Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Rốt cuộc người nào đó nghe không nổi nữa!!!

Cái gì gọi là cùng Ngải Hiểu Sơ sống tiếp?! Dương Sở Thuần ngốc nghếch này là muốn chết sao?!

Thẩm An nhìn người nào đó từ từ đi tới —— Chu Vũ. Nhìn Chu Vũ mặt không đổi sắc, nhưng cả người tản ra khí tức màu đen, Thẩm An đưa tay đỡ trán, thật xin lỗi, Tiểu Dương Tử, hắn chỉ có thể thấy chết mà không cứu được! Cố tình lúc này Dương Sở Thuần vẫn còn lải nhải, “Tôi vẫn luôn tưởng tượng nếu Chu đội sinh bánh bao, có thể đáng yêu như bảo bảo không nha? Chu đội khốc khốc, nếu cũng sinh được một bánh bao nhỏ khốc như vậy chơi rất tốt a… Ha ha…”

“A, phải không?” Đột nhiên âm thanh lãnh liệt vang lên.

Dương Sở Thuần cứng đờ, vừa rồi hắn … giống như nghe thấy tiếng nói của Chu đội?

Thẩm An thương hại nhìn nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt Dương Sở Thuần, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ chụp vai Dương Sở Thuần, nhẹ giọng nói, “Anh em, tự bảo trọng đi.”

Thẩm An không nói nữa, liền ngượng ngùng cười ha ha với Chu Vũ mặt không đổi sắc đứng ở phía sau Dương Sở Thuần, “Anh Chu Vũ, em đi trước nha.”

Chu Vũ chậm rãi gật đầu, “Cậu đi trước đi.”

Thẩm An lần thứ hai thương hại nhìn Dương Sở Thuần đã muốn khóc không ra nước mắt một cái, liền xoay người rất nhanh —— trốn!

—— ông trời phù hộ cho Dương Sở Thuần toàn thây đi!

*****

Thẩm An trốn rất nhanh, quẹo vào một ngã rẽ, suýt chút nữa đã đâm vào cha Thẩm.

Cha Thẩm ai u một tiếng, thấy là Thẩm An, liền thở dài bất đắc dĩ nói, “An An, con chạy nhanh như vậy làm gì?”

Thẩm An cười ha hả, hắn đây không phải là sợ bị anh Chu Vũ giáo huấn sao? Ờ, tuy rằng hắn cố ý, chỉ là muốn trêu đùa Dương Sở Thuần, nhưng mà, Thẩm An chột dạ, không ngờ tới cuối cùng lôi cả bí mật của Ngải Hiểu Sơ, hy vọng anh Chu Vũ chỉ giáo huấn một mình Dương Sở Thuần.

“Ba, sao ba lại tới đây?” Thẩm An dời đề tài đi chỗ khác hỏi.

“À, tới thăm con một chút, đúng rồi, Liễu Trình sẽ cùng một tổ với con, nếu gặp được Chu Vũ, nhớ rõ nói với Chu Vũ một tiếng a.”

Thẩm An a một tiếng, nghĩ đến Liễu Trình có thể lực cũng không tồi a, Phương Bình giáo sư đã nói, hiện nay rất tốt, sẽ không tái phát. Ừ, vậy hẳn là có thể ứng phó công tác tuần tra, nếu cùng hắn một tổ, có Dương Sở Thuần, có anh Chu Vũ, còn có Ngải Hiểu Sơ, vậy càng thêm không thành vấn đề.

Cha Thẩm sau khi nói xong, liền thúc giục Thẩm An nhanh chóng đi ăn cơm nghỉ ngơi.

Lúc Thẩm An vào sơn động ăn cơm, nhìn thấy mẹ Thẩm ôm bảo bảo, dỗ bảo bảo ăn cơm, còn Liễu Trình ngồi một bên, nhu hòa từ ái nhìn bảo bảo.

Thẩm An đi tới, mới vừa ngồi xuống, mẹ Thẩm liền vội hỏi, “An An, Anh hai con thế nào?”

Thẩm An sửng sốt, lập tức rũ mắt, nhẹ giọng nói rằng, “Mẹ đừng lo lắng, Anh hai rất tốt, hiện tại đang bế quan, cho nên không thể ra ngoài.”

Mẹ Thẩm a một tiếng, ánh mắt cũng rất mờ mịt, bế quan? Sơn động này lớn như vậy, tiểu Duệ chạy đi đâu bế quan? Chẳng lẽ là bên ngoài? Bên ngoài chẳng phải là rất nguy hiểm? mẹ Thẩm lại bắt đầu sầu lo, nhìn Thẩm An trầm mặc ăn cơm, không nói chuyện nữa, lại có chút ảo não chính mình không nên hỏi, An An là người lo lắng cho tiểu Duệ hơn bất cứ ai, nhưng mà tiểu Duệ rốt cuộc đi nơi nào bế quan? Muốn bế quan bao lâu đây?

Liễu Trình nhìn nhìn Thẩm An trầm mặc rũ mắt ăn cơm, nhưng chỉ đào bới chén cơm, hơn nữa gần như không ăn được gì, lại nhìn nhìn mẹ Thẩm có chút không chút để ý, giọng nói khàn khàn liền vang lên, “Thẩm An, tôi cùng cậu một tổ.”

Thẩm An lấy lại tinh thần, nhìn về phía Liễu Trình, có chút không kịp suy nghĩ, nhưng thật nhanh liền xấu hổ mỉm cười, “Vâng, em biết.”

Liễu Trình khẽ gật đầu, đưa tay tiếp nhận bảo bảo, đang muốn chính mình tự tay đút cơm, lại không ngờ bảo bảo đột nhiên lao về phía Thẩm An.

Thẩm An có chút luống cuống tay chân tiếp nhận, Liễu Trình sửng sốt.

Bảo bảo sau khi được Thẩm An ôm lấy, liền nheo mắt, cong cong mặt mày rất là thỏa mãn cười vui vẻ, hai cánh tay ngắn ngủn ôm lấy cổ Thẩm An, như thế nào cũng không chịu buông tay.

Ngay lúc này, trong đầu Thẩm An liền vang lên thanh âm non nớt:

“Anh trai kem ly, em nhìn thấy một con chuột rất lớn a! Thật sự rất lớn a!”

Thẩm An ngẩn ngơ, hở? Bảo bảo vừa mới nói cái gì? Chuột?!

Thẩm An biến sắc, lập tức vội vàng hỏi, “Bảo bảo, em thật sự nhìn thấy?! Thấy ở đâu?!”

Bảo bảo chớp mắt to, nghiêng đầu nói, “Ngay lúc nãy a, ba ba ôm bảo bảo đi tiểu, bảo bảo thấy, chạy trốn thật nhanh a, con chuột đó … Đáng tiếc ba ba nghe không hiểu bảo bảo nói, ba ba thật ngốc a. Vẫn là anh trai kem ly thông minh nhất nha!”

Sắc mặt Thẩm An lần thứ hai biến đổi, vội dỗ bảo bảo vài câu, “Bảo bảo thật lợi hại, bảo bảo về sau nếu gặp lại con chuột to hay là con gì đó chơi vui nhớ nói với anh nha.”

“Ừ! Bảo bảo nhớ kỹ nha.”

Thẩm An nói xong, liền vội đem bảo bảo giao cho mẹ Thẩm vẻ mặt mờ mịt, đứng dậy, đã định tìm Chu Vũ, vừa thấy Lưu Khiết vừa vặn đi vào sơn động, Thẩm An liền vội chạy tới gần!

Liễu Trình sau khi thấy Thẩm An đột nhiên biến sắc, vẻ mặt lập tức ngưng trọng, vừa thấy Thẩm An chạy tới chỗ Lưu Khiết, cũng vội vàng đi theo.

“Anh Lưu Khiết, em có chút chuyện muốn nói với anh.” Thẩm An đi tới trước mặt Lưu Khiết, trực tiếp nghiêm nghị nói.

Lưu Khiết đẩy kính mắt, lập tức xoay người, “Theo tôi đi ra ngoài.”

Đợi đi đến bên ngoài yên lặng, Thẩm An liền vội vàng mở miệng nói, “Anh Lưu Khiết, bảo bảo nói nhìn thấy con chuột to!”

Lưu Khiết vừa nghe, sửng sốt, “Con chuột?”

“Vâng!! Anh Lưu Khiết, chuyện con chuột xuất hiện này liền phiền toái!” Thẩm An nhìn Lưu Khiết dường như có chút mờ mịt, vội nói rằng, “Anh Lưu Khiết, anh ngẫm lại, hiện tại bên ngoài đều là động vật biến dị, con chuột này khẳng định cũng có chút là biến dị!”

Nói đến biến dị, sắc mặt Lưu Khiết rốt cuộc thay đổi, Lưu Khiết ấn nút đồng hồ liên lạc, thật nhanh liền liên hệ với Từ Trường Thiên và Chu Vũ, “Lão Chu, lão Từ, trong sơn động xuất hiện chuột!”

“Gì?”

“Có khả năng là chuột biến dị!” Lưu Khiết lạnh lùng nói.

“Hiểu được!” Chu Vũ trầm giọng trả lời một câu, Từ Trường Thiên đã trực tiếp cắt đứt thông tin, sau đó thật nhanh, trực tiếp từ trong sơn động của tổ nghiên cứu sinh vật vọt ra, vọt tới trước mặt Lưu Khiết, mở miệng liền hỏi, “Con chuột phát hiện ở đâu?”

“Ở bên kia!” Thẩm An chỉ vào một nhánh trong sơn động.

Từ Trường Thiên gật đầu, giơ giơ một cái hộp nhỏ trong tay, giận dữ nói, “Đây là thiết bị dò xét sinh vật tôi vừa mới chuẩn bị tốt, nhưng chưa chính xác trăm phần trăm, chúng ta lấy nó truy tìm con chuột.” Dứt lời, phiền não gãi đầu, “Thật sự là phiền toái! Sao con chuột đó không xuất hiện muộn một chút chứ?”

“Xuất hiện sớm hay muộn có cái gì khác?” Đột ngột, giọng nói lạnh lùng của Chu Vũ xen vào.

Thẩm An quay đầu, chỉ thấy Chu Vũ đang bước tới chỗ bọn họ, mà ở phía sau Chu Vũ … hình như là Dương Sở Thuần? Nhưng Dương Sở Thuần lại cúi đầu, che miệng, hở? Hay là…

“Đương nhiên khác nhau a!” Từ Trường Thiên quay lại trừng mắt liếc Chu Vũ một cái, đột nhiên, Từ Trường Thiên hô lên một tiếng, “A, Tiểu Dương Tử, cậu cúi đầu làm gì?”

Dương Sở Thuần ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, tay còn che môi, đang muốn nói chuyện, Chu Vũ lại đột nhiên xoay người, kéo tay hắn xuống, “Che giấu cái gì! Rất dọa người sao?” giọng Chu Vũ thản nhiên, nhưng nghe kĩ sẽ nhận ra tâm trạng rất tốt.

Sau khi Dương Sở Thuần bị Chu Vũ kéo tay xuống, những người ở đây đều giật mình, sau đó, Từ Trường Thiên hắc hắc cười gian, Lưu Khiết cùng Liễu Trình, một người bình tĩnh đẩy kính mắt, một người lại nhướng mày, Thẩm An lại là đồng tình.

—— nhìn môi Dương Sở Thuần bị rách, đây là đem miệng người ta trở thành cánh gà gặm sao?

Dương Sở Thuần nhăn nhó một chút, liền rõ ràng cười hắc hắc ngây ngô.

Chu Vũ lại mở miệng, vẻ mặt thản nhiên, nhưng sung sướng trong mắt lại rõ ràng, “Được rồi, chúng ta đi bắt chuột đi, a, đúng rồi, về sau, cậu ta chính là người nhà tôi.”

Từ Trường Thiên cười hắc hắc, nện bả vai Chu Vũ một cái, “Đi a! Không tồi a! Chờ đánh chuột xong, tiểu tử cậu nên mời khách đàng hoàng a!”

Chu Vũ gật đầu như chuyện dĩ nhiên, “Không thành vấn đề!”

Mà Dương Sở Thuần ở một bên ôm đầu, khó được đỏ mặt.

Thẩm An nhìn, khóe miệng cong cong, thật tốt.

Đoàn người nghiên cứu một chút, quyết định đem chuyện con chuột xuất hiện báo cho mọi người, cũng giao cho bộ tác chiến lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, bảo hộ người già phụ nữ và trẻ em, Lưu Khiết lưu thủ, Từ Trường Thiên cùng Chu Vũ Dương Sở Thuần, Ngải Hiểu Sơ, Thẩm An, Liễu Trình bắt đầu đi bắt chuột.

*******

Trong không gian tử phủ, một hòn bi màu đen nổi lơ lửng phía trên hồ nước, đối diện hòn bi là một thanh niên tuấn tú ngồi xếp bằng trôi nổi giữa không trung.

Thanh niên nhắm hai mắt, hai tay không ngừng làm các loại động tác, mà theo động tác của thanh niên, ánh sáng màu tím từ hòn bi không ngừng bay ra xoay quanh thanh niên, trên đỉnh đầu thanh niên bốc lên sương trắng, cũng theo động tác của thanh niên chậm rãi rót vào trong hòn bi màu đen.

Mà dần dần, theo động tác càng lúc càng nhanh, sắc mặt thanh niên đột nhiên trắng bệch, trên trán cũng không ngừng toát ra mồ hôi. Sau đó, khuôn mặt thanh niên vặn vẹo, khóe miệng chậm rãi chảy ra tơ máu. Ánh sáng màu tím từ trong hòn bi bay ra, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều, mà sương trắng cũng bốc lên càng ngày càng nhiều từ trên đỉnh đầu thanh niên ——

Nhưng thật nhanh, thanh niên mở to hai mắt, đôi mắt ngày xưa tối đen đột nhiên trở nên đỏ sậm quỷ dị, ngay sau đó, sắc mặt thanh niên cũng dần dần hồng nhuận, các loại động tác tay cũng bắt đầu thong thả, động tác phức tạp cũng chậm rãi trở nên đơn giản.

Thanh niên trôi nổi giữa không trung chậm rãi hạ xuống, hòn bi màu đen cũng bắt đầu tản mát ra ánh sáng ngũ sắc, cũng theo thanh niên hạ xuống mà chậm rãi bay xuống.

Sau khi thanh niên hạ xuống, liền đứng trên mặt nước hồ, chân không đặt vào bất luận cái gì, thanh niên giống như đặt chân trên hư không, từ từ đi đến bờ hồ.

Đi đến trên bờ, thanh niên đứng ở ven hồ nước, nhìn ảnh ngược khuôn mặt của hắn bên trong mặt nước hồ suốt trong.

Vẫn tuấn tú ôn nhã như cũ, nhưng đôi mắt lại là màu đỏ quỷ dị.

Thanh niên chậm rãi đưa tay xoa mắt của mình, vẻ mặt khó lường, hắn nhập ma. (Miêu: Chúc mừng anh Duệ hơhơ:3)

Nghĩ khi mình tu luyện, trong lòng vướng bận An An, trong hoảng hốt giống như nhìn thấy An An bị người đẩy về phía quái vật, sau đó, An An bị đám quái vật chết tiệt đó xé rách cắn nuốt … Hắn không biết cảnh tượng này là thật là giả, nhưng cho dù là giả, trong nháy mắt đó, trong lòng của hắn cũng đau lòng phẫn nộ đến cực điểm. Sau đó, hắn liền loạn, trong nháy mắt linh lực đột nhiên bùng phát, như sóng thần mãnh liệt ập đến, gần như không thể khống chế. Dưới tình thế cấp bách, hắn rõ ràng trực tiếp tiến giai, cứ như vậy, hắn liên tục tiến ba giai!

Thiên cơ bí quyết rốt cuộc phá đẳng cấp cao nhất!

Nhưng đồng thời dường như hắn cũng nhập ma.

Thanh niên nhíu mày vuốt mắt mình, mắt như vậy nếu đi ra ngoài, khẳng định sẽ làm An An lo lắng.

Thanh niên nhìn chằm chằm ảnh ngược trong hồ nước, chậm rãi, mắt thanh niên rút đi đỏ sậm quỷ dị, dần dần khôi phục tối đen.

Lúc này thanh niên mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa lòng mỉm cười với ảnh ngược của mình, thanh niên nghĩ, An An lúc này khẳng định đang lo lắng.

Vì thế, thanh niên mang theo nụ cười ôn nhu, xoay người ra khỏi không gian!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui