rồi.”

Thẩm An rầu rĩ lên tiếng, thở dài, hắn chỉ là muốn mạnh mẽ hơn, như vậy có thể giúp Anh hai nhiều hơn.

Thẩm Duệ nhìn Thẩm An, khẽ mỉm cười, trong lòng cũng không muốn nói cho Thẩm An biết, lúc trước linh thủy bí quyết mặc dù là lựa chọn căn cứ vào tố chất của An An, nhưng cũng là hắn cố ý lựa chọn. Linh thủy bí quyết thiên hướng phòng ngự, đối với An An như vậy như vậy đủ rồi. Hắn không cần An An đặc biệt cường đại, nếu An An cường đại rồi tương lai rời khỏi hắn thì sao?

Mà thiên cơ bí quyết hắn lựa chọn là cường đại nhất trong tất cả công pháp, đương nhiên, cũng có nguy hiểm nhất định. Bất quá, hắn cũng không thèm để ý. Muốn cường đại hơn tất nhiên phải trả giá đắt.

*****

Đoàn xe tiếp tục lên đường, hôm nay, Thẩm An ôm bảo bảo ngồi trên mui xe, kể câu chuyện tên là cuộc mạo hiểm của Lộ Phi (Tom Sawyer??), Đột nhiên một đóa hoa trắng noãn bay tới. Khi đóa hoa dừng ở trên tay hắn, đóa hoa trắng noãn hòa tan.

Đây là tuyết?

Thẩm An theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung, không trung đứt quãng bay xuống một đóa lại một đóa bông tuyết.


Rốt cục… Tuyết rơi sao?

******

Ban đêm, Thẩm An xoa xoa tay, không ngừng hà hơi vào tay. Đại tuyết sắp tới, độ ấm giảm đột ngột, nếu không phải đoàn xe bọn họ sớm trang bị chống lạnh, chỉ sợ hiện tại khẳng định trong bọn họ có người đã ngã xuống.

Mà hiện tại, trong xe Hummer mặc dù có hệ thống sưởi hơi, nhưng vì tiết kiệm nhiên liệu, bọn họ cũng không mở hệ thống sưởi hơi.

Thẩm An ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tuyết càng lúc càng lớn, không biết Anh hai và anh Chu đi dò xét thế nào rồi? Hiện tại bọn họ đang tránh tuyết trong sơn cốc, trong sơn cốc này quả nhiên nhà dân như Ngải Hiểu Sơ nói. Trốn vào nhà dân tốt hơn ở trong xe, nhưng Anh hai và mấy người anh Chu muốn xác định hoàn cảnh bốn phía, nhưng hiện tại sao họ còn chưa trở về? Bọn họ giống như đã đi lâu lắm rồi…

Thẩm An cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, a, thì ra mới qua hai mươi phút mà thôi a.

Lúc này, đồng hồ liên lạc vang lên.

Thẩm An mở ra, là ba?

“Ba và mẹ thế nào?” Thẩm An vội hỏi, tuy rằng hậu cần vì chiếu cố người có tuổi đều mở hệ thống sưởi hơi, nhưng dù sao hôm nay rất lạnh.”

Cha Thẩm cười ha ha nói, “Ba và mẹ đều rất tốt, chị con đang chơi cùng bảo bảo. An An, bên con thế nào? Nếu thấy lạnh thì sang bên ba.”

Thẩm An nghĩ đi qua bên đó cũng không tồi, nhưng Anh hai hẳn sẽ mau trở lại, liền nói, “Ba, con không lạnh, mọi người yên tâm, Anh hai cũng sắp trở lại.”

Cha Thẩm im lặng, thì ra An An còn chờ tiểu Duệ sao? cha Thẩm thầm thở dài một tiếng, nhưng lại cảm thấy có chút yên lòng, haizz, yên tâm cái gì chứ?

Trong lòng cha Thẩm rối rắm phức tạp khó có thể nói nên lời, chỉ có thể cười cười, hòa ái nói, “Vậy An An nhớ cẩn thận chút.”

Thẩm An vừa mới đóng thiết bị liên lạc, Thẩm Duệ đã trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận