Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Nữ nhân nhìn mì ăn liền cùng một túi bánh bích quy, trên mặt hiện lên một tia ghét bỏ. Nữ nhân quay đầu nhìn về phía sơn động phía bên kia sợi dây ngăn cách, trong mắt xẹt qua một tia ao ước cùng oán hận khó có thể che dấu.

Một người nam nhân ôm mấy túi quần áo đặt bên cạnh nữ nhân, rất vui vẻ nói, “Tiêu Tiêu, em xem, những thứ này là do anh Lưu Khiết bảo người đưa tới cho chúng ta!”

Nữ nhân ngẩng đầu nhìn nam nhân, trên mặt cũng lộ ra một tia vui vẻ, trong nháy mắt đó oán hận dường như biến mất, “Thật sao? Vậy tốt quá, cái này đều là anh Lưu Khiết cho người đưa tới. Anh, anh có đi tìm anh Thẩm Duệ hay không? Nếu anh Thẩm Duệ không đồng ý, anh Lưu Khiết cũng sẽ không đưa cho chúng ta áo bông và những thứ này.”

Nam nhân, cũng chính là Tống Húc Dương sửng sốt, lập tức ngượng ngùng nói, “Anh Thẩm Duệ rất bận, anh không có cơ hội đi đến nói chuyện với anh ấy.”

—— quan trọng là, hắn không dám tiến lên.

Nữ nhân, cũng chính là Tống Tiêu Tiêu nghe xong, sẳng giọng, “Sao anh lại như vậy! Rất không lễ phép.”

Tống Húc Dương đang định nói, Tống Tiêu Tiêu đã đứng dậy nói, “Anh, em đi cảm ơn anh Thẩm Duệ.”

Tống Húc Dương sửng sốt, đang muốn ngăn cản, Tiêu Tiêu đã vội vàng chạy tới bên kia vạch ranh giới.

Tống Húc Dương nhìn bóng dáng Tống Tiêu Tiêu vội vàng chạy đi, Tống Húc Dương không hiểu, em mình làm sao vậy?

Lại nói bên này sơn động, Thẩm Duệ đang cùng mấy người Lưu Khiết an bài công việc. Ngô Thiên Hà dựa vào vách sơn động, nhìn mấy người Thẩm Duệ thương nghị. Lúc Tống Tiêu Tiêu tới, chỉ thấy Thẩm Duệ cùng nhóm Lưu Khiết ôn hòa nói chuyện. Tống Tiêu Tiêu muốn tiến lên, do dự một chút, lại dừng bước, quay đầu nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy Thẩm An cách đó không xa hỗ trợ đắp lò sưởi. Vì thế, Tống Tiêu Tiêu nâng bước đi tới.

—— đối với Thẩm An này, không, đối với người trong đoàn đội này, nàng nhịn không được ghen tị, hận ý trong lòng!

Vì cái gì? Những người này có thể may mắn như vậy? Có Thẩm Duệ mạnh mẽ bảo hộ bọn họ như vậy??

Bọn họ lên đường bình an, vậy tại sao lúc trước bọn họ không chịu giữ nàng và Anh hai lại?? Nếu, nếu, những người này đồng ý giữ bọn họ lại, nàng và ca ca làm sao lưu lạc đến nước này? Nàng cũng sẽ không bị những tên súc sinh đó …

Tống Tiêu Tiêu từng bước chậm rãi tới gần, càng tới gần, Tống Tiêu Tiêu càng thêm oán hận trong lòng!

Nàng nhìn thấy không chỉ một lần, Thẩm Duệ đối với tên nhóc Thẩm An này lộ ra biểu tình ôn nhu sủng ái, tên Thẩm An này thật sự may mắn!

Khí lạnh đột ngột, còn có một loại cảm giác giống như độc xà nhìn chằm chằm, làm Thẩm An nháy mắt cảnh giác. Thẩm An đột nhiên quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt oán hận Tống Tiêu Tiêu không kịp che dấu.


Thẩm An ngẩn ra, lập tức sắc mặt khôi phục bình tĩnh, đứng dậy, nhìn Tống Tiêu Tiêu, “Chào.”

Tống Tiêu Tiêu ngượng ngùng mỉm cười, nhưng lại cúi đầu, thấp giọng nói, “Tôi tới nói cám ơn.”

Nói cám ơn? Thẩm An có chút không hiểu, nhưng nhìn Tống Tiêu Tiêu còn ôm áo bông, chợt nhớ ra. A, là bởi vì anh Lưu Khiết cho bọn họ áo bông, cho nên lại đây nói cám ơn? Nhưng nếu muốn cảm ơn, vì sao còn lộ ra vẻ mặt oán hận như vậy?

Nhưng Thẩm An cũng không hỏi, chỉ về phía những người còn đang thương nghị, “Bọn họ đang họp.”

Tống Tiêu Tiêu thấp giọng nói, “Tôi biết.”

“Tôi có thể chuyển lời giúp.” Thẩm An nói. Một người có vẻ mặt oán hận như vẫn là không nên ngốc lâu ở đây.

Tống Tiêu Tiêu nhìn Thẩm An, “Không, cám ơn nhiều, chỉ là tôi… Cảm thấy thật hâm mộ.”

Hâm mộ? Thẩm An không hiểu.

“Cậu và Thẩm Duệ tiên sinh tình cảm thật tốt.” Tống Tiêu Tiêu chậm rãi nói xong, trong giọng nói lộ ra một tia hấp dẫn khó hiểu.

Mà Thẩm An nghe, đầu tiên là có chút mờ mịt, giống như bên tai vang lên cái gì, nhưng giây tiếp theo, đột ngột trong lòng tê rần, Thẩm An lập tức bừng tỉnh, theo bản năng lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Tiêu Tiêu trước mặt.

Tống Tiêu Tiêu bất ngờ, tên nhóc Thẩm An này vừa rồi lại không bị nàng mê hoặc?

Lúc này, đột nhiên âm thanh trong sáng dễ nghe vang lên, “Nha! Đây không phải là Tống Tiêu Tiêu sao? Sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Thẩm An quay đầu, thấy Thẩm Uyển đang đi tới, trên mặt cười hì hì, nhưng trong ánh mắt đã có phòng bị.

Tống Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua, liền gục đầu xuống, Thẩm Uyển trước mắt so với Thẩm An càng làm cho nàng ghen ghét!

“Xin chào.” Nhưng trên mặt, Tống Tiêu Tiêu chào hỏi xong xoay người đi tới phía Thẩm Duệ. Nhưng, tiếc nuối chính là, Thẩm Duệ vừa rồi bỗng nhiên phát giác tâm trạng Thẩm An không ổn, trong lòng lo lắng, mau chóng xử lý công việc, liền hướng Thẩm An đi tới. Hắn thấy Tống Tiêu Tiêu, nhưng chỉ đạm mạc liếc mắt một cái, lướt qua Tống Tiêu Tiêu.

—— Tống Tiêu Tiêu cứng người.


Ngô Thiên Hà vẫn luôn tựa vào vách động quan sát, âm thầm nhớ kĩ mọi biểu tình của Tống Tiêu Tiêu.

Hình như Tống Tiêu Tiêu này đang che dấu cái gì?

Tống Tiêu Tiêu phát hiện tầm mắt Ngô Thiên Hà, nhưng chỉ đạm mạc nhìn thoáng qua, liền xoay người rời đi.

Nhưng bóng dáng rời đi này nhìn qua thật mất tự nhiên, thật cứng ngắc.

Thẩm Duệ bước về phía Thẩm An, chỉ thấy ánh mắt Thẩm An cảnh giác nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Tiêu Tiêu, Thẩm Duệ thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

“Anh, vừa rồi… suýt nữa em bị thôi miên.” Thẩm An nhỏ giọng trả lời, chậm rãi đem sự tình vừa rồi kể lại một lần, đặc biệt là loại cảm giác giọng nói Tống Tiêu Tiêu mang đến.

Chu Vũ đi theo Thẩm Duệ tới nhíu mi, nhìn Thẩm An hỏi, “Có phải cậu bị ảo giác hay không?”

Nếu Tống Tiêu Tiêu kia thật sự muốn gây rối, sao lại thực hiện trước mắt bao người?

Thẩm An chần chờ một chút, là ảo giác? Trên thực tế hắn cũng không dám xác định trăm phần trăm, nhưng lại cảm thấy có chỗ rất không thích hợp.

Thẩm Duệ vươn tay nắm chặt tay Thẩm An, trấn an một chút, nói rằng, “Tóm lại, chúng ta nên cẩn thận.”

Thẩm Duệ không nói nữa, nhìn về phía Ngô Thiên Hà, liền buông tay Thẩm An ra, hướng Ngô Thiên Hà đi tới.

“Bắt đầu từ đêm nay, tôi sẽ dựng lên ngăn cách giữa hai bên, nếu có tình huống đặc biệt, anh có thể liên hệ với tôi.” Thẩm Duệ nói xong, đưa qua một cái di động ”Đây là di động lão Từ cải tạo, dùng rất tốt, bên trong có số của tôi.”

Ngô Thiên Hà tiếp nhận, gật đầu nói, “Cảm ơn.” Dừng một chút, Ngô Thiên Hà hạ giọng, “Tống Tiêu Tiêu … Sau mạt thế bùng nổ gặp một chuyện, nơi này ——” Ngô Thiên Hà chỉ chỉ đầu, “Có chút rất không minh bạch. Mặt khác, nàng giống như biết một dị năng đặc biệt.”

Thẩm Duệ nghe, nhướng mày, dị năng đặc biệt? Nói như vậy, Tống Tiêu Tiêu này là một nhân vật nguy hiểm? Nếu là nhân vật nguy hiểm, tại sao Ngô Thiên Hà còn mang nàng theo?

“Tôi cảm thấy nếu không mang nàng theo, chúng tôi sẽ rất nguy hiểm, đây là một loại trực giác.” Ngô Thiên Hà nói xong, ánh mắt lại nhìn Lưu Khiết bên kia, dừng một chút, nhịn không được nói rằng, “Lưu Khiết hiện tại… Vẫn một mình?”


Thẩm Duệ mỉm cười, “Xin lỗi, vấn đề riêng, tôi không thể trả lời thay.” Thẩm Duệ dứt lời xoay người đi.

Ngô Thiên Hà lại nhìn nhìn Lưu Khiết căn bản cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho hắn một chút, nhẹ giọng thở dài, cũng trở về.

Thẩm An bên này vẫn thật rối rắm, vừa rồi … Là ảo giác?

Thẩm Uyển cũng không tin, kéo áo Thẩm An, nghiêm túc nói, “An An em cẩn thận một chút! Tống Tiêu Tiêu kia vừa nhìn liền biết không an phận!”

Thẩm An a một tiếng.

Lúc này, Cao Phỉ và Dương Sở Thuần lắc lư đi tới.

Cao Phỉ vừa thấy Thẩm Uyển, ánh mắt liền phát sáng, “Uyển Uyển!”

Thẩm Uyển hung hăng quay đầu trừng mắt, “Chuyện gì?!”

Cao Phỉ cười ôn nhu hết sức mê người, “Tôi xây kháng cho em tốt lắm rồi.”

Thẩm Uyển liếc mắt xem thường, “Xe phấn hồng chúng tôi đều ngủ cùng nhau, cái kháng kia là làm cho cả xe tôi có biết không?”

Cao Phỉ ngượng ngùng mỉm cười, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ nha, rốt cuộc có thể vì Thẩm Uyển làm chút chuyện.

Dương Sở Thuần kéo Thẩm An qua, thần thần bí bí hỏi, “Ai, tiểu An đệ đệ, thấy không? Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy Ngô Thiên Hà kia giống như cùng Lưu ca có một chân…”

Thẩm An đang muốn phản bác một chút, đột nhiên, giọng nói lạnh như băng vang lên, “Dương Sở Thuần, cậu rất rảnh?”

Thẩm An và Dương Sở Thuần đồng loạt cứng đờ.

Dương Sở Thuần máy móc chậm rãi quay đầu, sau lưng Dương Sở Thuần, Lưu Khiết đứng vẻ mặt lạnh như băng.

Dương Sở Thuần ha hả cười ngây ngô một chút, “Ha ha… Cái kia… anh Lưu Khiết, trùng hợp a…”

Thẩm An cũng ha hả xấu hổ mỉm cười.

Lưu Khiết đẩy kính mắt, lạnh lùng nói, “Đúng là rất trùng hợp a. Nếu trùng hợp như thế, vậy đến hỗ trợ đi.” Lưu Khiết nói xong, đưa tay lôi Dương Sở Thuần đi.

Thẩm An nhìn, không còn lời gì để nói, Thẩm Uyển lúc này đưa tay gõ đầu Thẩm An một cái.


Thẩm An ôm đầu, xoay người nhìn Thẩm Uyển, “Chị, sao lại đánh em?”

Thẩm Uyển nghiêm túc nói, “Nghe, cách xa Tống Tiêu Tiêu một chút, Trân Trân nói, nữ nhân kia rất không thích hợp!”

Thẩm An ngưng trọng gật đầu, “Dạ, em biết. Chị cũng phải cẩn thận.”

Thẩm Uyển mỉm cười, “Yên tâm! Chị của em tất nhiên là thông minh hơn em!”

Thẩm An nghe xong, ngẫm lại cũng đúng, chị Thẩm Uyển rất khôn khéo.

Ngay lúc này, Thẩm Duệ trở lại.

Thẩm Duệ nhìn Thẩm Uyển, dặn dò, “Tiểu Uyển, sau khi trở về nói với người trên xe phấn hồng một tiếng, Tống Tiêu Tiêu kia là một nhân vật nguy hiểm, không được thân cận!”

Thẩm Uyển lập tức trả lời, “Em đi nói liền.”

Đợi Thẩm Uyển cùng Cao Phỉ rời đi, Thẩm An thấp giọng hỏi, “Anh, có phải Tống Tiêu Tiêu rất không thích hợp hay không?”

Thẩm Duệ gật đầu, hơi hơi nhăn mày, hắn cảm thấy có chút việc không tốt lắm sẽ phát sinh.

Mà vào đêm, sơn động tuy rằng còn có chút không hoàn thiện, nhưng cuối cùng cũng đem tất cả mọi người an bài ổn thỏa. Ba sơn động dựa theo kết cấu đoàn đội, phân biệt vào ở gồm hậu cần, tác chiến, tổ nghiên cứu sinh vật. Trong đó, hậu cần bởi vì nhân số quá nhiều, liền theo quan hệ gia đình thân thuộc, an bài ở cùng tổ tác chiến và nghiên cứu sinh vật.

Nhóm Cao Phỉ dùng dị năng gia cố cách trở tuyến, vách đất, mộc đằng bò lên, cuối cùng, Thẩm Duệ lập một tầng kết giới.

Mà lúc này, ngay nhóm người Thẩm Duệ sôi nổi dọn vào ở sơn động, có người lặng lẽ đi đến nông trang.

Trong sơn động thuộc bộ tác chiến, Thẩm An bị Thẩm Duệ ôm vào trong ngực, không buồn ngủ, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy có một số việc sắp phát sinh.

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn Thẩm An, thấy đôi mắt Thẩm An thủy chung mở to, thấp giọng hỏi, “Không quen?”

Thẩm An nhẹ nhàng lắc đầu, rúc vào ngực Thẩm Duệ, nhỏ giọng nói, “Anh, em vẫn có dự cảm không tốt.”

Thẩm Duệ nghe, giật mình, An An cũng có loại cảm giác này? Nhưng ngoài mặt không động thanh sắc siết chặt cánh tay, thấp giọng trấn an, “Ngủ đi, đại khái là hôm nay em quá mệt mỏi.”

Thẩm An nghe, khẽ gật đầu, có lẽ vậy, có lẽ thật là mình quá mệt mỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận